Chân Ý phản ứng rất nhanh: “Nếu là loại này, Tiêu Nham không phù hợp với miêu tả.”
Vụ án tồn tại quá nhiều khả năng. Quý Dương nói: “Nhưng hiện giờ chỉ có thể nói khả năng chuyển dời tình cảm mà tôi đề cập tương đối lớn. Về phần nghi phạm có phải là người hâm mộ của An Dao hay không, chúng tôi sẽ điều tra bệnh viện.” Đang nói, đội phó chịu trách nhiệm điều động bước nhanh tới: “Đã xác định được vị trí kẻ tình nghi gây án Tiêu Nham, nhưng khi người của chúng ta mang hình ảnh nghi phạm mặc đồ nữ trong camera theo dõi đi hỏi nhân chứng xung quanh đã phát hiện ra tình hình mới.”
“Tình hình gì?”
“Nhân chứng nói, có một cô gái nhìn thấy bác sĩ An ở bãi đỗ xe đã lên tiếng chào cô ấy, kết quả đã bị nghi phạm kéo lên xe. Nhân chứng cho rằng họ quen biết nhau nên không quan tâm.”
Quý Dương nhíu mày: “Bổ sung thiệt hại. Như vậy hiện giờ con tin trong tay nghi phạm là hai phụ nữ và một trẻ con.”
“Đúng. Cô gái kia là người thân của một bệnh nhân trong bệnh viện này, tên là Hoài Như.”
Trời đã tối om. Mấy chục chiếc xe công vụ của cảnh sát đỗ ở khoảnh đất trống dưới chân núi. Trong luồng sáng loang lổ, bầy côn trùng nhỏ bé kéo bè kết lũ bay múa như bông tuyết phiêu lãng dưới cột đèn. Cảnh sát đã tìm thấy tung tích của nghi phạm Tiêu Nham, chiều nay gã đã gọi một cú điện thoại, tín hiệu cho thấy gã ở vùng núi Nam Trung, sau đó điện thoại đã tắt máy. Cảnh sát tăng nhân lực tìm kiếm cả đêm, nhưng núi non kéo dài ngút ngàn, giữa những ngọn núi là mấy chục khu biệt thự nghỉ mát của nhà giàu, đó là còn chưa kể vô số nhà nghỉ và nhà dân bản xứ cho thuê. Chân Ý ngồi trên xe uống nước gặm bánh mì, lát nữa cô phải lên núi cùng nhóm Tư Côi, hôm nay chắc phải thức thâu đêm rồi.
Ngôn Cách vặn mở nắp chai nước, ung dung uống một hớp. Đôi mắt dài đen nhánh hơi nheo lại, như đang nhìn đám côn trùng bay múa giữa ánh đèn xe, lại như đang nhìn nơi nào đó xa hơn. Sau khi rời khỏi bệnh viện, lòng anh trĩu nặng tâm sự. Chân Ý nuốt miếng bánh mì khô, sợ anh ngồi không nhàm chán nên tìm một chiếc đĩa phim trên xe anh, bỏ vào máy tính xách tay đặt trên xe bật lên xem. Cô nhai bánh mì, bò tới đâu vụn bánh mì rơi đến đó. Trên thảm, bảng điều khiển, bàn phím máy tính… vụn lớn vụn nhỏ, lắt nha lắt nhắt. Ánh mắt anh dõi theo cô, lẳng lặng quan sát, không hề nhắc nhở.
Là một bộ phim điện ảnh cũ mèm, tên là Ký ức tình yêu[2]. Trong buồng xe mờ tối, âm nhạc du dương và giọng nói triền miên dần dần nổi lên. Ngoài kia hoảng loạn nhốn nháo, phương trời này lại êm đềm ấm áp.
Ngôn Cách vốn mải nhìn màn đêm, nghe thấy âm thanh, anh dời mắt tới. Chân Ý vừa xem phim vừa nhét bánh mì vào miệng, vừa lẩm bẩm: “Hôm nay lại gặp Hoài Sinh, đáng thương quá. Ca mổ thành công nhưng chị gái lại bị bắt cóc.”
Ngôn Cách nghĩ, trước nay cô vốn là người dạt dào tình cảm, nỗi thảm thương của người xa lạ luôn khiến cô quan tâm và nhắc đến mãi.
Chân Ý thấy anh không đáp: “Sao anh không nói?”
