Typer: Lam Anh
Lúc rời cao ốc, mặt Chân Ý còn vương nước mắt. Ngôn Cách nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói: "Việc này có gì đáng khóc chứ?"
Chân Ý tủi thân: "Tại anh đấy, sao anh không phản bác cô ta từ sớm?"
Chân Ý hiểu anh có thói quen tôn trọng danh dự của nạn nhân là phái nữ. Dù bị Dương Tư nói xấu, anh vẫn lễ độ từ tận cốt tủy, không muốn chà đạp thể diện cô ta trước mặt người khác cho đến khi Chân Ý bật khóc.
Về đến nhà đã quá mười hai giờ đêm. Vừa vào cửa thì nhận được tin nhắn của Tư Côi báo chứng cứ ngoại phạm của Ngôn Cách không có vấn đề. Tâm trạng Chân Ý sầu thảm, ủ rũ nằm bẹp trên sofa. Ngôn Cách ở bên, đặt hộp thức ăn người nhà chuẩn bị sẵn lên bàn trà, mở ra. Chân Ý ngước mắt: "Anh chưa ăn tối à?"
"Ăn rồi. Biết tối nay em làm thêm giờ mệt mỏi nên đi chuẩn bị thức ăn khuya."
Cô chán nản, định nói không muốn ăn nhưng lại ngửi thấy mùi cải bẹ. Ngẩng đầu lên nhìn, một đĩa cải bẹ thơm ngát, một đĩa dưa chuột dầm, mấy xiên thịt nướng thì là, hai bát cháo bào ngư hải sản, một bát gà nấu tương... Cô bò dậy khỏi sofa, ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, nhận đũa và thìa Ngôn Cách đưa tới, ăn chậm rãi.
"Ngôn Cách, lúc ở hiện trường gây án, em nhận được điện thoại của người kia."
Ngôn Cách hơi sững người, không đưa ra quan điểm, tiếp tục ăn cháo.
"Em đã hứa với anh không liên lạc với anh ta nữa, nhưng anh ta đã tìm được số điện thoại của em. Em cảm thấy anh ta là kẻ tình nghi quan trọng. Em thật không biết sao bạn của chị gái lại đột nhiên trở thành như vậy."
Ngôn Cách cảm thấy có một số việc không thể giấu cô nữa: "Có nhớ thí nghiệm tinh thần của tổ chức MSP anh từng nói không?"
"Nhớ chứ. Em đang muốn nói với anh chuyện này. Thôi miên làm người ta nhảy lầu có phải là phương thức loại bỏ vật thí nghiệm của tổ chức MSP không? Ngụy tạo thành tự sát, thần không biết quỷ không hay."
Ngôn Cách hơi bất ngờ: "Em điều tra rồi à?"
"Vâng. Năm nay xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, xâu chuỗi lại sẽ có điểm tương tự. Sao em có thể ngồi yên chứ?" Cô đặt đũa xuống, "Người nhảy lầu tự tử đều đến từ cô nhi viện số 3 Thâm Thành, hồ sơ của họ đều biến mất. Có phải nhiều năm trước người của MSP đã rút ngẫu nhiên một bộ phận trẻ mồ côi làm thí nghiệm không?"
Ngôn Cách gật đầu. Chân Ý không ngờ mình lại có thể suy luận đúng hướng, cảm xúc chán nản lập tức bay biến: "Nhưng em không biết họ làm thí nghiệm thế nào, có thể nói với em không?"
Ngôn Cách nói: "Trong quá trình vật thí nghiệm trưởng thành họ sẽ bị kích thích đặc biệt, tổ chức quan sát và ghi chép phản ứng của họ."
"Kích thích đặc biệt?"
Ngôn Cách buông thìa: "Anh lấy ví dụ. Thời thơ ấu, Tống Y được một người phụ nữ độc thân nghèo khổ nhận nuôi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Năm mười bốn tuổi cô ấy bị cưỡng hiếp, người mẹ thì tự sát. Những điều này đều do thí nghiệm thay đổi, cũng là nguồn kích thích."
