Freud Thân Yêu

3


trước sau

An Dao thẫn thờ nhìn hoa cúc bên hàng rào, giọng điệu không chút gợn sóng: “Là em không xứng với Ngôn Hủ, không xứng kết hôn với anh ấy. Anh ấy…” Vừa nhắc tới Ngôn Hủ, giọng cô hơi ngập ngừng, không dễ khống chế, nhưng chậm rãi hít sâu lại trở về bình thường: “Anh ấy quá tốt với em, là em không xứng. Anh ấy không chịu để em đến Cục Cảnh sát tự thú. Bởi vì tâm trạng anh ấy quá kích động nên cô mới làm như vậy với anh ấy.” An Dao cúi đầu, mái tóc dài che lấp khuôn mặt, nhìn không rõ cảm xúc, giọng nói nương theo gió đêm, thoáng nỗi quạnh quẽ: “Đến khi tỉnh lại anh ấy không thấy em, chắc lại cúi đầu im lặng cho qua ngày đoạn tháng.”

Vừa nghĩ đến dáng vẻ đó của Ngôn Hủ, lòng Chân Ý liền chua xót. Cô quay đầu nhìn, trên hành lang căn viện là tấm voan mỏng màu đỏ phấp phới theo gió, như cảnh mộng ấm áp và dịu dàng. Dáng vẻ xinh đẹp thướt tha đó, sắc đỏ như sương mù đó, chính là màu của lễ cưới ngày mốt.

Còn một bước nữa thôi là kết hôn rồi. Chân Ý buồn bã: “An Dao, tại sao lại thế?”

“Hồi nhỏ, tôi bị trại trẻ mồ côi đuổi ra ngoài, trở thành tên trộm. Trước khi có thành tích tốt được miễn học phí và sinh hoạt phí, mọi thứ tôi có được đều từ trộm cắp mà ra. Có lần tôi trộm tiền của bạn học, khiến một bạn nữ chịu oan, bệnh tim tái phát. Hứa Mạc biết chuyện này nên đã uy hiếp tôi.” An Dao nói nhẹ tênh. Chân Ý lại đau lòng vô cùng, cô hiểu cảm giác từ nhỏ đã bị tất cả vứt bỏ này.

Ngôn Cách đứng cạnh cây nguyệt quế, cau mày cực khẽ, một nửa vì những gì An Dao gặp phải, một nửa vì những tờ giấy bị đốt kia. “Ngôn Hủ không hề để tâm.”

Nghe vậy, An Dao mỉm cười rất dịu dàng: “Anh ấy không để tâm, bảo em đừng chìm mãi trong quá khứ, sau này hãy sống thật tốt. Chỉ đáng tiếc, em vừa mới biết mà thôi. Em quá hèn yếu, không dám nói cho anh ấy biết sự thật, chỉ muốn che giấu, lại không ngờ thật ra anh ấy đã sớm điều tra rõ ràng rồi.”

Trái tim Chân Ý như bị kim đâm, họ đã để lỡ nhau như vậy đấy.

“Trong đời mình, em tự hỏi bản thân không có mưu cầu gì hết, nỗi khát khao duy nhất là có được Ngôn Hủ. Khoa tim là phương tiện cuộc sống của em, Ngôn Hủ là tính mạng của em. Năm đó xảy ra chuyện ấy, em biết mình sai, càng trưởng thành càng thấm thía lỗi lầm hồi bé. Ngày nào em cũng sống trong sám hối, mỗi lúc nhớ đến người bạn đã qua đời kia là em lại tự trách. Sau khi gặp Ngôn Hủ, em càng cảm thấy mình hèn hạ, không xứng đáng.” Tay An Dao run nhẹ, cố gắng kiềm chế, “Em sợ Ngôn Hủ biết, sợ cô và chú biết, càng sợ mọi người đều biết. Em vẫn lén lút gửi tiền cho nhà bạn kia, nhưng không dám xin lỗi công khai. Em không quen Hứa Mạc cũng không biết anh ta có được thông tin từ đâu, có lẽ là từ người nhà của bạn kia. Anh ta đến uy hiếp em. Em sợ những người khác biết, xem thường em cũng không sao, nhưng em lo lắng ánh mắt mọi người nhìn Ngôn Hủ cũng sẽ khác thường. Thế nhưng, Hứa Mạc rất thành kính xem em là bác sĩ. Đối với bệnh nhân, em không thể không tận tâm, cũng không thể giết người bằng y học.”