“Nói gì?”
“Không phải chúng ta nên nghĩ cách giúp những người đó sao?”
“Muốn anh hiến thận cho họ à?”
“…” Suy nghĩ của người này… Chân Ý cứng họng.
Đúng vậy, nhiều khi nỗi đau của cá thể là cô độc, là điều người khác không thể giúp đỡ hay giải tỏa. Giúp đỡ đôi lúc chỉ là thái độ mang tính hình thức mà thôi.
Trên màn hình máy tính, diễn viên Winslet cười dịu dàng. Ngôn Cách xem phim một lúc, thấy cô không nói gì bèn quay đầu lại: “Sao thế?”
“Ngôn Cách, nếu em bị bệnh máu trắng sắp chết, anh có ở bên em mãi cho đến khi em ra đi không?”
“Có.”
“Ngôn Cách, anh tốt quá.”
“Điều này không thể nói rằng anh tốt bao nhiêu, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn như vậy.”
“Sao có thể chứ?”
“Sao lại không?” Anh phân tích đầy lý trí, “Dù sao cũng không sống được bao lâu, ở bên một thời gian thôi mà.”
“…” Sao người này lại… thành thật đến thế cơ chứ?
Chân Ý tựa đầu vào ghế, không muốn nói chuyện với anh nữa. Vài giây sau, có thứ gì chạm nhẹ vào cánh tay cô, cúi đầu nhìn, Ngôn Cách đưa tới một tấm danh thiếp: Quỹ từ thiện Nặc Nhất, Tổng quản lý danh dự – Ngôn Đạo.
“Bác anh. Nguồn thận và tế bào gốc phù hợp đều khó tìm, nhưng về chi phí điều trị, em có thể xin tài trợ giúp người cần thiết.”
“Ngôn Cách, anh thật vĩ đại.”
Mặt Ngôn Cách ửng đỏ, anh không vĩ đại như cô phóng viên nhỏ nào đó luôn quan tâm tới người khổ nạn, bất cứ lúc nào cũng muốn tìm kiếm sự trợ giúp.
“Những thứ này không phải của anh. Nếu phải so sánh, anh không bằng những người ăn xin nhặt ve chai để quyên góp, họ trao tặng tất cả tiền tài mình có.”
Tính cách nghiêm túc và thực tế của người đàn ông này thật là… Thích quá đi mất!
“Em có thể gọi điện thoại trực tiếp cho bác không?”
“Em nói em tên Chân Ý là được.”
“Bác biết em à?”
Ngôn Cách sững sờ, đánh trống lảng: “Lúc ăn đừng nói chuyện, sẽ bị nghẹn đấy.”
“Ừm…” Cô gật đầu, ngoan ngoãn xem phim.
Trong phim, diễn viên Winslet và Carrey đang đắm chìm trong tình yêu, thủ thỉ nói mãi không thôi. Ngôn Cách ngước mắt, nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cô đã ăn xong bánh mì, ngoẹo đầu xem phim. Trong xe, ánh đèn trần trắng phau như tuyết, soi rọi mặt cô trong suốt đến độ có phần hư ảo, hơi tái nhợt. Khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú vô cùng, nhưng không giấu nổi mỏi mệt.
“Chân Ý.”
Vừa hay, vào khoảnh khắc ấy, cô há miệng ngáp dài, nghe mình bị gọi tên, cô che miệng mơ màng nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, như con thú nhỏ vừa bị đánh thức: “Hả?”
Lòng anh mềm đi một cách khó hiểu: “Gần đây em sống thế nào?” Đôi mắt anh sâu thẳm, toát lên vẻ dịu dàng thoáng qua, “Có phải bận rộn lắm không? Trông em hơi mệt.”
“Nhịp độ công việc ở đài truyền hình quá nhanh.” Chân Ý cởi giày, xoay người lại, tìm tư thế thoải mái, ngả lên ghế nhìn anh, “Còn anh, gần đây công việc thế nào?”
“Vẫn bình thường.”
“Bệnh nhân tâm thần Lệ Hữu kia thì sao?”
Anh đưa mắt tới: “Sao lại nghĩ đến việc hỏi về anh ta?”
