Một tuần sau, Chân Ý bị xét xử, cô bị phạt tiền và phục vụ xã hội ba tháng, công việc luật sư cũng bị đình chỉ. Hết kỳ hạn, cô cần phải xin lấy lại giấy phép hành nghề luật sư. Sau khi có phán quyết, Chân Ý rời khỏi tòa án, tuy có chút hụt hẫng nhưng cũng nhẹ nhõm. Ngoài kia ánh mặt trời thật rực rỡ, Ngôn Cách đứng đợi cô ở bên bậc đá cẩm thạch, Tư Côi cũng xuất hiện, ôm một bó hoa to, dè dặt giữ khoảng cách hai, ba mét với Ngôn Cách, nhìn trời đếm chim bay. Cô không chịu nổi bầu không khí tẻ nhạt xung quanh Ngôn Cách.
Vừa thấy Chân Ý, Tư Côi lập tức như được giải thoát: “Chúc mừng cô bé mà tớ thương nhất nhé, từ nay xem như thoát khỏi cái nghề luật sư phải trái lẫn lộn đổi trắng thay đen nhất này rồi, trở về với thế giới trong sạch thôi. Hoan hô!”
Mọi người vỗ tay rầm rầm, Giang Giang làm vòng hoa đeo lên cổ cô. Chân Ý á khẩu: “Có cần quá đáng thế không? Tớ đang chịu phạt đấy. Nghiêm túc một chút đi được không?”
Tư Côi: “Nỗi khổ của cậu chính là niềm vui của bọn này.”
Chân Ý đá bay cô nàng.
Ánh mắt Ngôn Cách từ đầu đến cuối tập trung nhìn về Chân Ý, dõi theo từ xa đến gần, đợi cô đứng lại trước mặt thì hỏi: “Có ổn không?”
“Rất ổn.” Cô nhún vai, mỉm cười, “Em đã gửi tiền biện hộ vụ Thích Miễn cho nhà Ngải Tiểu Anh rồi. Lúc đầu bố mẹ Tiểu Anh không chịu nhận, nói đáng nhẽ phải do Thôi Phỉ bồi thường, em nói đây chính là tiền của Thôi Phỉ.” Cô nhón chân, hít sâu: “Không còn nợ nần đúng là nhẹ người.”
Tư Côi: “Chân, đi bar đi, xả stress thôi.”
“Chân, đi đi mà, không đi bar thì tới karaoke, ăn lẩu hay lang thang đâu đó, cái gì cũng được.”
“Ý, đi đi mà.” Dương Tư đẩy cô.
Chân Ý không lên tiếng, lén liếc nhìn Ngôn Cách, vẫn muốn ở bên anh: “Thôi, lần sau đi.”
Dương Tư và Giang Giang thấy vẻ khác lạ, đưa mắt nhìn nhau. Tư Côi đánh bạo tiến về phía trước: “Thầy Ngôn, anh đi cùng đi.”
“Tôi không đi đâu, các cô đi đi.” Đi cùng một nhóm người xa lạ và ăn cơm ở bên ngoài là hai điều anh không thể chịu đựng được. Chân Ý hơi hụt hẫng, gần đây tâm trạng cô rất tốt, nhưng hôm nay phải đóng gói cất giữ tất cả mọi thứ có liên quan tới luật sư, trong một lúc khó tránh khỏi chạnh lòng. Cô không muốn náo nhiệt và tiệc tùng, chỉ muốn ở bên anh. Dù không nói lời nào cũng được. Ngôn Cách vẫn chưa nói xong, nhìn về phía Chân Ý: “Các cô ấy đi với nhau, em đi cùng anh.”
Trái tim Chân Ý xốn xang như ngồi tàu lượn siêu tốc. Anh biểu đạt thẳng thừng như vậy khiến cô đỏ ửng mặt trước bạn bè mình. Tư Côi đụng nhẹ vào thắt lưng Chân Ý: “Trọng sắc khinh bạn!”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Lên tinh thần nắm bắt thật chặt rồi về chia sẻ kinh nghiệm cho chị em nhe.” Tư Côi nhéo eo Chân Ý ra hiệu, cười xong, ánh nhìn dừng ở Biện Khiêm điển trai. Cô đã quen làm cảnh sát, ánh mắt nhìn người thẳng tắp một đường, từ trên xuống dưới, ngang nhiên quan sát một lượt rồi chậm rãi nở nụ cười: “Chân, anh Biện Khiêm nhà cậu càng ngày càng trẻ tuổi đẹp trai.”