Chân Ý thầm nghĩ một mặt An Dao hận gã nhưng mặt khác lại bị trói buộc bởi đạo đức nghề nghiệp. Cô hiểu được nỗi khổ lưỡng nan đến mức gần như phát điên của cô ấy, khẽ hỏi: “Hứa Mạc uy hiếp cô đổi tim cho anh ta ư?”

“Anh ta ép tôi mổ cho anh ta. Tôi không đồng ý. Nhưng vì sắp đến đám cưới, thỉnh thoảng Ngôn Hủ sẽ đến bệnh viện đón tôi tan làm, có một lần Hứa Mạc suýt nữa lao ra.”

Chân Ý bỗng nhớ đến lần đó khi bốn người họ nói chuyện trước phòng bệnh của Hoài Sinh, có người thậm thà thậm thụt nhìn về phía An Dao.

Chân Ý: “Cô đoán được Hứa Mạc bị hoang tưởng, biết anh ta sẽ chuyển biến xấu, nhưng cô vẫn muốn lợi dụng?”

“Đúng. Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bắt cóc tôi, nên tôi mặc kệ không quan tâm, định bụng mượn cơ hội bị bắt cóc để giết chết anh ta dưới danh nghĩa tự vệ chính đáng. Tôi chỉ nghĩ rằng cùng lắm thì anh ta muốn tôi phẫu thuật đặt stent cho anh ta thôi, không ngờ anh ta muốn ghép tim. Nghĩ rằng anh ta chỉ bắt cóc một mình tôi, nào ngờ anh ta bắt cóc luôn đứa trẻ. Đứa trẻ trong tay anh ta, tôi bị kìm hãm, kết quả là không thể mượn cớ tự vệ giết anh ta được, ngược lại lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Cuối cùng khi thoát hiểm rồi, tôi quay lại giết anh ta.” An Dao dứt lời, dặn dò hậu sự, “Tôi không xứng với Ngôn Hủ. Bao giờ anh ấy tỉnh lại, phiền hai người chăm sóc anh ấy, bảo anh ấy đừng buồn.”

Chân Ý nói: “Chúng tôi bảo anh ấy đừng buồn thì anh ấy sẽ không buồn sao?”

An Dao hơi sững lại, cuối cùng không nói một lời, sải bước rời đi. Ngôn Cách đứng cạnh lan can gỗ, gió thổi cành liễu mơn trớn bờ vai anh, anh hờ hững hỏi: “Chuẩn bị nói dối cảnh sát như vậy à?”

Bóng lưng An Dao lại cứng đờ, nhưng không xoay người.

“Mẹ anh bảo em đi tự thú, nói mình sau khi đâm Hứa Mạc bị thương đã đẩy anh ta vào bể rồi dìm chết anh ta.”

“Đó là sự thật.”

“Hãy giải thích tại sao họ phải dùng thuốc an thần để đối phó với Ngôn Hủ.”

An Dao vẫn bình thản: “Ngôn Hủ không cho em đi tự thú, nhưng em phải chuộc tội cho hành vi của mình.”

“Nói dối.” Ngôn Cách cắt đứt gọn lỏn. Anh đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng dậy từ lan can, “Tuy Ngôn Hủ không phải công dân tốt giúp đỡ cảnh sát, nhưng tuyệt đối không phải là người không hiểu chuyện. Dù em không đi tự thú, nó cũng sẽ không để tâm, nhưng nếu em cam tâm tình nguyện đi tự thú, nó tuyệt đối không ngăn trở. Nó sẽ tôn trọng mọi quyết định của em.”