“Chỉ nghĩ anh ta bị giam trong bệnh viện liệu có làm việc gì xấu không…” Cô lại ngáp thêm một lượt, nước mắt lóng lánh, mơ hồ vài giây. Ngáp xong trong mắt còn đọng lại hơi nước mờ mịt, nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn Ngôn Cách. Cô không hay biết rằng vẻ ngu ngơ trên khuôn mặt mơ màng và sóng nước dập dìu trong đôi mắt ấy lại khiến trái tim người ta loạn nhịp.
Anh rời mắt đi, nói: “Mệt như vậy thì ngủ một lát đi.”
“Anh ngủ cùng em à?” Cô cuộn mình trên ghế, biếng nhác như con mèo.
Ngôn Cách không nói gì.
“Vậy thì em không ngủ đâu.” Chân Ý dẩu môi, lười biếng nhắm mắt lại, “Hiếm khi anh mời em xem phim, còn lâu em mới bỏ qua.”
“Phim là do em tự tìm tự mở mà, anh đâu có mời em xem phim?”
Chân Ý già mồm: “Mặc kệ, phim là của anh, xe cũng của anh. Xem phim ở đây còn lãng mạn hơn xem phim ngoài rạp nhiều.”
Ngoài kia màn đêm mông lung, trong này ánh đèn ấm áp, hệt như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên biển, cảm giác thật yên bình.
“Không ngủ thật à? Anh cảm thấy tinh thần em không tốt lắm.”
Cô cong miệng cười: “Nếu anh cho em sờ soạng, tinh thần em sẽ tốt lên ngay.”
“…”
Cô không cho mình ngủ. Trong xe chỉ có hai người họ ngồi trong bóng đêm xem phim, cảm thấy không thể tốt hơn được nữa. Bộ phim nói về một người đàn ông yêu một người phụ nữ, yêu quá đau khổ đến mức phải nhờ nhà khoa học giúp anh ta xóa bỏ trí nhớ. Khi ký ức về nữ chính dần dần hiện về và trôi đi, anh ta mới phát hiện thật ra nỗi khổ đau trong tình yêu cũng quý giá như niềm hạnh phúc khi được yêu, nhưng một khi chương trình xóa trí nhớ được khởi động thì không thể quay lại được nữa.
Cô dạt dào cảm xúc, không dằn được mà hỏi: “Ngôn Cách, trong khoa học, kiểu xóa trí nhớ thế này có thật sự tồn tại không?”
“Em cảm thấy thế nào?”
“Em tin, anh nói xem bọn Lệ Hữu có chế tạo loại thuốc như vậy không?”
Anh không trả lời.
“Ngôn Cách, anh nói xem, sao nam chính lại lựa chọn xóa bỏ trí nhớ? Con người sống vì trí nhớ mà.”
Anh đồng ý với những lời này. Dù khoảng thời gian ấy có đau khổ hơn nữa, vừa nghĩ đến cô đã đau đến mức xuyên thấu tim gan nhưng anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện xóa bỏ ký ức liên quan đến cô, chưa từng nghĩ tới dù chỉ một khoảnh khắc.
Bóng đêm mịt mù, buồng xe như một cái đèn lồng nho nhỏ ấm áp, trôi dạt giữa màn đêm. Người trên ghế lái phụ lẩm bẩm, giọng nói nhỏ dần, cô mệt rồi. Thời khắc nào đó, nghe tiếng cô trở mình rồi im phăng phắc. Anh hơi nghiêng đầu, cô đã khép mắt, mệt mỏi muốn ngủ.
“Ngôn Cách?” Cô mơ màng gọi anh, giọng nói dịu êm.
“Hả?” Anh khẽ đáp lời.
“Em yêu anh, không quan tâm cái giá phải trả.” Cô lẩm bẩm như nói mơ, “Em sẽ không lựa chọn lãng quên anh, Ngôn Cách à. Quên anh, chẳng khác nào quên mất chính bản thân em.”
Buồng xe tĩnh lặng im lìm, lòng anh cũng vậy. Cô nói khe khẽ, lim dim muốn ngủ. Bỗng nhiên có người gõ cửa sổ xe phía cô, cộc cộc, cô choàng tỉnh, ngồi phắt dậy. Vừa sợ hãi vừa hoảng hốt nhìn quanh, dù ngay lập tức bình ổn lại nhưng lồng ngực vẫn phập phồng dữ dội. Dáng vẻ hoảng sợ quá độ. Ánh mắt Ngôn Cách hơi trầm xuống, quan sát người bên ngoài với vẻ mặt không tốt lắm. Cửa sổ xe hạ xuống, là Dịch Dương: “Chân Ý, chuẩn bị một chút đi, mười phút nữa bắt đầu hành động rồi.”