Đám con gái yên lặng lùi lại, giọng điệu chọn trai này quá lộ liễu. Biện Khiêm khẽ gật đầu, như đáp lễ: “Đã lâu không gặp cảnh sát Tư, càng ngày em càng xinh đẹp.”
Tư Côi cười: “Xa cách đã lâu, nay mới gặp lại, không mang quà cáp, đành mời anh uống trà vậy.”
“Uống trà mà cảnh sát Tư nói là loại uống trà nào vậy?”
“Đến quán trà uống trà chứ sao.” Tư Côi tỏ vẻ yêu mến con dân, ôn tồn đáp. “Nếu anh không muốn, mình đến Cục Cảnh sát uống cũng được.”
Đám con gái sầm mặt, như thế này có được coi là lợi dụng chức vụ ép buộc mỹ nam sa chân lỡ bước không? Biện Khiêm bật cười, nụ cười rộng dần không thu lại được nữa. Khi hai người trao đổi số điện thoại, Tư Côi buông một câu đúng lúc: “Quân dân thắm thiết như cá và nước!”
Cá… nước… thắm thiết… Chân Ý vỗ trán, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lớp sóng này còn “sóng” hơn lớp sóng kia[1]… Giang Giang thầm thì: “Chị Ý, cảnh sát Tư đã tốt nghiệp thành tài từ chỗ chị, sau này chị nhớ truyền thụ bí quyết cho em nhé.”
“…”
Mỗi người rời đi mỗi hướng.
Chân Ý đến bên cạnh Ngôn Cách, lòng bàn chân giậm xuống nền đất, giả vờ thẹn thùng: “Anh bảo em đi cùng anh làm gì?”
Ngôn Cách: “Không phải em nói nếu vụ kiện của Thích Miễn thắng lợi anh sẽ mời em ăn cơm sao?”
À, anh vẫn còn nhớ.
Đích đến của họ là một khách sạn năm sao. Chân Ý hiểu, anh không tin mức độ vệ sinh của quán ăn bình thường nên mới đến đây ăn cơm. Cô nhớ hình như anh không ăn cay được, cô cười híp mắt, tiến tới gần: “Ngôn Cách, chúng ta ăn món Trung nhé?”
“Được.” Anh không ý kiến. Mặc dù vừa nhìn nụ cười của cô đã biết chắc hẳn cô lại giở trò quỷ.
Sau khi an vị, anh đưa thực đơn cho Chân Ý. Cô không hề khách sáo, chọn gà xào ớt, cá nướng cay, kim chi cải thảo, rau cải sốt sa tế, lại còn chọn dòng “cay đặc biệt”. Ngôn Cách ngồi đối diện, không hiểu tại sao cô gọi món lại vui vẻ như vậy, không kìm được nhoẻn miệng cười trộm. Chân Ý chọn xong, đôi mắt đảo một vòng, ừ nhỉ, anh cũng không biết uống rượu. Đây quả là cơ hội tốt, cô suýt nữa đã ngửa mặt lên trời cười phá lên, cố nén đến mức mặt méo xẹo, lại lẳng lặng chọn hai lon coca và hai chai rượu trắng ở phần thức uống. “Không cần thực đơn nữa, mau mang đồ ăn lên đi.” Chân Ý đưa thực đơn điện tử cho nhân viên phục vụ.
Phòng phục vụ món Trung mang sắc thái cổ xưa, dưới ánh đèn mờ ảo là hòn non bộ róc rách nước hòa quyện tiếng đàn sáo du dương. Trên bàn đốt lư hương, thi thoảng phất phơ làn khói. Chân Ý chống cằm, nở nụ cười ngọt ngào: “Tới đây ăn cơm có cảm giác như hẹn hò vậy!”
Hẹn hò? Ngôn Cách lẳng lặng nhìn cô chăm chú, có lẽ do ánh đèn, trông cô dịu dàng là thế, lúm đồng tiền cứ thoáng hiện tạo nét hoạt bát, khóe môi cong cong tôn vẻ xinh đẹp. Nếu chỉ với đôi mắt trong suốt đen láy, làn da láng mịn, đó đã là người đẹp bình lặng thường thấy; nhưng bởi vì có tâm hồn ẩn chứa dưới vẻ ngoài ấy mà khuôn mặt này mới trở nên rực rỡ sinh động, dạt dào sức sống. Hệt như một luồng sáng, khiến tám năm qua mỗi khi nhớ đến lại làm anh vừa đau thấu tâm can vừa mê muội không chút hối hận.