Chân Ý mở to mắt, ấp úng hỏi: "Bị cưỡng hiếp, mẹ tự sát đều được sắp đặt từ trước ư?"
"Không thể nói họ sai khiến người ta làm tổn thương Tống Y và khiến mẹ cô ấy tự sát. Thay vào đó, họ sẽ dùng cách thức biến đổi ngầm khiến những người và việc đó chạm vào quỹ đạo cuộc đời của Tống Y, những chuyện cụ thể sẽ tự nhiên diễn ra.”
Chân Ý lạnh người. Nói như vậy, Đường Thường, Đường Vũ, Hoài Sinh và Hoài Như đều có cảnh ngộ tương tự. Đến cả Thích Cần Cần, Thích Hồng Đậu và Thôi Phỉ cũng rất có thể là đối tượng thí nghiệm, chẳng qua họ không thuộc nhóm cô nhi viện mà thôi.
"Mục đích của những thí nghiệm này là gì?"
Ngôn Cách mím nhẹ môi: "Lần trước đã nói với em rồi, MSP cho rằng có thể khám phá tinh thần và ý chí con người, khám phá cơ chế sinh ra một số bệnh tâm thần nhằm nghiên cứu một số loại thuốc khống chế hay gây bệnh tâm thần. Đồng thời, còn có thể phát triển tinh thần con người."
"Phạm vi thí nghiệm của họ lớn đến đâu?"
"Không có số liệu cụ thể, trải rộng khắp thế giới."
Chân Ý buồn bã than thở: "Người bị xem là vật thí nghiệm không biết tình cảnh của mình, còn phải cắn răng chống lại vận mệnh gian khổ, thật đáng thương."
Đáy mắt đen nhánh của Ngôn Cách thoáng niềm đau, cô không biết mình cũng là vật thí nghiệm, thậm chí hồi bé đã sớm bị phán định là phế phẩm thất bại.
Chân Ý nghiêng đầu tập trung một lúc, hỏi: "Kết hợp với sự kiện thôi miên trong vụ án "búp bê" này, người gọi điện cho em chắc hẳn là thành viên của MSP?"
"Ừ."
"Tại sao anh ta lại theo dõi em?"
Ngôn Cách sững sờ, lập tức nói: "Muốn hiểu rõ tình hình vật thí nghiệm nhưng không muốn trực tiếp ra tay với mục tiêu. Trùng hợp là cuộc sống và công việc của em có liên can tới những người này."
Lý do này không quá đáng tin, nhưng anh biết cho dù anh nói gì Chân Ý cũng tin tưởng vô điều kiện. Vì vậy, anh rất ghét nói dối cô. Nhưng anh cũng không có lựa chọn nào khác.
Quả nhiên, Chân Ý tin tưởng, thì thầm: "Không biết anh ta có liên lạc với chị gái không, em phải nói cho chị biết mới được."
Ngôn Cách lại không kịp trở tay. Chân Tâm. Đau đầu nhất là vẫn còn một Chân Tâm. Lúc này, điện thoại Chân Ý rung chuông, là số lạ.
Chân Ý hốt hoảng nhìn Ngôn Cách, đặt điện thoại lên bàn trà rồi đẩy tới trước mặt anh. Ngôn Cách ấn phím chức năng loa ngoài, giọng nói truyền đến lại là của Doãn Đạc. Khàn đặc và bất lực. "Chân Ý, anh cần sự giúp đỡ của em."
Lúc Chân Ý và Ngôn Cách tới Cục Cảnh sát, Doãn Đạc đang bị hỏi cung trong phòng thẩm vấn. Đẩy cửa vào, Doãn Đạc nhìn Chân Ý, khuôn mặt điển trai mang cảm xúc phức tạp. Chân Ý nói với Quý Dương phía đối diện: "Tôi là luật sư của Doãn Đạc."