“OK.” Trái tim cô vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, không kịp bình ổn lại đã vội vàng lấy lược trong túi để chải đầu. Anh nhìn đôi mắt sưng húp của cô mà trong lòng đau nhói. Nhưng đây là công việc cô lựa chọn, anh không thể can dự. Cô mất vài giây để điều chỉnh lại trạng thái, vừa nghiêng đầu đã mỉm cười với anh, vẫn là cô gái như thể làm bằng sắt đó.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Xem phim cùng anh rất vui, nhưng em phải đi đây, vẫn không muốn nói gì à?”
Anh ngơ ngẩn: “Nói gì cơ?”
“Anh có tâm sự.”
Chân Ý lấy dây thun buộc tóc, giọng khẳng định: “Anh cảm thấy Tiêu Nham không phải là nghi phạm, đúng không?”
Anh cụp mắt, không ngờ bị cô nhìn thấu tâm tư, “Chỉ là trực giác mơ hồ, không có chứng cứ thuyết phục khách quan. Hiện giờ toàn bộ chứng cứ khách quan đều nhằm vào anh ta. Chủ quan cũng vậy.”
“Nếu chứng cứ khách quan đều nhằm vào anh ta, thì lẽ nào không phải là anh ta?” Cô cúi đầu lầm bầm, kéo sợi dây thun, mái tóc đen dài lướt qua lướt lại trong tay cô.
“Nhưng anh vẫn cảm thấy không đúng.” Gò má trắng trẻo của Ngôn Cách hơi ửng hồng, lúng túng và hổ thẹn, “Lỗi của anh, không nên kết luận nhanh vậy. Nếu chỉ có đoạn phim thứ nhất thì có thể anh vẫn duy trì phân tích trước đó, nhưng…”
“Anh đừng tự trách.” Chân Ý an ủi anh, “Cảnh sát đã mắc sai sót khi bàn giao với anh, không cho anh biết sự tồn tại của đoạn phim thứ hai, nhưng về sau anh đã nhanh chóng bù đắp. Vả lại, nhà tâm lý học tội phạm Quý Dương kia đã xem đoạn phim thứ hai từ đầu, nhưng kết luận anh ta đưa ra vẫn giống hệt anh. Có lẽ anh chỉ nghi ngờ vì tự trách và có thể Tiêu Nham chính là nghi phạm thật sự. Không phải Quý Dương đã nói rồi sao? Chuyển dời tình cảm.”
“Anh khó có thể nói gì về chuyên môn của anh ta.” Ngôn Cách quay đầu nhìn cô, “Nhưng vẻ ngoài và thân hình của Hứa Thiến hoàn toàn không giống An Dao, thậm chí còn khác biệt rõ nét. Dù có chuyển dời tình cảm thì đáng lẽ anh ta nên tìm cô gái giống Hứa Thiến. Huống chi Hứa Thiến đã chết trên bàn mổ của An Dao. Dù là hoang tưởng, anh ta cũng rất khó chuyển dời tình cảm từ Hứa Thiến sang An Dao.”
Chân Ý thoáng chốc giật mình. Nếu Tiêu Nham là nghi phạm thì chuyện này đúng là không thể thông suốt được. Nhưng nếu nghi phạm không liên quan gì tới Hứa Thiến, thuần túy hâm mộ An Dao mới sinh ra hoang tưởng thì tại sao anh ta lại mang theo đứa trẻ? Trong tình huống này, anh ta nên hiểu rõ mình và An Dao không có mối quan hệ thực sự thì sao lại còn bế đứa trẻ không thuộc về An Dao để đi xây dựng một gia đình hòa hợp với cô ấy chứ? Tóm lại vấn đề nằm ở đâu?
Ngôn Cách giơ tay lên day day đầu mày: “Mục đích của nghi phạm không chỉ có một mình đứa trẻ, cũng không chỉ duy nhất An Dao, mà là hai người họ. Nhưng hiện giờ anh không thể tìm ra nguyên nhân khiến một người đàn ông chưa từng có mối liên hệ tình cảm nào với An Dao trong quá khứ lại đi bắt cóc trẻ con và An Dao.”