Anh bình thản dời mắt đi, cầm cốc chậm rãi uống nước. Hồi lâu sau anh nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, sau này đừng thức khuya nữa.”
“Thức khuya? Sao anh biết?” Chân Ý thấy lạ.
Ngôn Cách không lên tiếng. Dưới mắt cô có quầng thâm rất nhạt, ánh mắt khi nhìn anh cứ thẳng tắp ngây ngô tựa như con thú mộng du. Hương xông thoang thoảng, Chân Ý dụi mắt: “Khoảng thời gian trước tìm việc phỏng vấn suốt, nghề phóng viên rất thích hợp với em. Có thể tiếp xúc với rất nhiều việc, xem như có thể vận dụng chút kiến thức từng học trước kia.”
Ngôn Cách nhìn cô qua chiếc cốc thủy tinh, hơi phân tâm, lơ đãng nói: “Trước đây chắc hẳn em là cảnh sát tốt.”
“Hơ, em là nữ cảnh sát đẹp nhất thành phố K đấy!” Cô giỏi nhất việc dát vàng lên mặt mình, cho ít màu cô liền mở phường nhuộm.
“Không làm nữa có tiếc nuối không?”
“Bình thường.” Cô vực dậy tinh thần, nghiêng đầu hỏi anh, “Còn anh? Nghề nghiệp hiện tại có phải ý muốn ban đầu không?”
“Không phải.” Thật ra năm đó anh cảm thấy hứng thú với Triết học và Toán học hơn.
Cô kinh ngạc như nghe thấy bí mật động trời: “Ơ? Anh không thích công việc và ngành nghiên cứu bây giờ sao?”
“Không phải vậy. Không thích nhưng cũng chẳng ghét.” Anh nói nhẹ tênh, không tiếc nuối cũng không cảm thán.
“Nhưng anh nói học ngành này tốn rất nhiều thời gian. Nếu không thích, chắc nhàm chán lắm nhỉ?”
Anh nói khẽ: “Chỉ cần là việc mà bản thân dốc tâm sức thì đều có thể trở thành sở trường, mình cứ thế chấp nhận nó thôi.”
“Ừ, thật ra công việc của nhiều người đều là như vậy.” Biết rõ anh không cần, Chân Ý vẫn an ủi theo bản năng, nói xong chính cô lại sửng sốt, “Khoan đã, anh…” Lồng ngực như bị kim đâm, “Với em anh cũng như vậy sao?”
Ngôn Cách sững sờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thấy mắt cô dường như hoen đỏ, gắng gượng nhìn anh, như thể buồn thương tự giễu, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cô mỉm cười trở lại, có vẻ không để tâm: “Với em, anh cũng thế phải không? Không thích nhưng cũng không ghét, miễn cưỡng tiếp thu, rồi chấp nhận như vậy ư?”
“Chân Ý…”
“Em biết.” Cô không dám nghe câu trả lời của anh, ngắt lời, “Bây giờ anh cũng không ghét nữa phải không? Vậy anh có thể tiếp nhận và đến với em một lần nữa dù trong tạm bợ được không?” Trái tim cô tê tái, không biết mình đã nói ra lời này với tâm trạng gì, nhưng cô vẫn mỉm cười, vừa mong mỏi lại khát khao. Đối diện ánh đèn mờ tối, màu mắt Ngôn Cách trong như nước, chưa kịp nói gì nhân viên phục vụ đã chắn giữa hai người, giọng nói dịu dàng: “Thưa quý khách, lên món ạ.”
Chân Ý hít sâu, kìm nén lại tâm trạng nhìn thức ăn. Từ rất lâu trước đây, hồi còn bé xíu, tâm trạng cô đã có thể xoay chuyển 180 độ. “Wow! Trông ngon quá.” Thấy thức ăn, hai mắt cô phát sáng.
Ánh mắt Ngôn Cách không tỏ rõ cảm xúc, cuối cùng chậm rãi rời khỏi mặt cô, liếc nhìn mấy tô thức ăn đỏ rực bóng mỡ. Anh lặng thinh. Chân Ý thấy anh nhìn chằm chằm vào thức ăn không lên tiếng bèn vung quả đấm, trừng mắt: “Dám lãng phí món ăn của em, cẩn thận em nện anh một trận.”