Quý Dương: "Doãn Đạc là nhân viên nhà nước, phải tuân theo trình tự thẩm án nội bộ nên không có quyền giữ im lặng."
Chân Ý hiểu rõ điều này. vẻ mặt Doãn Đạc bình thản, nói với cô: "Chỉ nhờ em làm nhân chứng thôi."
Cảnh sát có nhân chứng, và người Doãn Đạc tin tưởng là cô.
Quý Dương bắt đầu hỏi: "Mấy giờ trước, khi cảnh sát tới hiện trường trùng hợp anh cũng từng có mặt ở đó. Lúc ấy, một nhân viên công sở lái xe rời khỏi hiện trường đã nhận ra anh."
Chân Ý hơi bất ngờ, nhưng vẫn đứng về phía Doãn Đạc, xen lời: "Nhân chứng thấy công tố viên Doãn đi vào à?" Tại thời điểm mấu chốt, "đi vào" và "đi ra" có khác biệt rất lớn.
Quý Dương lẽ nào không hiểu ý cô, thản nhiên nói: "Đi vào. Nhưng hung thủ thường có thói quen trở lại hiện trường." Anh ta nhìn Doãn Đạc, "Lúc anh đi vào, bảo vệ không nhìn thấy anh. Nhân viên công sở đó không chạm mặt anh, nên anh không biết mình bị nhìn thấy."
Doãn Đạc rất nhạy bén: "Khi tôi đi vào đúng lúc bảo vệ thay ca, chứ không phải cố ý trốn tránh."
"Cao ốc Nhân Phụ mới tu sửa, chưa kịp lắp camera giám sát nên không thể quay lại tình hình trong tòa nhà, nhưng thang máy thì có camera. Anh có đi thang máy không?"
Câu này rõ ràng là đã biết còn cố hỏi. Doãn Đạc điềm tĩnh: “Tôi đang gọi điện thoại nên đã đi cầu thang."
Trùng hợp ngẫu nhiên đặt vào thời điểm ấy sẽ khiến mọi chuyện trở nên sâu xa. Doãn Đạc bổ sung: "Dựa vào điểm này để suy luận tôi che giấu mọi người lẻn vào cao ốc thì thật quá khiên cưỡng."
Quý Dương biết bản thân Doãn Đạc là công tố viên, không dễ đối phó. Nhưng anh ta đã có chuẩn bị: "Sau khi đi lên, anh đã âm thầm rời khỏi mà không gây sự chú ý của mọi người. Tại sao vậy?"
Chân Ý ngước mắt lên, lúc ấy Doãn Đạc ở trên tầng ư?
"Cảnh sát đã đến, tôi xuất hiện ở đó không thích hợp." Doãn Đạc nói.
"Công tố viên Doãn, đây là chuyện tôi muốn hỏi, tại sao anh lại xuất hiện ở hiện trường sau khi vụ án xảy ra? Anh không phải là cảnh sát nên sẽ không nhận được trình báo, cũng không thể biết ở đó đã xảy ra chuyện gì. Dù có biết, việc anh phải làm là báo cảnh sát, chứ không phải chạy tới ngay. Anh giải thích như thế nào đây."
Doãn Đạc không trả lời ngay, ánh mắt liếc về phía Chân Ý trong một giây ngắn ngủi rồi dời đi.
"Có người gọi điện bảo tôi tới."
"Tới làm gì?"
"Nói..." Giọng Doãn Đạc chậm lại, "Một người bạn của tôi gặp nguy hiểm, muốn tôi tới cứu cô ấy."
"Người bạn gặp nguy hiểm là Dương Tư phải không?"
"Không phải."
"Là ai?"
Doãn Đạc im lặng không đáp.
"Người gọi điện cho anh là ai?"
Doãn Đạc day ấn đường, thở cực khẽ: “Tôi không biết."