An Dao trả lời: “Phải, anh ấy là như vậy. Thế nhưng cô nói phải hủy đám cưới của bọn em, không cho phép anh ấy gặp mặt em nữa, vì thế tâm trạng anh ấy mất kiểm soát.”

Đến thời khắc này, An Dao vẫn bình tĩnh không chút dao động. Chân Ý đứng trên thềm đá lạnh lẽo giữa đêm thâu, trái tim lạnh toát, hít thở cũng khó khăn. Cô không biết ai thật ai giả, cũng không thể phân biệt An Dao có nói dối không. Nhưng cô hơi sợ, nếu không phải An Dao giết mà cô ấy đòi đi tự thú, vậy…

Cô nhìn bóng lưng gầy yếu cô độc của An Dao, bỗng nhiên thấy rất đau lòng.

Bức tường ven đường phủ đầy hoa anh đào mỹ nhân màu tím nhạt đang khoe sắc phơi phới, cơn gió thổi qua, mấy cánh hoa xoay tròn nhẹ nhàng đáp xuống, rơi lên vai An Dao. Cô mặc bộ váy thêu màu lam sẫm, bóng lưng đẹp rung động lòng người. Gió đêm thổi bay mái tóc buông xõa của cô. Vừa hay cô đứng dưới tán cây, cành lá tươi tốt che khuất cả ánh đèn màu ngà khiến cô gần như ẩn mình vào bóng tối.

“Mấy ngày nay em sống rất hạnh phúc. Nhưng tiếc thay, em vẫn là cô gái dối trá như vậy, dối trá để duy trì hình tượng giả tạo của hiện tại, để che giấu cái xấu xa của quá khứ. Một lần nữa, em lại bị suy nghĩ ác độc kia sai khiến mà đánh mất trái tim mình. Bây giờ cũng là lúc nên nói lời tạm biệt rồi.” Cô đứng hồi lâu, mấy lần trọng tâm cơ thể nghiêng về phía trước, muốn cất bước nhưng không thành, như thể phía sau có sức mạnh vô hình níu cô lại. Một lát sau, cô khẽ nói: “Rất muốn quay lại nhìn một lần.” Câu nói tan biến trong cơn gió thoảng, chất chứa nỗi niềm tưởng nhớ vô tận.

Chỉ cách xa vài bước, nhưng cô không bao giờ được phép đặt chân vào căn viện của anh nữa. Lúc cô hạ quyết tâm rời đi, Ngôn Cách hờ hững nói: “Ngôn Hủ không tán thành cách làm của em đâu, nó muốn tự thú chứ không phải để em đi thay.”

An Dao trơ tọi một mình, bóng lưng cô độc biết mấy. Trong khoảnh khắc đó, Chân Ý phát hiện An Dao thật giống cô, thậm chí còn cô độc hơn cả cô. Cuộc đời của cô ấy chỉ có tình yêu của Ngôn Hủ. Có nó, cô ấy sẽ sống, không có, cô ấy sẽ chết.

“Bác sĩ An.” Ngôn Cách gọi cô bằng một danh xưng kỳ lạ, “Em là bác sĩ khoa tim, nếu em thật sự muốn giết Hứa Mạc, với nỗi căm hận phải giết người, dao của em sẽ đâm sượt qua tim của anh ta sao? Có lẽ em rất muốn giết Hứa Mạc, nhưng giữa ý nghĩ và hành động luôn có một khoảng cách nhất định. Hết thảy những gì em vừa nói có thể là thật, cũng có thể chỉ vì muốn tạo cho mình động cơ giết người đầy đủ. Anh cho rằng, hoặc là em muốn giết anh ta nhưng đã đổi ý vào thời khắc cuối cùng, hoặc là em thật sự tự vệ.” Tạm thời anh không muốn nói khả năng còn lại.

An Dao vẫn kiên quyết: “Lần đầu giết người em hơi sợ nên run tay, thế nên mới muốn giết lần thứ hai.”