Chân Ý: “Anh cho rằng bất luận thế nào thì áp đặt nguyên nhân bắt cóc hai người này lên Tiêu Nham là điều rất mâu thuẫn. Vì thế nghi phạm là người khác?”
“Ừ, trừ phi…” Anh ngẩng đầu, “Đứa trẻ và An Dao có điểm chung nào đó mà chúng ta không biết.”
Chân Ý cảm thấy qua những lời anh nói, logic mới được xem là chặt chẽ.
“Em đã nghe lời khai của bố mẹ đứa trẻ, họ rất bình thường, không có kẻ thù, chủ yếu phải xem chỗ An Dao. Hay là anh gọi điện hỏi Ngôn Hủ thử. Có thể…”
“Chân Ý!” Dịch Dương đứng trước một chiếc xe công vụ, gọi cô.
“Em đi trước đây.” Chân Ý vội vàng đẩy cửa xuống xe, quay đầu lại cười ngọt ngào, “Ngôn Cách, anh có biết bởi vì những lời anh vừa nói mà em cảm thấy anh càng hấp dẫn không.”
Nhưng cô lại không biết, nụ cười của cô khiến tâm trạng anh nhẹ nhõm hẳn đi, như có làn gió mùa hạ thổi qua.
“Em tin anh nhất định sẽ nghĩ ra điểm không đúng, mau gọi điện cho Ngôn Hủ đi. Nếu là Ngôn Cách, nhất định có thể đưa ra đáp án chính xác.” Cô vừa mới vươn người ra, nghĩ đến gì đó lại ngồi trở lại. “Ngôn Cách, hôm ở quán bar, nếu không bị cắt ngang, anh sẽ để em hôn anh chứ?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực.
Ngôn Cách sững sờ, dự cảm được gì đó, dừng nhịp thở một cách mất tự chủ. Chỉ thấy cô cười với tư thái ắt phải đạt được, như con báo nhỏ, thoáng cái cô nhào tới trước mặt anh. Anh ngửa ra sau theo phản xạ có điều kiện, nhưng cái ghế đã cản ở sau đầu. Môi cô chạm vào, mềm mại, ươn ướt, mút mạnh một cái, ngắn ngủi nhưng sâu thẳm. Người anh cứng đờ, nhìn thấy ánh đèn dìu dịu trên đỉnh đầu chiếu lên khuôn mặt trong suốt của cô, hàng mi đen nhánh khẽ chớp, ánh sáng vụn vỡ nhảy nhót trên đó. Cuối cùng, đầu lưỡi cô cạy mở môi anh, trêu ghẹo môi và răng anh một lượt. Mang theo mùi thơm của bánh mì và hoa quả, da đầu anh tê dại.
Cô hài lòng, buông anh ra, nhìn khuôn mặt dần dần ửng hồng của anh ở khoảng cách gần, cười đắc ý.
“Ừ, vẫn là của em.” Cô nói.
Mắt anh đen nhánh, ươn ướt, trong trẻo lạ thường, trong đó chỉ có mái đầu của cô, chỉ có mình cô. Thật khiến cô lưu luyến, nhưng cô vẫn phải đi.
“Lần này tinh thần phấn chấn hẳn lên rồi…” Cô dí dỏm chớp mắt, chui xuống xe, chạy vào đêm tối.
Anh nhìn bóng dáng gầy yếu xa dần của cô, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Anh đẩy cửa xuống xe, gọi cô: “Chân Ý!”
“Gì cơ?” Cô quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả lại chồng chất trong lồng ngực thành một khối, không thể nói thành lời. Cô đứng giữa mấy ánh đèn xe, như bị chùm sáng hỗn loạn cắt thành mấy đường, trở nên hư ảo, không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng anh biết, mỗi lúc nhìn anh, cô luôn mỉm cười, dù cô biết nhiều khi anh không trông thấy.
“Chú ý an toàn.” Anh nói.
“Ừm!” Cô vui vẻ trả lời, nhảy cẫng lên vẫy tay với anh, làn áo phông mỏng tung bay trong gió. Cô xoay người chạy đi, quay đầu lại nhiều lần, cuối cùng mất hút giữa màn đêm.
Chiếc xe men theo con đường nhỏ chạy gần một giờ, tiến vào núi sâu. Bầu trời mênh mang, rừng cây tiêu điều lạnh lẽo, ánh trăng bị lớp mây dày cộp che lấp, xung quanh tối tăm, chỉ có hai luồng sáng trước xe chiếu rọi đường núi nhấp nhô gập ghềnh. Cảnh sát Lâm lái xe than thở: “Đường núi Nam Trung nên sửa lại rồi.”
Tư Côi nói: “Khách du lịch đều ở núi đằng kia, phía này không có thắng cảnh cũng không có du khách, ai chịu bỏ tiền sửa đường chứ?”
Chân Ý kề bên tấm kính, trông ra núi rừng tối mịt bên ngoài cửa sổ, thận trọng cực kỳ. Cô quay sang trò chuyện với Tư Côi nhằm giải tỏa tâm trạng: “Này, cậu và Biện Khiêm thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Khuôn mặt Tư Côi thoáng nét cười cực nhạt, “Sắp tán đổ rồi, tớ cảm thấy anh ấy bắt đầu thích tớ rồi.”
Chân Ý vui ra mặt thay cô: “Vậy thì tốt. Cậu và anh ấy đều là người siêu quan trọng đối với tớ, phải thành đôi đấy nhé.”
“Biết rồi.” Tư Côi dựa vào cô, nói, “Con người Biện Khiêm rất tốt, chu đáo lại lịch thiệp, được giáo dục tốt, còn bao dung tớ.”
Chân Ý nghe vậy, cảm thấy thế này thật giống cô và Ngôn Cách.
“Mỗi khi nhìn thấy người đàn ông dạng này, tớ đều tò mò bố mẹ thế nào mới dạy dỗ anh ta được như vậy.” Tư Côi cười khẽ, “Hy vọng có ngày được gặp bố mẹ anh ấy.”
Nghe vậy, Chân Ý liền hiểu Tư Côi thật lòng biết bao. Cô biết chút ít về gia đình Biện Khiêm. Nhà anh ấy rất giàu, nhưng gặp chuyện bất hạnh. Vì thế phẩm chất nho nhã của anh ấy thật đáng quý vô cùng.
Mới được nửa đường, xe bỗng chết máy. Màn đêm và đèn xe đều đứng lặng.
Cảnh sát Lâm khởi động lại xe, nhưng nó như ông cụ già, lụ khụ vài tiếng và run rẩy được một lúc thì không nhúc nhích gì nữa. Cảnh sát Lâm không biết làm sao: “Tư Côi, em thử chút đi.”
Hai người mày mò chiếc xe mãi, Dịch Dương nhàm chán, giọng nói run rẩy: “Rừng sâu núi thẳm, ta… đến… đây…, kể chuyện ma nào…”
Cảnh sát Lâm và Tư Côi lòng dạ vững vàng, làm như không nghe thấy. Mặt Chân Ý trắng bệch.
Dịch Dương thất bại, lại âm u nói: “Vậy chúng ta nói về hung thủ giết chết tay phượt rồi chôn xác trong rừng sâu đi…”
Tư Côi ngẩng đầu lên: “Ở đâu? Dẫn tôi đi xem đi.”
Dịch Dương: “…”
Chân Ý cười ha ha, bặm môi, bên ngoài tối om, bầu trời đêm không hề có ánh đèn thành thị. Cô không dám nghe, lại ngại nói sợ. Nghĩ đi nghĩ lại, hơi buồn đi vệ sinh… Nhịn thôi! Nhưng sao càng nhịn lại càng không được vậy? Vừa nãy ăn bánh mì khô không nên uống nhiều nước thế.
Chân Ý nói khẽ: “Tư Côi, cậu đi vệ sinh với tớ được không?”
“Ừ.” Tư Côi đẩy cửa định xuống xe.
“Khoan đã.” Cảnh sát Lâm ngăn cản, “Anh đi cùng cô ấy.”
Chân Ý đỏ mặt: “Không cần đâu, Tư Côi đi cùng em…”
“Để cảnh sát Lâm đi cùng cậu đi.” Tư Côi nói.
Chân Ý hiểu rồi. Một là không thể để hai cô gái đi, đàn ông đi cùng an toàn hơn; hai là không thể để Dịch Dương cùng đi, cảnh sát ở lại hết trong xe. Chân Ý đỏ mặt đi