"Không biết?" Vẻ mặt Quý Dương nghiêm nghị, "Một công tố viên phá án nhiều năm, nhận được điện thoại xa lạ mang tin tức phạm tội, không hỏi rõ nguyên do đã lỗ mãng chạy tới hiện trường. Anh biện hộ cho mình bằng cách nói này ư?"
Công tố viên Doãn ăn nói hùng hồn trên tòa án, giờ phút này lại không thể phản bác.
Chân Ý tiếp tục ngắt lời, hỏi Quý Dương: "Ai báo cảnh sát?"
"Trong điện thoại nói là bảo vệ tuần tra." Quý Dương không tỏ cảm xúc, "Nhưng khi chúng tôi điều tra thì bảo vệ cao ốc đều nói họ không biết chuyện."
Người báo cảnh sát là kẻ bị tình nghi. Nhưng lúc cảnh sát chạy tới, Dương Tư vẫn chưa chết vì ngạt thở, chứng tỏ nghi phạm đã báo cảnh sát từ trước. Có lẽ lúc Chân Ý chạy lên tầng, cảnh sát đã trên đường đi tới rồi. Tại sao hắn lại nương tay với Dương Tư chứ?
Chân Ý hỏi: "Đã điều tra điện thoại trình báo chưa?"
"Giấu số quốc tế, thay đổi địa chỉ từng giây."
"Quả nhiên là vậy." Chân Ý nói, "Chuyện này xảy ra ở văn phòng luật của tôi. Sau khi lên tầng tôi cũng nhận được điện thoại không hiện số. Tôi đoán số đó gọi cho công tố viên Doãn, tôi và đường dây nóng của cảnh sát. Đó chính là của nghi phạm. Tôi tin rằng Doãn Đạc đã bị nghi phạm gọi tới."
Cô thoáng cảm thấy mình chính là cô gái gặp nguy hiểm mà Doãn Đạc nhắc đến, điều này khiến lòng cô vô cùng khó chịu. Anh cho rằng cô gặp nguy hiểm mới chạy tới, không báo cảnh sát là vì muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho cô. Giờ này bị thẩm vấn, anh lại ngại mở lời.
Quý Dương không hề tán đồng: "Công tố viên Doãn không có chứng cứ ngoại phạm."
"Tôi chạy bộ ở công viên Hoàng Hậu gần đó."
"Không ai có thể chứng minh."
Chân Ý nhíu mày: "Cảnh sát Quý, những điều này không đủ để nghi ngờ Doãn Đạc."
Quý Dương nhướng chân mày, không đáp mà tiếp tục hỏi Doãn Đạc: "Trước khi tới thành phố K xin lỗi gia đình nạn nhân, Trịnh Dĩnh đã từng gọi điện cho anh."
"Đúng. Cô ấy vẫn là trẻ con, tôi khích lệ cô ấy dũng cảm đối mặt và cầu xin tha thứ."
"Nói vậy, anh rất rõ hành trình của cô ta, biết cô ta sẽ đến thành phố K."
Doãn Đạc không đáp.
"Dương Tư thì sao, nghe nói có quan hệ khá thân thiết với anh?"
"Có ý gì?"
"Có hai nguyên nhân để anh nương tay với Dương Tư. Một, cô ta chỉ biện hộ thay Hoài Như, người nên bị xử phạt là Hoài Như. Hai, anh có tình cảm riêng tư với cô ta, sau khi quan hệ tình dục không nỡ giết cô ta nên báo cảnh sát."
Trước đó, Doãn Đạc còn có thể bình tĩnh, nghe đến nguyên nhân thứ hai
anh không dằn nổi nữa: "Tình cảm riêng tư?" Anh dựa vào ghế, giận quá hóa cười, "Quý Dương, tôi thật sự quen người bị hại. Trong công việc, cô ta đã ám chỉ nhiều lần, có thể kiểm tra tin nhắn và email. Nếu tôi muốn chiếm đoạt cô ta, không cần chờ đến bây giờ, cô ta đã tự dâng tới cửa rồi!" Anh nói rồi lại cảm thấy luống cuống, bất lực day mắt, hạ giọng: "Xin lỗi."
Quý Dương bắt được đầu mối: "Ý anh là cô ta thích anh?"
"Không phải, tình cảm của cô ta là một kiểu ảo tưởng, không thật lòng mà chỉ ham hư vinh. Thứ cô ta thích là cảm giác thể hiện bản lĩnh, có thể khiến người ta hâm mộ. Đàn ông phù hợp điều kiện này cô ta đều thích."
"Nghe anh nói vậy, hình như anh rất thận trọng với phái nữ."
Im lặng vài giây, mắt Doãn Đạc hằn sâu: "Anh muốn nói gì?"
"Trong quá trình trưởng thành không có vai trò của người mẹ. Điều này có ảnh hưởng tới cách thức kết giao và đối đãi với phái nữ phải không?"
Quý Dương thẩm vấn Doãn Đạc với tư thái cay nghiệt, "Liệu anh có tò mò và khẩn trương khi tiếp xúc với phái nữ, đặc biệt là trong hành vi giao hợp không?"
Phân tích việc riêng tư trần trụi như vậy khiến da đầu Chân Ý nổ tung, lúng túng và quẫn bách.
Phòng thẩm vấn yên tĩnh cực kỳ, không khí căng như dây cung. Bàn tay Doãn Đạc siết lấy cạnh bàn, chậm rãi, dùng sức, nắm thành quả đấm. "Anh điều tra tôi?"
Quý Dương không đáp, nghiêm mặt vạch trần không thương tiếc: "Lúc phác họa tâm lý nghi phạm, tôi từng nghi ngờ, hung thủ của vụ giết người liên hoàn này bị liệt dương hoặc là phụ nữ. Sau khi Dương Tư bị hại, tôi đã xác định lại bức phác họa trước đó. Hắn tò mò và nhạy cảm với thân thể phái nữ, mấy lần trước dùng dụng cụ giả mô phỏng quan hệ tình dục, lần này cuối cùng không kiềm được mà đích thân ra trận. Công tố viên Doãn, anh 28 tuổi, tuổi trẻ đầy tiềm năng, lại điển trai cuốn hút. Anh quen mấy cô bạn gái rồi? Đã quan hệ tình dục với phái nữ chưa?" Câu hỏi trực tiếp, không chút tế nhị.
Cằm Doãn Đạc đanh lại, nhìn chằm chằm Quý Dương không nói tiếng nào.
Chân Ý ngồi cạnh, toàn thân run lên. Cô chỉ đứng ngoài thôi đã không chịu được nỗi khuất nhục rút gân lột da này. Nhưng là người thẩm vấn, mức độ của Quý Dương chỉ có tăng dần: "Bố anh là lính cứu hỏa, mười tám năm trước đã hi sinh trong một vụ hỏa hoạn rất lớn ở quận Yên Giác. Vụ hỏa hoạn thiêu chết sáu người lính cứu hỏa. Nguyên nhân không chỉ bởi lửa lớn mà còn vì nhận định phương án cứu nạn sai lầm. Là trung đội trưởng, bố anh khó chối bỏ trách nhiệm. Năm người còn lại được phong liệt sĩ, duy chỉ có bố anh bị xử phạt và bêu danh sau khi qua đời. Anh luôn không tin. Sau khi trở thành công tố viên, vẫn luôn điều tra chuyện năm đó. Cuối cùng tới mười tám năm sau, chân tướng sáng tỏ, Cục trưởng Cục Phòng cháy Chữa cháy đã đùn đẩy trách nhiệm khiến bố anh làm người chết thay. Công tố viên Doãn, đây chính là nguyên nhân kích thích anh!"
Chân Ý khó thở. Không ngờ anh Doãn luôn nho nhã cởi mở, nụ cười ôn hòa lại trải qua những chuyện này.
Đôi mắt trong suốt của Doãn Đạc lóe lên ánh nước, thoáng qua rồi biến mất. Anh cố hết sức giữ bình tĩnh, nói chậm rãi mà mạnh mẽ: “Tôi luôn tin bố mình. Sự thật được sáng tỏ không thể kích thích tôi."
"Trận hỏa hoạn năm đó bắt nguồn từ một công nhân ở ký túc xá công xưởng. Bà ta đã sử dụng thiết bị điện công suất lớn trái quy định, nhưng không phải chịu trách nhiệm hình sự." Quý Dương phớt lờ giải thích của Doãn Đạc: "Bị đối xử bất công như vậy, anh ghi hận trong lòng. Người bố mà anh sống nương tựa bị thiêu sống nhưng không có ai đền mạng cho ông, lại còn phải chịu lời trách móc tàn nhẫn nhất. Công tố viên Doãn, anh căm thù tất cả biểu hiện giả dối và sự bất công. Anh muốn đích thân trừng trị những tội phạm mà luật pháp không thể xử phạt."
"Không có chuyện đó." Dưới hàng mày rậm, ánh mắt Doãn Đạc sâu thẳm mà tàn nhẫn, "Mặc dù căm giận, nhưng tôi không nghĩ đến chuyện đích thân trừng phạt. Bố tôi đã nói, dù là đối đãi với tội phạm cũng phải dùng cách công bằng và rõ ràng!"
"Quả thật hồi nhỏ anh đã học được những điều này từ bố mình, nên trước mặt người khác, anh luôn lạc quan cầu tiến." Quý Dương vặn hỏi gần như tàn nhẫn, "Nhưng bố anh chết thảm, hàm oan xuống nơi chín suối, mẹ anh lại vứt bỏ anh từ quá sớm. Sau khi mất bố, anh vượt qua trăm cay nghìn đắng đi tìm bà ta. Bà ta đã có gia đình mới, cự tuyệt anh từ ngoài cửa. Bà ta lừa anh tới khu vui chơi, bỏ anh ở vòng đu quay rồi lén rời đi. Đêm đó trời nổi bão, nhân viên khu vui chơi tới cứu anh nhưng anh ôm lan can không chịu đi bảo phải đợi mẹ. Thậm chí chuyện này còn được đăng lên mục xã hội trên báo. Mặc dù ông bác giàu có cả đời không lập gia đình đã nhận nuôi anh, xem anh như con ruột, nhưng một doanh nhân bận bịu không thể an ủi tâm hồn một đứa trẻ bị tổn thương."
Chân Ý giật mình, nhìn dáng vẻ Doãn Đạc run rẩy cắn chặt răng, cô không khỏi thương xót đến đau lòng. Cô muốn bảo dừng, nhưng giọng Quý Dương hà khắc hơn, tốc độ cực nhanh: "Công tố viên Doãn, những nỗi bất hạnh này đủ để phá vỡ thế giới quan mà bố anh đã tạo dựng trong anh từ thuở nhỏ. Anh căm thù người sơ suất hại chết nhân viên nhà nước nhưng lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Anh còn khát vọng nhận được sự quan tâm của phái nữ, lại sợ họ lừa gạt và vứt bỏ! Đây là chân dung tội phạm vụ án giết người liên hoàn này và anh lại phù hợp với tất cả chi tiết.”
"Đủ rồi!" Doãn Đạc thốt ra hai chữ trầm thấp, đôi mắt đen nhánh nhìn Quý Dương chằm chằm, đã sớm tích tụ nước mắt. Tay anh siết chặt mép bàn, sức lực rất lớn, khiến cái bàn run nhẹ. “Tôi không quan tâm học thuyết của anh là gì, cũng không quan tâm cái gọi là những trải nghiệm thời thơ ấu sẽ ảnh hưởng tới tính cách một người, khiến anh ta lệch lạc trở thanh kẻ chống xã hội ra sao. Tôi không biết những thứ chó má anh nói và cũng không muốn hiểu!"
Dưới ánh đèn trắng toát, mặt Doãn Đạc đỏ lựng, hốc mắt sâu thẳm lóng lánh ánh lệ. Giờ đây, người đàn ông luôn nho nhã điềm tĩnh này đang run rẩy, giọng trầm như sắt: “Tôi chỉ biết một điều. Đúng! Trên thế giới này, quả thật là có những người sau khi gánh chịu sự bất công và gặp cảnh ngộ thê thảm đã trở thành kẻ tình nghi đi trả thù xã hội và người vô tội. Thế nhưng trên thế giới này, còn có một nhóm người khác. Họ bền bỉ, bất khuất và không bị vận mệnh đánh ngã. Sau khi bị đối xử bất công, họ vô cùng coi trọng ý nghĩa của sự công bằng và sẽ trở thành người đối lập với kẻ tình nghi! Họ sẽ trở thành người đi bắt kẻ tình nghi." Từng chữ âm vang, dứt lời thành tiếng.
Chân Ý rưng rưng nước mắt. Có câu hoàn cảnh quyết định nhân tính. Nào ai hay biết, trong hoàn cảnh ác liệt ấy có người sẽ lựa chọn dễ dàng sa đọa, nhưng cũng có người lựa chọn nỗi đau Niết Bàn. Chính vì có nhóm người thứ hai mà thế giới này mới luôn tràn đầy hy vọng, phấn chấn lòng người.
Trong không gian tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Quý Dương không nói lời nào. Doãn Đạc duy trì tư thế cứng ngắc và kiên quyết, không hề cử động.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Chân Ý muốn nói gì đó với Doãn Dạc, chưa kịp xoay người, anh đã ôm lấy cô từ phía sau. Toàn bộ nước mắt kìm nén rơi lên cổ cô. Cô sững người.
"Chân Ý, một lát thôi."
Màn tra hỏi kiểu lột trần vết sẹo này khiến anh chảy máu đầm đìa. Giờ đây, người đàn ông này yếu ớt và bất lực vô cùng.
Mắt Chân Ý lại ngấn nước. Nhưng ngay sau đó, bên kia hành lang vọng tới tiếng bước chân quen thuộc, Ngôn Cách đi tới. Anh sửng sốt một lát, dần dần cau mày, có thể thấy anh không vui. Lẳng lặng nhìn Chân Ý vài giây, thấy cô chỉ tỏ vẻ khó xử chứ không giãy khỏi Doãn Đạc, Ngôn Cách hơi nheo mắt, không bằng lòng biến thành không vui vẻ. Nhưng anh không thể nói gì cả. Nhìn cô hồi lâu, anh rất không hài lòng đút tay vào túi quay đi. Kết quả là… anh không đi, chỉ đứng ở hành lang như vậy, đưa lưng về phía cô, thể hiện rằng... anh không nhìn thấy cô. Chân Ý á khẩu. Cuối cùng Doãn Đạc buông cô ra, nói câu “cảm ơn" ngắn gọn rồi rời đi.
Chân Ý được giải phóng, chạy tới ôm tay Ngôn Cách. Anh liếc nhìn cô, giọng nói bình thản: "Mười chín giây."
Vậy mà cũng tính giờ... Chân Ý khẽ giải thích: "Anh ấy buồn mà."
Ngôn Cách: "Có cảnh sát Quý ở đó, sao công tố viên Doãn không ôm anh ta? Anh ta cao hơn, xét về mặt tâm lý, ôm anh ta có cảm giác an toàn hơn."
Chân Ý: “…” Trời ạ, không thể nói xuôi với anh được, dứt khoát đánh trống lảng, giả vờ giả vịt ngáp thật dài: "Buồn ngủ quá."
Quả nhiên Ngôn Cách đã di dời sự chú ý: "Về nhà thôi."