“Nếu là vậy, logic càng không ăn nhập.” Tư duy của Ngôn Cách rất mạch lạc, “Dù em tự vệ thật hay tự vệ giả, mục đích của em là phủi sạch quan hệ với ý định mưu sát. Đổi cách thức giết người quá mạo hiểm. Hứa Mạc là đàn ông, trong tình huống bình thường, phụ nữ không đủ sức nhấn anh ta vào nước, trừ phi anh ta bị thương nặng. Mà giết một người đã bị thương nặng không thể tạo thành tự vệ. Điều này mâu thuẫn với mục đích ban đầu của em.” Anh có thể vạch trần lời nói dối của người ta bất cứ lúc nào. “Tình huống tối
nay, lúc đánh cờ Ngôn Hủ nghe thấy Hứa Mạc chết đuối thì rất kinh ngạc, nó phát hiện chính mình đã giết Hứa Mạc nên quyết định tự thú.”

Chân Ý sửng sốt, có phần mơ hồ. Bả vai An Dao sụp xuống, Ngôn Cách nhìn thấu:“Anh nói đúng rồi.”

“Sao anh biết?”

“Anh rất rõ tính tình của em trai mình. Dù là tình huống nào đi nữa, nó đều sẽ không giết người. Đây là gia huấn của họ Ngôn. Ngôn Hủ bị tự kỷ cả đời, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tất cả quan niệm đạo đức, quy tắc hành vi đều đến từ gia huấn. Thầm lặng khắc ghi, ngoan ngoãn tuân thủ. Trong gia huấn còn có một câu: dốc hết tất cả, bảo vệ người nhà. Nó xem em là người nhà nên cố gắng hết sức bảo vệ em. Đêm đó, bọn anh vốn không tìm được vị trí của em, chính nhờ Ngôn Hủ phát hiện ra thiết kế chịu trọng tải và ống thông gió của nhà xưởng có vấn đề, khẳng định chắc chắn có tầng hầm, thậm chí còn vẽ ra bản đồ. Nó muốn xuống cùng anh, bị anh ngăn cản. Nhưng chắc chắn nó đã xuống tìm em. Nó nhìn thấy Hứa Mạc ngã trong vũng máu nên đoán em đã giết người và sẽ lấy lý do là tự vệ chính đáng. Nó sợ em bị tình nghi nên tạo thêm giấu vết giằng co rồi đẩy Hứa Mạc xuống nước, muốn dùng điều này quấy nhiễu cảnh sát. Nhưng không ngờ…”

Nhưng không ngờ có lẽ Hứa Mạc chỉ bị sốc chứ chưa chết. Sống lưng Chân Ý lạnh toát, ban đêm gió lạnh khiến lông tơ khắp người cô đều dựng ngược lên, trong lòng chẳng rõ thứ cảm xúc gì đang tồn tại, xót xa, đau đớn và oán trời trêu ngươi. Cô run giọng: “Sao Ngôn Hủ biết nhất định là An Dao giết Hứa Mạc?”

“Ngôn Hủ không cảm nhận được nhiều người. Nhưng người nó có thể cảm nhận được thì nó sẽ vô cùng nhạy cảm. Cho dù An Dao giả vờ như không có chuyện gì, nó cũng phát hiện có điều bất ổn, nên nó mới sai người canh chừng cô ấy mọi lúc. Lúc nó nghe được từ anh rằng Hứa Mạc bị hoang tưởng thì đã hiểu ngay. Nó rất hiểu An Dao. Bị bệnh nhân tâm thần quấy rầy lâu như vậy nhưng cô ấy vẫn không tỏ vẻ gì. Nó liền hiểu ra An Dao muốn giết người dưới danh nghĩa tự vệ chính đáng.”

Chuyện đến nước này, An Dao đành cúi thấp đầu, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi: “Là em hại Ngôn Hủ.” Cô quay đầu lại nhìn Chân Ý, mỉm cười nhưng hết sức đau khổ, “Lúc thấy cô bị họng súng của Hứa Mạc gí vào vẫn không chịu giết cảnh sát Lâm, tôi đã khóc. Chân Ý, tôi nên học cô. Tôi thật sự tự vệ, nhưng không kịp nữa rồi. Là tôi hại Ngôn Hủ.”