“Anh đâu nói vậy.” Anh nhấc đũa lên, cân nhắc vài giây, cuối cùng chọn món rau cải sốt sa tế có vẻ không cay. Chân Ý thầm lắc đầu: Đúng là trẻ tuổi không có kinh nghiệm! Đây là món cay nhất đấy!
Quả nhiên vừa ăn miếng đầu tiên Ngôn Cách đã dừng đũa lại, sau đó khó nhọc nuốt xuống như uống thuốc độc. Đối với anh, món này đúng là quá cay. Sau khi nuốt vào, anh như mụ người đi, trầm ngâm không lên tiếng, hơi há miệng, khẽ hít sâu, kiềm chế và nhẫn nại.
Tâm trạng Chân Ý quả thật quá hả giận. Cô nhấc đũa lên ăn ngấu nghiến, vừa sung sướng nói ngon quá đi mất, vừa nham hiểm gắp thức ăn cho anh. Cô biết rõ anh có thói quen không để thừa thức ăn trong bát. Ôi… Cô thích nhất một bác sĩ Ngôn không lãng phí thức ăn.
Ngôn Cách bị cay đến mơ hồ, trước hành động gắp thức ăn điên cuồng của Chân Ý, anh đờ đẫn nhìn mười mấy giây vẫn chưa phản ứng lại. Đến khi lên tiếng: “Anh không ăn nữa”, vội ôm bát về thì đã đầy ắp rồi. Chân Ý ăn đến sướng cả người, nhưng Ngôn Cách lại như bị tra tấn, chỉ chốc lát sau, mặt anh đã đỏ gay gắt, ăn càng nhiều, số lần cần dừng lại lẳng lặng hít sâu cũng nhiều thêm. Chân Ý thấy anh cay đến mức gần như không thể nói chuyện, bèn rót hai cốc coca pha rượu trắng, đẩy một cốc đến trước mặt anh: “Này, anh uống đi, uống vào sẽ không cay nữa.”
Ánh mắt anh hơi dại ra, lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại cay đến độ không nói nên lời. Cô hiểu ý anh, nói: “Rượu bị coca pha loãng rồi, giống nước thôi. Anh không uống, muốn bị cay chết sao?”
Cô đặt cốc thủy tinh vào tay anh. Ngôn Cách cầm lấy uống một hớp, coca lạnh như băng, rượu trắng nóng như lửa, vị cay lập tức nguôi bớt. Cứ như vậy, mỗi khi ăn một miếng thức ăn, anh lại uống vài hớp rượu trắng coca. Chân Ý cười gian như hồ ly. Nhưng sau bữa cơm, Ngôn Cách bình tĩnh lại, ngồi thẳng tắp hệt như không bị làm sao cả. Uống rượu ngược lại giúp anh khôi phục vẻ thản nhiên vốn có.
Chân Ý đột nhiên cảm thấy chán nản, đứng bên bồn rửa tay nhổ nước súc miệng, liếc nhìn anh bình thản rửa tay rửa mặt súc miệng. Cô nổi nóng muốn đập anh một trận. Rời khỏi nhà hàng của khách sạn, bước chân anh vẫn vững vàng. Đến đại sảnh, Chân Ý còn chưa từ bỏ ý định, cất giọng thương lượng: “Uống rượu không thể lái xe, chúng ta ở lại đây đi.”
Ngôn Cách gật đầu: “Ừ, được. Anh buồn ngủ rồi.” Giọng nói ôn hòa chừng mực đến bất ngờ. Một câu nói đã để lộ vấn đề.
“…” Chân Ý nhìn anh như trúng số độc đắc.
Anh nói xong lại gật đầu thêm một cái, suy nghĩ vài giây lại gật đầu thêm cái nữa. Mỗi lần gật đầu đều đúng mực và lịch lãm.
Chân Ý hớn hở kéo anh đi check-in, vài giây trước cô còn nghiêm chỉnh, vừa vào thang máy đã quấn lấy tay Ngôn Cách, lúc ra khỏi thang máy còn ôm lấy hông anh. Mặc dù Ngôn Cách đứng thẳng tắp, nhưng đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa, đành mặc cô. Mãi đến trước khi mở cửa phòng, anh còn lịch sự và kiêu ngạo hỏi: “Em ở phòng bên cạnh à?”
Chân Ý theo anh vào phòng, nói dối: “Ừ, bây giờ vẫn còn sớm, em vào ngồi một lát.”
Lời còn chưa dứt cô đã bổ nhào tới, hai tay ôm lấy cổ anh, chân co lên đạp cửa đóng lại, chiếc giày cao gót bị đá bay, ôm anh lao vào phòng ngủ. Ngôn Cách còn phải cố sức gắng gượng thì sao cản được cô chứ? Anh liên tục lùi về sau, chỉ một lúc đã bị cô đè ngã xuống giường.
Người đã say rượu cho dù gắng gượng đến đâu đi nữa, một khi ngả lưng xuống thì cầm chắc không tỉnh nổi. Một giây trước Ngôn Cách còn cố gắng gạt cô khỏi cổ mình, một giây sau đã nặng nề khép mi. Con người như anh ngay cả say rượu cũng yên lặng.
Vốn chỉ muốn trêu anh để trút giận, không ngờ làm anh say thật. Cô nằm nhoài trên lồng ngực anh, không kìm được vuốt ve khuôn mặt góc cạnh nhưng cực kỳ mềm mại của anh, hơi thở ấm áp len lỏi giữa kẽ tay cô, nhồn nhột… Cô kề sát tới, mượn ánh trăng ngắm nhìn anh. Trong ánh sáng mờ tối, mày mắt anh như vẽ, khuôn mặt điển trai trắng nõn như ngọc, ngủ mê mệt, thế mà lại có phần mềm yếu.
“Haiz…” Cô bặm môi, “Sao em lại thích anh thế không biết?” Lời còn chưa dứt, trái tim đã nghe đau nhói. Cô nhẹ nhàng cọ lên mũi anh, chạm vào bờ môi anh, như con cún thấp thỏm bất an hít hà niềm thương của mình. Có lẽ bởi vì say rượu, bờ môi anh mềm mại nóng bỏng khác lạ, hơi nóng ấy như dội vào đáy lòng cô, bỏng tới mức khiến nội tâm cô run rẩy. Cô khẽ hôn anh từng lần một, hôn lông mi anh, mắt anh, mũi anh, môi anh, thành kính như một tín đồ. Ngôn Cách chợt nhíu mày, trở mình, thoáng cái đã đẩy cô xuống nghiêng người ôm cô vào lòng. Chân Ý giật mình khôn tả, rúc vào lòng anh không nhúc nhích. Anh vẫn cau mày, ngủ không say mà còn có vẻ khó chịu. Vài giây sau, hàng mi anh động đậy, bất chợt mở mắt ra. Cô hốt hoảng cùng cực, anh tỉnh rồi à? Mắt anh tuy ửng đỏ nhưng lại trong veo, tinh khiết vô cùng, chăm chú nhìn cô vài giây rồi chậm rãi nhắm lại. Cô nằm trong lòng anh, ấm áp đến độ cổ họng chua xót. Bởi vì khoảnh khắc trước, anh nhẹ nhàng nhích đến gần, nghiêng đầu kề sát đầu cô, rồi mới yên bình chìm vào giấc ngủ. Cô dịch tới bên anh, ôm lấy eo anh, ngả đầu lên lồng ngực nghe tiếng trái tim anh đập, mạnh mẽ đầy sức sống là thế. Cô khẽ mở miệng, mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Ngôn Cách, anh không thích em, nhưng cũng không ghét em phải không?”
“Ngôn Cách, chúng ta ở bên nhau nhé?”
“Ngôn Cách, anh đừng sống một mình nữa có được không? Cô đơn lắm. Hay là chúng ta đến với nhau đi! Có người nói, khi yêu nhau, hai bên cùng dốc lòng mới hạnh phúc được. Ngôn Cách, không sao cả, anh không yêu em như vậy thì em yêu anh gấp đôi nhé. Tình yêu của anh nếu ít ỏi thì em sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, cống hiến nhiều hơn một chút là đủ rồi. Em không quan tâm đâu. Anh không thích ai cả, cũng chẳng hứng thú với bất kỳ ai, vậy hãy đến với em đi. Bởi vì không có ai yêu anh nhiều như em đâu.”
