Typer: Lam Anh
Điện thoại không ai bắt máy, Ngôn Cách đã dự liệu được sẽ xảy ra chuyện. Anh lái xe tới căn hộ của Chân Ý, ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, con đường ngợp trong lá vàng tơi tả. Anh sải bước gạt đám người ra, dưới đất là một vũng máu. Hoài Như mở to mắt, tay chân gấp khúc gãy lìa. Trên tầng 13, ngoài lan can căn hộ Chân Ý, tấm rèm trắng bay múa trong gió.
Có người bàn tán: "Lúc tôi thấy cô ta ngã xuống, luật sư Chân đang đứng cạnh lan can, còn nhìn xuống nữa."
"Nghe nói cô ta điên rồi."
Bước chân Ngôn Cách khựng lại: "Cô ấy đi xuống rồi à?"
Người đó trả lời: "Trời lạnh thế này, cô ta chỉ mặc áo phông và quần ở nhà, tay đầy máu, níu lấy từng người hỏi han như kẻ điên."
"Hỏi gì?"
"Tôi nghe cô ta túm lấy những người bên cạnh hỏi: "Có phải họ bắt anh ấy đi rồi đánh đập anh ấy không?" Chẳng hiểu cô ta nói gì cả, thấy người thì túm lấy rồi khóc lóc. Lúc cô ta níu lấy tôi còn vừa khóc vừa nói." Người đó nhớ lại, "Ngôn Cách đâu? Ngôn Cách đi đâu rồi?"
Ngôn Cách trầm lặng rời đi. Quay người lại, cơn gió lạnh mùa thu gào thét, thổi bay vạt áo của anh. Trái tim anh điêu tàn như chiếc lá rơi trong gió.
Ánh nắng ban mai trải khắp thành phố, nơi đâu cũng mang sắc vàng óng ánh nhạt màu. Sáng thứ Sáu, đường phố tấp nập những người dậy sớm đi làm. Chân Ý lái xe băng qua phố lớn ngõ nhỏ khắp thành phố, khung cảnh chảy xuôi bên ngoài cửa xe. Quán trà náo nhiệt, xe đẩy bán thức ăn sáng, dân công sở bận rộn qua lại, những cửa hiệu sang trọng đóng kín cửa, quần áo phơi trong con ngõ chật hẹp. Cô nắm chặt tay lái, ánh mắt cảnh giác, nhìn quanh cẩn thận và kỹ lưỡng. Nào là đàn ông mặc vest, phụ nữ mặc đồ công sở rồi trẻ con đeo cặp sách, cho đến người đàn bà mặc đồ ngủ đánh răng. Ngôn Cách đâu mất rồi?
Chiếc xe băng qua ngõ nhỏ, gạt phải sào tre treo quần áo, trang phục nội y vướng trên xe bay múa như những trang giấy. Người đàn bà dính đầy bọt kem đánh răng chạy theo chửi bới. Chân Ý không nghe thấy, đôi mắt đen nhánh không hề chớp, tìm kiếm bóng người khắp bốn bề. Trong mắt cô, ban ngày biến thành đêm tối, thế giới trở nên trống rỗng, xa hoa trụy lạc, muôn hồng nghìn tía. Ven đường đều là những tên côn đồ chơi bar, cười đùa ầm ĩ.
Cô có dự cảm Ngôn Cách đang gặp nguy hiểm, họ đang đánh anh. Cô phải đi cứu anh.
Trời đã tối, nhưng vẫn không tìm thấy Ngôn Cách. Chân Ý run nhẹ, nhét một bàn tay vào miệng, hàm răng run rẩy cắn nghiến, chỉ như vậy mới có thể kiềm chế nỗi sợ hãi và bất an sâu thẳm trong lòng. Rốt cuộc Ngôn Cách ở đâu?
Phía trước lập lòe đèn đỏ, có cảnh sát khu phố bar làm nhiệm vụ ư? Chân Ý dừng xe lại, cô phải đi tìm cảnh sát. Nhưng chợt radio trong xe đưa tin: "6 giờ 27 phút sáng nay đã xảy ra tai nạn ngã từ tòa nhà tại chung cư quận Thanh Sa. Người chết rơi xuống từ tầng 13, tử vong tại chỗ. Sau khi được cảnh sát xác minh, người chết là tội phạm tù chung thân Hoài Như bỏ trốn tháng trước..."
Ở ghế lái, tay Chân Ý chậm rãi buông thõng. Đầu cô thoắt hiện từng chùm hình ảnh như thước phim nhựa, Hoài Như rơi xuống từ ban công nhà cô. Mặt cô lạnh tanh nhìn về phía trước. Tầm mắt lóe lên, khu phố bar rực rỡ sắc màu trong đêm biến mất. Bây giờ là ban ngày, cảnh sát giao thông đang kiểm tra theo thông lệ.
Cô lẳng lặng nhìn xuống vết thương và máu trên tay, khó hiểu nghiêng đầu, đây là gì? Cô không hiểu, ngơ ngẩn, chợt nhớ ra gì đó, cô cầm lấy chiếc túi trên ghế lái phụ mở ra xem, có một con dao gọt hoa quả lóe lên sắc lạnh. Cô lập tức yên lòng.
Cảnh sát giao thông nhích tới gần, dòng xe di chuyển chậm rãi. Chiếc xe phía sau nhấn còi inh ỏi. Chân Ý giật mình, hoảng hốt quay đầu lại, một lần nữa cô trông thấy đêm tối và đám người hung hãn. Cô ôm túi chuồn xuống xe, vọt qua thanh chắn màu trắng giữa đường, chạy đi như cơn gió giữa những chiếc xe phanh gấp và tiếng chửi rủa. Cô đi chân trần, vẻn vẹn có chiếc áo mỏng, chạy thục mạng suốt quãng đường. Ai ai cũng đứng ven đường cười nói, nhưng không thấy Ngôn Cách đâu. Cô tìm kiếm khắp chốn, nhưng thế giới này xa lạ và lạnh lẽo quá, cô ôm túi run rẩy trong gió, hoảng loạn nhìn quanh. Ngôn Cách đâu mất rồi?
Cô chạy đến quảng trường, ngẩng đầu nhìn màn hình LED đang phát hình ảnh hiện trường Hoài Như ngã lầu. Cô đứng bên kia đường ngẩng cổ nhìn, thấy nhà mình, tấm rèm màu trắng bay phấp phới. Cô nhìn ngẩn ngơ, nhớ lại một sáng nọ thức giấc, Ngôn Cách ôm kẻ lười biếng là cô đi ăn sáng. Khi đó, gió cũng thổi tấm rèm phất phơ. Cô đã về đến nhà rồi ư?
Không, cô không cần về nhà, cô phải đi tìm Ngôn Cách. Nhưng màn ảnh nhoáng một cái, góc khung hình xuất hiện một người đàn ông cao gầy, mặc chiếc áo khoác hải quân màu xanh đậm. Anh nhíu mày cực chặt, cực chặt. Cô đứng đối diện, nhìn ngẩn ngơ, như cách muôn sông nghìn núi, cuối cùng cô đã tìm được anh. Anh không sao, thật tốt quá. Cô ôm túi, ngẩng đầu nhìn màn hình LED, đờ đẫn đi tới, được vài bước liền bắt đầu chạy: Ngôn Cách, em tới tìm anh đây.
Bên tai vang lên tiếng còi xe và phanh xe inh ỏi. Chân Ý bị xe đâm, ngã lăn ra đất. Lái xe bất mãn ló đầu ra: "Cô bị điên à!"
Sáng ra đã gặp đàn bà chạy giữa đường, đúng là xui xẻo. Nhưng thấy người này tóc tai bù xù, chỉ mặc chiếc áo phông cộc tay với quần cotton lại còn đi chân trần, chẳng lẽ là bệnh nhân tâm thần? Người lái xe ngậm miệng lại.
"Cô bị điên à!" Lời này văng vẳng bên tai Chân Ý. Một tích tắc sau, bỗng vang lên giọng Hoài Như: "Mày muốn trả thù cho Ngôn Cách không?"
Cô đờ đẫn nhìn trời, màn hình không còn Ngôn Cách nữa, chỉ có quả quýt vàng óng ánh trong đoạn phim quảng cáo. Dưới bầu trời màu lam nhạt, hình ảnh ấy rực rỡ biết bao. Ngôn Cách lại biến mất rồi. Anh bị bắt đi rồi, người ta sẽ đánh anh đó. Nước mắt rơi lã chã, lòng cô vừa đau vừa lạnh, cô cúi đầu, quay trở về. Vừa đi vừa đưa tay gạt nước mắt. Trái tim đau quá, nhưng bây giờ không thể khóc, cô phải đi tìm Ngôn Cách, báo thù cho Ngôn Cách.
Cô chặn một chiếc taxi, ngồi vào, dè dặt nói: "Bệnh viện Tâm thần số 1.”
Xe đang phát tin khẩn: "Bước đầu, nghi phạm được xác định là đại luật sư Chân Ý. Theo nhân chứng thuật lại, khi nghe thấy tiếng hét của nạn nhân, ngẩng đầu thì thấy Chân Ý đẩy nạn nhân xuống tầng... ”
Chân Ý cúi đầu, tóc dài che mặt, co mình ở ghế sau, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ ôm chặt chiếc túi. Cuối cùng cũng tới bệnh viện tâm thần, cô xuống xe. Lấy thẻ nhân viên tình nguyện trong túi, cô quét thẻ đi vào. Bước chân cô cực nhanh, vội vã chạy trên hành lang, tránh né tất cả. Cô nhanh chóng trông thấy căn phòng kính nọ.
Trong phòng, Lệ Hữu đang nhàn nhã uống trà. Ánh mặt trời chiếu nghiêng qua khoảnh sân, gã mặc bộ đồ trắng, trông sạch sẽ vô cùng, như nhánh cỏ tiên không nhiễm bụi trần trong nhà kính. Chân Ý đi chân trần không phát ra tiếng, nhưng gã như thể cảm nhận được cô, lại như đang đợi cô. Gã ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, hàng mi nhuộm ánh nắng vàng vụn vỡ.
Bên tai vang tiếng Hoài Như: "Chân Ý, mày muốn báo thù cho Ngôn Cách không? Tao cho mày biết kẻ đó là ai."
Chính là gã, chính gã đã... Mắt Chân Ý trống rỗng, nỗi căm phẫn và con đau đớn tích lũy đã lâu nay thêm chồng chất. Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, máu khắp người dâng lên nghẹn nơi cổ họng, chỉ chực trào khỏi miệng.
"Aaaa!" Cô la hét tuyệt vọng và bi thương, xé nát tim gan. Cô tiến một bước dài, đấm mạnh một cú vào căn phòng kính. Tấm kính rung nhẹ rồi yên ắng trở lại. Lệ Hữu cười nhạt, ánh mắt khoan thai như con
mèo nhìn con chuột nhỏ bé nổi điên.
Thêm một cú đấm nữa! Cú thứ hai, thứ ba... Cô thụi mạnh vào tấm kính. Cả thế giới chao đảo giữa ánh sáng rạng ngời. Cô không cảm thấy đau đớn, ánh mắt trân trối đầy thù hận. Tiếng đấm trĩu nặng mà rợn người vang vọng khắp căn phòng trống trải. Vết thương trên tay nứt ra, miếng kính vỡ găm vào da thịt nhưng cô vẫn không mảy may cảm thấy, máu tươi nhuộm đỏ tấm kính. Cô như con thú bị giam đã lâu không biết mỏi mệt đấm đá điên cuồng.
Lệ Hữu nhởn nhơ nhìn từ đầu đến cuối, cho đến khi Chân Ýquay ngoắt lại, chạy đến bên tường đập vỡ hộp cứu hỏa, gỡ chiếc búa đỏ xuống.
Khoảnh khắc ấy, tiếng báo cháy vang dội khắp mọi nơi, đèn đỏ lấp lóe. Mặt cô hằn ánh sáng đỏ, như con quỷ bước ra từ địa ngục, cầm búa xông tới, nện mạnh một cú. Tấm kính xuất hiện vết nứt. Thêm một cú rồi vô số lần nữa, vết nứt trên tấm kính lan tỏa như tơ nhện, lớn dần, lớn dần.
"Aaaa!" Cô hét lên, vung mạnh chiếc búa, tấm kính sụp cả mảng, vụn kính lấp lánh dưới ánh mặt trời như tấm màn ánh sáng rũ mình xuống đất. Cô cầm dao, chân trần giẫm lên vụn kính dưới đất, máu chảy ròng ròng mà không biết đau. Lệ Hữu hơi nheo mắt, nhưng không lùi bước, lát sau khẽ cười: "Chân Ý, cô giết tôi thì thay đổi được gì chứ? Giết tôi rồi, cô có khác gì Chân Tâm?"
Chân Ý không nghe thấy, cũng nghe không hiểu. Tay cô siết thành đấm, khuôn mặt sa sầm, đâm dao về phía gã dưới ánh đỏ lấp lóe khắp không gian.
"Chân Ý!" Cô tay cô bị ai đó nắm chặt, một giây sau cô được ôm vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Ngôn Cách thở hổn hển, chạy vội cả chặng đường khiến trán anh mướt mồ hôi, ôm Chân Ý kéo cô ra sau.
Tìm thấy Ngôn Cách rồi. Bỗng chốc, tất cả nỗi đau bộc phát như cơn lũ, tràn về cuốn lấy Chân Ý từ mọi ngả. Cô đau đến độ không thể hít thở, trái tim rách thành từng mảnh, đau đến mức chỉ chực chờ cái chết, gào khóc: "Aaaa!!"
Cô níu lấy tay Ngôn Cách, đấm đá kêu gào: "Giết gã đi! Giết gã đi!"
"Chân Ý." Anh ôm chặt lấy cô, tì cằm lên cái đầu không ngừng giãy giụa của cô, khống chế thân thể mất kiểm soát của cô, nói từng câu từng chữ, "Không sao, Chân Ý, anh không sao."
Đúng vậy, dù gặp phải chuyện gì, anh đều có thể lặng lẽ bao dung để rồi bình thản như không hề hấn gì. Sao có thể không hề hấn gì chứ? Nỗi đau của cô không thể khá hơn, cô sống không bằng chết, sống không bằng chết mà!
"Không!" Cô òa khóc, trong lúc giằng co kịch liệt, con dao cứa vào cánh tay Ngôn Cách. Cô giật thót, buông dao để nó rơi "leng keng" xuống đất. Nhìn vết thương và dòng máu chảy xuôi trên tay anh, cô thôi cuồng loạn, nước mắt rưng rưng, lẳng lặng rơi xuống trong tĩnh mịch.
"Chân Ý, anh không sao.” Ngôn Cách ôm vai cô, hơi khuỵu chân xuống để tầm mắt ngang bằng với cô, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Đừng sợ, Chân Ý. Anh không sao cả.”
Mắt anh sâu thẳm khoan dung là thế, giọng nói ôn hòa bình tĩnh là thế, cứ như chứa đựng sức mạnh xoa dịu lòng người.
Cô ngơ ngác, yên lặng trở lại, không nhúc nhích.
"Không sao ư?" Lệ Hữu bị hộ lý giữ chặt, cười hả hê, "Ngôn Cách, cô ta mất kiểm soát rồi, chỉ còn là cái xác không hồn. Anh định chăm sóc cô ta cả đời, từng phút từng giây giữ lấy cô ta, rồi thôi miên cô ta mỗi lúc cơn điên nổi lên ư?"
Ngôn Cách hờ hững liếc mắt, như thể nhìn vào hư không, nói với hộ lý: "Giam anh ta lại."
Giọng nói mang tính công việc, mệnh lệnh, không chứa bất cứ cảm xúc nào. Lệ Hữu lại bị anh lạnh nhạt. Gã không biết vì lúc ấy Ngôn Cách không có tri giác, hay vì trái tim anh quá đỗi tinh khiết thoát tục.
Ngôn Cách chỉ nhìn Chân Ý. Đôi mắt cô bình lặng, người đầy vết thương. Mái tóc rối bù, vết xước trên mặt đã đóng vảy trong cơn gió lạnh, cổ hằn mấy vệt dây. Áo phông dính đầy bụi bặm, tay thấm đẫm máu, chân càng bê bết máu tươi. Tim anh trĩu nặng tới cùng cực, bế cô vào phòng làm việc.
Đặt cô lên bàn, anh xử lý vết thương và dán băng cho cô. Lúc vệ sinh lòng bàn chân, anh thấy dưới chân cô dính đầy vụn kính hòa lẫn cùng máu, hệt như con nhím chảy máu đầm đìa. Trong khoảnh khắc, anh không thể hô hấp, hít nhẹ rồi cầm nhíp lấy vụn kính ra. Mái tóc lòa xòa che khuất mắt anh, hốc mắt anh ươn ướt. Rõ ràng biết giờ đây cô không cảm thấy đau đớn, anh vẫn thổi nhẹ cho cô, sợ làm cô đau.
"Ngôn Cách." Cô chợt lên tiếng, mặt không cảm xúc, "Em muốn về nhà."
Ngôn Cách giật mình, ngẩng đầu lên, không biết cô tỉnh lại từ khi nào. Cô rất bình thản, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch và trong suốt, lặp lại đầy cứng nhắc: "Em muốn về nhà. Em muốn về nhà Ngôn Cách."
Anh biết bây giờ cô là Chân Ý. Cả thành phố đang tìm kiếm cô, lúc này cô không thể rời khỏi thành phố. Nhưng... Anh lấy băng quấn chặt lòng bàn chân cô, đáp: "Được."
Tại trang viên họ Ngôn ở Cửu Khê, gió đêm mát lạnh, lá rơi lả tả. Trong căn nhà gỗ ở đình viện chếch về phía Nam, ánh đèn mông lung, chiếu sáng từng bức tranh thủy mặc cổ điển trên cửa sổ khắc hoa. Căn nhà này như một chiếc đèn lồng cổ xưa, thanh tịnh tao nhã, toát lên ánh sáng nhu hòa diễm lệ giữa bóng đêm.
Chân Ý cuộn mình trên chiếc sập ở phòng khách, đắp chiếc chăn mỏng, để lộ cánh tay và lòng bàn chân quấn đầy băng. Cô mở to mắt nhìn Ngôn Cách chằm chằm, ánh mắt thẳng tắp, mãnh liệt như đang canh chừng vật báu không thể đánh mất nào đó. Anh vuốt trán cô, cô không phản kháng cũng không lẩn tránh, hoàn toàn không phòng bị anh.
Sau khi rời khỏi thành phố, cô im lìm suốt chặng đường, cũng không nhúc nhích, chỉ rúc vào lòng anh, ôm siết lấy eo anh không chịu buông. Có lẽ mệt lắm rồi, nhưng cô không chịu nhắm mắt như thể vừa buông tay và nhắm mắt, anh sẽ biến mất. Tới nhà anh, cuối cùng cô mới yên lòng. Lúc anh ôm cô xuống xe, cô thở phào nhẹ nhõm: "An toàn rồi."
Trái tim Ngôn Cách giật thót. Cô đòi về đây là vì lo lắng cho an toàn của anh.
Một lát sau đôi mắt đen láy của cô chậm rãi hoàn hồn, hàng mày mảnh cau lại, hơi khó chịu
“Sao thế?"
"Em đói rồi."
Trái tim thấp thỏm của anh lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Đã quá giờ cơm rồi. "Anh xuống bếp nhờ người nấu cơm cho em."
Anh vừa định đứng dậy, cô đã túm lấy tay anh, "Em muốn ăn cơm anh nấu, em muốn ngô xào."
"Được." Anh ngồi xuống trở lại, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, một lúc lâu sau mới đứng dậy rời đi.
Chân Ý nhìn theo anh, đầu óc hỗn loạn, mệt mỏi. Cô khép mắt lại, một dòng lệ trong vắt từ khóe mắt rơi xuống mái tóc.