“Em không hại nó.” Vẻ mặt Ngôn Cách bình thản, “Mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, đều nên gánh chịu hậu quả mình gây ra. Ý nghĩ của Ngôn Hủ đơn giản cố chấp, phạm lỗi liền chịu phạt, muốn đi tự thú, xin lỗi và chuộc tội trước người nhà nạn nhân. Vậy mà các người cũng không hiểu và không tôn trọng quyết định của nó. Em gây thương tích cho người khác, nó thì vô ý. Thế nhưng em bóp méo sự thật để đi tự thú như vậy là sai trái. Một mình em gánh chịu hậu quả do hai người gây ra, đây là điều Ngôn Hủ muốn nhìn thấy sao? Em có nghĩ đến cảm nhận của nó không?”

“Nhưng em không thể nhìn thấy anh ấy bị vặn hỏi trên tòa án rằng “Anh thật sự tưởng Hứa Mạc chết rồi hay là cố ý”. Em không thể mạo hiểm để anh ấy bị phán là mưu sát. Anh ấy không biết khi đó Hứa Mạc còn sống, ai tin được chứ?” An Dao run rẩy, đôi mắt lóe lên ánh nước. Luôn là vậy, chỉ có Ngôn Hủ mới khiến cảm xúc cô xao động, “Ngôn Hủ là người đơn thuần biết bao. Khi anh ấy biết rằng lúc mình đẩy Hứa Mạc vào nước, anh ta vẫn chưa chết, anh biết tâm trạng của anh ấy thế nào không? Đau lòng, áy náy, hận không thể giết chết bản thân mình. Anh bảo anh ấy sẽ ra ngoài đối mặt với bố mẹ Hứa Mạc thế nào, Ngôn Cách, anh nỡ lòng sao?”

Ngôn Cách im lặng. Nước mắt Chân Ý lập tức tuôn trào. Lúc nghe thấy Hứa Mạc chết vì ngạt nước, quân cờ trong tay Ngôn Hủ chợt rơi xuống bàn cờ. Khi ấy vẻ mặt anh ấy phờ phạc, tĩnh mịch, hoang vu, như thể tâm hồn đã chết lặng. Chân Ý tiến đến kéo tay An Dao: “Tôi đã lấy lại giấy phép hành nghề rồi, tôi sẽ bào chữa cho Ngôn Hủ.”

“Có là đại luật sư nổi tiếng cũng vô dụng. Tôi không thể chấp nhận nguy cơ tòa án phán anh ấy tội giết người.” An Dao định đi, Ngôn Cách tiến lên một bước cản cô ấy lại: “Ngôn Hủ không cho em đi tự thú thay nó đâu.”

An Dao nước mắt như mưa, lại kiên quyết: “Em đã hạ quyết tâm rồi.”

Ngôn Cách vẫn không nhượng bộ: “Nhưng anh cũng đã hứa với Ngôn Hủ rồi.”

“An Dao, cô còn ở đây làm gì?” Không biết bà Ngôn đi ra từ lúc nào, vẻ mặt nghiêm nghị, “Xe cảnh sát đã đến cổng rồi.”

An Dao không hề oán giận bà Ngôn, khom lưng cúi thấp: “Thưa cô, sau này nhờ cô chăm sóc Ngôn Hủ.”

“Mẹ.” Ngôn Cách lên tiếng, nói từng câu từng chữ, “Mong mẹ tôn trọng cảm xúc của Ngôn Hủ.”

“Cảm xúc gì chứ?” Khóe môi bà Ngôn nở nụ cười lạnh nhạt, “Bởi vì cái gọi là tình yêu mà bị ma xui quỷ khiến làm chuyện trái gia huấn để rồi hại mình hại người ư? Cô gái này…” Bà chỉ An Dao, “Mẹ từng đối xử với cô ta như con gái, nhưng rồi nhận lại được gì chứ. Cô ta hại Ngôn Hủ ngộ sát vì cô ta! Đây là nỗi day dứt, là vết nhơ suốt cuộc đời Ngôn Hủ. Chính cô ta hại con trai mẹ, em trai con thê thảm thế này đấy!”