Cô vuốt ve mặt anh, gọi anh hết lần này đến lần khác, “Ngôn Cách?”
Anh bị cô đánh thức, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt như ngọc đen được rửa qua nước, thuần khiết và trong veo. Anh nhìn cô, trong đó chỉ có bóng dáng nhỏ bé của cô, duy nhất và tinh khôi. Trong nháy mắt, lòng cô mềm như nước, vừa buồn thương vừa mừng rỡ một cách khó hiểu. Cô kề tới, dịu dàng hôn môi anh – làn môi mềm mại ấm áp. Anh vẫn lơ mơ, không kháng cự, ánh mắt vẫn trong veo.
“Ngôn Cách?”
“Hả?”
“Anh biết em là ai không?”
“…”
Anh lặng yên nhìn cô, không lên tiếng, trái tim cô bắt đầu đau đớn, nhưng…
“Chân Ý.” Giọng anh trầm thấp đến lạ, chậm rãi khép mắt lại, “Em là Chân Ý.” Anh lẩm bẩm như kể lại giấc mộng, yên bình thiếp đi.
Dạ dày Ngôn Cách khó chịu cực kỳ, giày vò bỏng rát như thiêu đốt, đầu óc cũng hỗn loạn như rót chì, cảm giác khó chịu miên man như kéo tơ. Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy có giọng nói đang gọi anh: “Ngôn Cách!”, “Ngôn Cách!” Anh nhận ra giọng cô, cô nói chuyện vẫn luôn như vậy, luôn thích gọi Ngôn Cách Ngôn Cách mãi, mỗi một câu nói với anh, mở đầu luôn phải kéo tên anh vào: “Ôi chao, Ngôn Cách, sô-cô-la này ngon quá! Cho em hết à?”
“Ngôn Cách, anh nhìn đi! Hôm nay mắt em biến thành ba mí rồi, hehe. Có phải đẹp lắm không?”
“Ngôn Cách, anh giỏi quá! Sao có thể nhớ được hai mươi nghìn chữ số sau số pi chứ?”
“Ngôn Cách… Đi cùng em đi, cuộc thi quyền Anh hay lắm, có thể thấy võ sĩ bị đánh “bụp” một phát chảy máu mũi.”
“Ngôn Cách!”
“Ngôn Cách?”
“Ngôn Cách…”
“Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Anh chán chết, tẻ nhạt như vậy còn sống làm gì? Ở bên anh, tôi cũng trở nên nhạt nhẽo. Ở bên anh, tôi trở thành người mà ngay cả tôi cũng không thích. Nhìn gì? Buông tay… Buông tay! Tôi không thích anh nữa! Không! Thích! Anh! Nữa! Không hiểu sao?”
Anh đau khổ xoay người, vùng vẫy giữ chặt cô, phải tỉnh lại! Mở mắt ra, anh lại thấy khuôn mặt cô gần trong gang tấc, lo lắng mà bình lặng nhìn anh.
“Ngôn Cách, anh biết em là ai không?” Cô hỏi.
“… Chân Ý.” Anh đáp.
Sao anh không biết cô là ai chứ? Chân Ý, em là Chân Ý. Chia xa tám năm, anh không nhớ lại nụ cười của em, không nhớ lại tiếng gọi của em. Anh không dám về trường, cũng không đặt chân tới những con đường chúng ta từng đi; anh không nói với ai về em, cũng không muốn người khác nhắc đến em. Ngay cả trong cơn mơ em cũng không tới. Là anh không cho em niềm vui, là anh không xứng đáng được em nhớ đến. Có một giấc mơ, cuối cùng anh trở về trường, cuối cùng cũng nhìn thấy em, con tim bỗng rơi đâu mất: Nhìn đi, Chân Ý vẫn còn ở đó, mình biết mà. Em quá rực rỡ, tựa vào cửa sổ lớp như luồng sáng hư ảo, khuôn mặt mờ nhạt. Anh không dám gọi: “Chân Ý”, nhưng em quên anh mất rồi. Em nghiêng đầu, dường như đang cười hỏi: “Anh là ai?”
Anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. Giữa chừng tỉnh giấc, mọi âm thanh đều im bặt, trăng trong như nước. Chân Ý nằm nghiêng rúc bên người anh, đã ngủ say. Anh đắp chăn, cô lại ngủ bên trên chăn, quấn một lớp chăn nhung hệt như đứa trẻ trong tã lót, chỉ để lộ phần đầu. Trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt khi ngủ của cô thật tĩnh lặng, bình yên và có phần yếu ớt. Giữa bóng tối, làn da càng trắng ngần, sợi lông trên tấm chăn lay động lúc có lúc không theo nhịp thở đều đặn của cô. Ngôn Cách vươn tay ra khỏi chăn, đầu ngón tay chạm vào góc chăn nhung, nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhắm mắt lại.
Hôm sau dậy sớm, Chân Ý không tỏ vẻ gì khác thường, từng người đi rửa mặt. Lúc ra khỏi phòng, cô giật thót. Mấy người đàn ông đứng thẳng xếp thành hai hàng đều tăm tắp trước cửa, bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt vô cảm. Người dẫn đầu có khuôn mặt rắn rỏi, ánh mắt nhìn Chân Ý vẫn không có cảm tình như vậy. Sau phút sửng sốt, Chân Ý chắn trước người Ngôn Cách, ngẩng đầu gườm gườm trừng mắt nhìn đám người đến đây. Cái trừng mắt này lại khiến người kia luống cuống, nhìn về phía Ngôn Cách thì bị ánh mắt anh chặn lại, vội vã rời mắt đi. Chân Ý cảm thấy trong đó có một người quen mặt, lúc ấy mới phản ứng lại, lúng túng vô cùng, vừa định nhích ra thì bàn tay đã được Ngôn Cách nắm chặt lấy. Anh kéo tay cô, tiến bước hơi nhanh tới cửa thang máy. “Ting”, thang máy mở ra. Bên trong, một người phụ nữ với khuôn mặt ưu nhã khí chất tuyệt vời ngẩng đầu lên, hơi mở to hai mắt, không nhìn Ngôn Cách được bao lâu đã lập tức liếc về phía Chân Ý, khép hờ vẻ dò xét, rồi lướt xuống đôi tay đang nắm chặt của Ngôn Cách và Chân Ý, lẳng lặng trầm lắng. Ngôn Cách kéo Chân Ý vào thang máy.
Thang máy lồng kính đi xuống từng tầng. Sau một khoảnh khắc, Ngôn Cách mới ý thức được trong lòng bàn tay có một thứ mềm mại, lặng yên một lúc mới chầm chậm buông cô ra. Chân Ý lặng lẽ quan sát người phụ nữ kia, cảm thấy bà ta xinh đẹp vô cùng. Mặc chiếc váy vẽ hình mưa phùn thủy mặc, như bước ra từ bức tranh cổ xưa, tóc vấn thành búi, cài bằng chiếc trâm hổ phách. Quả là quốc sắc thiên hương. Bà ta nhận thấy ánh mắt của Chân Ý, liếc tới, trầm lặng sắc bén, không dễ tiếp cận. Chân Ý sửng sốt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người phụ nữ chuyển sang Ngôn Cách, bình thản hỏi: “Ở đây suốt đêm qua à?”
Ngôn Cách hờ hững hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ của mẹ là theo dõi con?”
Chân Ý khó hiểu, chẳng lẽ Ngôn Cách giờ nào xuất hiện ở đâu đều có người theo dõi ư? Người lớn ngần này có cần thế không? Thảo nào ánh mắt của đám người kia cứ gườm gườm, chắc chắn cho rằng cô đã làm gì anh.
“Ngôn Hủ lo lắng có chuyện xảy ra, mất ngủ cả đêm.”
“Con không sao, mẹ nhắn lại cho nó đi.”
Chân Ý kinh ngạc, đây không phải là… Ngay lập tức, cô nở nụ cười đẹp nhất, tự động có ý thức của người sắp làm con dâu, muốn lân la làm quen mẹ chồng tương lai. Ngôn Cách kéo tay cô, không đợi cô nói “cháu chào bác gái” đã ra khỏi thang máy.
Chân Ý ngồi trên ghế lái phụ, muốn hỏi chuyện vừa rồi nhưng thấy sắc mặt Ngôn Cách không ổn lắm, hình như mối quan hệ giữa mẹ con anh không hòa hợp, bèn nuốt lời định nói lại. Cô rối rắm chau mày nhìn trời, cô là con dâu tương lai của nhà họ Ngôn đấy, vậy mà Ngôn Cách lại phá hỏng cơ hội tạo dựng mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng. Tên này thật không có