Thật ra nhà họ Ngôn có thể đưa tay cứu cô ấy, đơn giản hóa chuyện này, nhưng bà Ngôn quá hận, bà dứt khoát phải vứt bỏ An Dao.

Nước mắt An Dao rơi lã chã, bà Ngôn nhìn Ngôn Cách chằm chằm: “Còn con nữa, tôn trọng cảm xúc của Ngôn Hủ ư? Ngôn Cách, đừng bao giờ nói với mẹ lời như thế nữa, cũng mong con đừng bao giờ xử sự theo cảm tính nữa. Con hãy tôn trọng cảm xúc của mẹ.” Đôi mắt xinh đẹp của bà gợn lên ánh nước, run rẩy cất lên từng câu từng chữ, “Nếu có thể, so với cảm xúc của các con, mẹ thà nhốt các con trong núi cả đời, bảo vệ các con bình an cả đời. Điều mẹ hối hận nhất trong cuộc đời này là tám năm trước đã tôn trọng cảm xúc của con, cho người bên cạnh con rút lui, để con…”

“Mẹ!” Ngôn Cách vội vã ngắt lời bà, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự bối rối và lo lắng hiếm thấy. Gần như cùng lúc ấy, ánh mắt đảo nhanh về phía Chân Ý. Vẻ ngỡ ngàng, đờ đẫn và khó hiểu của cô khiến anh thoáng đau lòng.

Bà Ngôn nhếch môi: “Còn đang lo cho cảm xúc của cô ta sao? Được thôi, nhân tiện suy nghĩ cho an toàn của cô ta luôn đi.”

Ý uy hiếp trong lời nói quá rõ, Chân Ý hiểu ra ngay. Cô sững sờ vài giây rồi bối rối chạy mấy bước xuống bậc thềm, lao tới bên cạnh anh, hớt hải bắt lấy tay anh. Biểu cảm sợ hãi như thể từ nay sẽ lại tiếp tục chia xa tám năm của cô khiến lòng anh đau như cắt. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô tiến vào lòng bàn tay anh, trái tim anh mới dần yên ổn trở lại. Anh đáp lại cô, chậm rãi nắm lấy thật chặt. Cô cũng an tâm, ghé vào tai anh nói khẽ: “Ngôn Cách, hãy làm chuyện anh cho là đúng, không phải để tâm đến em đâu.”

Lòng anh chấn động, có được tình yêu của cô là điều may mắn nhường nào trong đời. Anh nắm chặt tay cô, cất giọng lành lạnh trầm lắng: “Con nói rồi, trước khi Ngôn Hủ tỉnh lại, con sẽ không để An Dao đi. Về phần Chân Ý…” Anh thản nhiên liếc nhìn đám người phía sau bà Ngôn, “Có con ở đây, ai dám đụng vào cô ấy.”

Mọi người im bặt, bà Ngôn lặng thinh hồi lâu, hơi nheo mắt, lẳng lặng quan sát con trai mình. Hai đứa con bị tự kỷ từ nhỏ, không quan tâm đến chuyện trong nhà như đám con của nhà chú bác, trưởng thành cũng không muốn tạo lập quyền thế trong gia tộc. Nhưng huyết mạch chính là địa vị. Bố không lên tiếng, chỉ dựa vào một mình mẹ vốn không thể kiểm soát con trai đã trưởng thành.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, bà Ngôn nhìn khuôn mặt khôi ngô, lạnh nhạt, mang theo khí chất bẩm sinh giống hệt bố anh. Cũng giống như ông, anh không hiểu nỗi khổ tâm của bà. Bà liếc nhìn Chân Ý, cô gái này nguy hiểm như vậy, anh lại tiến đến gần cô một lần nữa, đúng là mê muội thật rồi.

Giữa lúc giằng co, trong viện đột nhiên truyền ra một tiếng hét kinh hãi: “Cậu chủ!”

“Cậu chủ biến mất rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện