*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Typer: Lam Anh
Rời khỏi phòng, anh lấy điện thoại trong túi, có tin nhắn chưa đọc của Chân Ý. Anh gọi điện cho đặc công năm đó trước: “Tôi cần thông tin về thành viên gia đình của Lệ Hữu, càng nhanh càng tốt."
Đối phương bất ngờ: "Chúng tôi không rõ thông tin chi tiết, rất khó điều tra bối cảnh của thành viên MSP."
"Những chuyện đã trải qua, mọi thông tin có liên quan tới anh ta, dù là vài câu nói."
"Được, tôi thu thập rồi liên lạc với anh."
Ngôn Cách cúp máy, xem tin nhắn Chân Ý gửi: Ngôn Cách, chắc Dương Tư nói thật đấy, hình như em thấy có người lấy mấy chiếc vòng thép từ trong người cô ta, gia tăng ma sát~ Ặc, anh hiểu đó >_< Gặp rồi nói
Gọi điện cho Chân Ý nhưng không ai nhận. Nhạc chờ là bài hát cầu hôn vui vẻ, giai điệu hạnh phúc hoạt bát ấy là tâm trạng của cô gần đây: "... Don"t say no no no no no, just say yeah yeah yeah yeah yeah... Hey baby, I think I wanna marry you..." Nhưng cô dâu đáng yêu không bắt máy. Lúc anh gọi, cô chưa bao giờ để anh đợi quá bảy giây. Bây giờ đã chuyển sang hộp thư thoại: "Hi, tôi là Chân Ý..."
"Chân Ý." Anh gọi tên cô sau khi tiếng "tút" vang lên. Cúp máy, lòng bàn tay anh hơi lạnh. Lý trí nói cho anh biết xác suất Chân Ý gặp nguy hiểm rất thấp, nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác bất an không sao giải thích. Gọi một số khác, đối phương bắt máy: "Chào cậu chủ."
"Cô Chân đâu?"
"Trong chiếc xe phía trước."
"Chắc chứ?"
"Vâng."
"Ừ."
Anh vừa định cúp điện thoại, đối phương nói tiếp, "Trong xe còn có một người đàn ông."
Chân Ý nhìn chằm chằm cái vòng trong tay Hoài Sinh, da đầu tê dại, phanh gấp xe. Dưới quán tính, Hoài Sinh ngã dúi dụi về phía trước, suýt đụng vào kính chắn gió.
"Cô làm gì thế?”
Chân Ý thò tay vào túi tìm vũ khí. "Sao anh có vật này?"
"Của chị tôi." Hoải Sinh xoa phần ngực bị dây an toàn siết, đau đớn cau mày.
"Gần đây anh có gặp Hoài Như à?"
"Không. Trong phòng gym, tôi và chị gái có một tủ đựng đồ, mỗi người có một chìa khóa riêng. Sau khi bỏ trốn, chị gái vẫn chưa tìm tôi. Tôi cảm thấy chị ấy nhất định sẽ đến đó và để lại đồ cho tôi." Đây là lý do tại sao cảnh sát theo dõi nơi ở và điện thoại của Hoài Sinh lâu như vậy mà vẫn không có manh mối.
Chân Ý khởi động xe, ra khỏi tầng hầm: "Anh đã đến tủ đựng đồ lấy đồ chưa?"
"Có tiền và một lá thư. Tiền đều là tiền lẻ, dùng dây chun buộc thành từng xấp." Mũi Hoài Sinh đỏ rực, nước mắt rưng rưng, "Chị ấy bỏ trốn như thế có thể đi đâu kiếm tiền chứ? Trong thư, chị ấy không nói gì cả mà chỉ nhắn rằng trời lạnh nên Hoài Sinh của chúng ta phải chú ý ăn uống..." Hoài Sinh quay đi, không để cô thấy nước mắt của mình, "Tôi để lại thư cho chị ấy, bảo chị ấy không cần lo cho tôi nữa, tôi có thể kiếm tiền. Nhưng chị ấy..."
Mắt Chân Ý ươn ướt: "Xin lỗi."
"Không liên quan tới cô. Tuần trước, tôi thấy chiếc vòng trong tủ. Trên đó có máu, còn có chất lỏng trong suốt. Tôi liền biết..." Anh ta vùi đầu vào cánh tay, khóc không thành tiếng, "Tôi liền biết chị ấy đã xảy ra chuyện. Tôi đoán được nguyên do chị ấy giết Hứa Mạc, nhất định họ đã tiến hành giao dịch bất hợp pháp nên có người muốn giết chị ấy diệt khẩu.” Hoài Sinh lau nước mắt, “Có người muốn giết chị tôi rồi đẩy tội lên đầu cô. Tôi phải cùng cô tới Cục Cảnh sát, dùng thứ này làm vật chứng.”
Chân Ý nghẹn lời. Quả nhiên là người viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị, suy nghĩ cẩn trọng kỹ càng.
“Chân Ý, trước kia chị tôi từng giết người, nhưng lần này không phải là chị ấy. Chị ấy chỉ muốn ra ngoài kiếm tiền cho tôi, chị ấy không dám mạo hiểm giết người đâu. Tôi chắc chắn điều đó.”
Chân Ý nhìn đôi mắt ướt đẫm của Hoài Sinh, lại không biết nói gì. Cô nhặt chiếc điện thoại vừa giật mình đánh rơi xuống ghế, mới biết mình không cẩn thận chạm phải nút tắt tiếng. Cô mở ra xem, thấy có cuộc gọi nhỡ của Ngôn Cách liền gọi lại. Bên kia bắt máy.
“Chân Ý?” Giọng rất trầm, có vẻ đang tìm cô.
“Ừ? Có chuyện gì à?”
“Bây giờ em ở đâu?”
“Em ở trên xe.” Chân Ý lấy làm lạ, anh rất khi hỏi như vậy, “Em và Hoài Sinh đến Cục Cảnh sát.”
“Được.” Anh điềm tĩnh, “Vừa lúc anh phải ghé qua.” Vài giây sau, anh khẽ nói, “Chờ anh ở đó.”
“Ừ.” Chân Ý cất máy, không hiểu tại sao trái tim cô lại đập thình thịch bởi câu dặn dò trầm lắng cuối cùng của anh.
Lúc Ngôn Cách đến Cục Cảnh sát, Chân Ý đang ngồi trong hành lang, đầu cúi gằm, sắc mặt không tốt lắm. Anh đi đến bên cô, ngồi xuống: “Sao thế?”
Cô ngẩng đầu hướng về phía phòng thẩm vấn: “Hoài Sinh đang bị thẩm vấn.”
Cô kể lại cuộc đối thoại với Hoài Sinh trên đường cho anh biết, than thở: “Anh ấy vốn chỉ muốn giúp em và chị gái mình, kết quả bị sếp Trần và sếp Quý nghi ngờ là đồng bọn của Hoài Như. E rằng sẽ bị bới móc tất cả những chuyện thê thảm và nỗi khổ trước kia.”
Ngôn Cách thấy cô bất lực lại không vui, không nói gì thêm, bàn tay bao phủ tay cô. Cô chợt cảm thấy ấm áp, nghiêng đầu tựa lên vai anh, nói khẽ: “Ngôn Cách, em biết rồi.”
“Biết gì?”
“Anh cử người theo dõi em.” Anh kinh ngạc, mặt ửng đỏ, quẫn bách nói: “Xin lỗi, không phải anh muốn theo dõi em…”
“Anh chu đáo quá.” Cô ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ chạm nhẹ vành tai anh, lời nói tình tứ dịu dàng khiến nửa câu sau của anh đọng lại bên môi, “Ngôn Cách…” Cô thân mật quấn lấy cánh tay anh, cất lên âm thanh dịu ngọt, chan chứa niềm hạnh phúc, “Anh lo lắng cho sự an toàn của em phải không? Ngọt ngào quá…”
Cô hôn tai anh: “Vì thế, sau khi rời khỏi bãi đỗ xe, lúc trên xe thấy chiếc vòng trong tay Hoài Sinh, tuy em lo lắng nhưng không sợ hãi. Bởi vì em biết, nếu có chuyện gì, chồng chưa cưới của em nhất định sẽ lao ra cứu em. Hứ!” Niềm hạnh phúc và tự hào rõ rệt trong lời nói của cô khiến mặt Ngôn Cách đỏ thêm. Anh không nói gì, chỉ cầm chặt tay cô hơn.
Anh tiếp lời: “Anh cũng không cho rằng vụ án của Trịnh Dĩnh và Dương Tư là do Hoài Như gây ra.”
“Vậy ư?”
“Ừ.” Anh kể lại những chuyện nói với Lệ Hữu ngày hôm nay.
Chân Ý hoang mang: “Hung thủ muốn giết chết Hoài Như rồi hãm hại em ư?”
“Ừ.”
“Tại sao chứ? Em đâu phải vật thí nghiệm của họ.”
Ngôn Cách sững người, nói: “Có lẽ sợ em biết quá nhiều.”
“Ồ. Ban nãy anh nói trong điện thoại rằng anh vừa lúc tạt qua Cục Cảnh sát. Anh phát hiện ra điểm đáng ngờ gì à?”
“Quá nhiều điểm đáng ngờ. Lý do hung thủ giữ lại mạng sống cho Dương Tư là gì? Sao hung thủ không đi thang máy đưa Dương Tư lên tầng cao? Hơn nữa, quan trọng nhất là những vụ án thôi miên tự sát trước kia đều nhảy lầu, tại sao đến Trịnh Dĩnh lại thay đổi hình thức gây án, đổi thành ngạt thở tình dục nhục nhã đầy châm biếm như thế?”
“Châm biếm?” Chân Ý thấy lạ.
“Mặc đồ cho Trịnh Dĩnh đẹp như vậy không phải tôn trọng mà là châm biếm cô ta.”
“Tại sao lại thế?”
“Chiếc váy cô ta mặc là trang phục diễn hài rất phổ biến trong giai đoạn đầu của Broadway.”
“Diễn hài ư?... Tại sao hung thủ muốn làm nhục Trịnh Dĩnh?” Chân Ý cảm thấy mâu thuẫn, “Anh nói với Lệ Hữu rằng hung thủ đã thay đổi niềm tin nên mới chuyển hình thức gây án.”
“Đó là anh cố ý dò xét Lệ Hữu, muốn thử mức độ tin tưởng của anh ta đối với người chỉ đạo bên ngoài này. Ký hiệu rắn cạp nong đơn là truyền thống và khởi nguồn của MSP, thành viên ủng hộ nhánh này vốn có cảm giác ưu việt, không dễ để một thành viên luôn theo đuổi phương pháp thí nghiệm tự nhiên truyền thống thay đổi niềm tin, chuyển sang sử dụng thuốc kích thích như nhánh rắn cạp nong đôi. Điều này cũng giải thích tại sao anh ta lại tùy tiện vẽ ký hiệu rắn cạp nong đôi thần thánh lên gương.”
Mắt Chân Ý lóe sáng: “Ý của anh là hung thủ có thù với Trịnh Dĩnh?”
“Đúng, Trịnh Dĩnh không phải là vật thí nghiệm của MSP, hung thủ giết cô ta chỉ để trả mối thù riêng. Thôi miên nhảy lầu như trước không khiến hắn hả giận.”
Chân Ý sợ hãi than: “Boss đó rất thông minh, anh ta muốn sỉ nhục người chết bằng ngạt thở tình dục. Lúc này, chúng ta đã bắt đầu chú ý tới tính khác thường của mấy vụ nhảy lầu. Nếu tiếp tục thôi miên Trịnh Dĩnh sẽ lại gây chú ý, nên anh ta gán cái chết của Trịnh Dĩnh vào vụ “kẻ vệ đạo”.”
Ngôn Cách gật đầu tán thành, “Cùng lúc đó, anh ta phát hiện bức phác họa của kẻ vệ đạo phù hợp với Doãn Đạc, nên
đã dàn cảnh Hoài Như hãm hại em và Doãn Đạc, trừ khử Hoài Như đồng thời đổ oan cho em, kéo em xuống nước.”
Chân Ý cảm thấy rất khó tin: “Con người này lắt léo quá. Nói như vậy, Hoài Như thật đáng thương. Thảo nào, hôm hại em, trông cô ta có gì đó bất thường. Ánh mắt lạ lắm. Vậy nên anh tới Cục Cảnh sát là để điều tra chuyện Trịnh Dĩnh à?”
“Bối cảnh và báo cáo tử vong.”
Cô “ồ” một tiếng, buông vai anh ra: “Bây giờ còn chờ gì nữa?”
Anh nói thong dong: “Chờ một cú điện thoại.”
“Điện thoại?” Chân Ý còn chưa dứt lời, mọi người trong phòng thẩm vấn đã đi ra. Mắt Hoài Sinh đỏ hơn, mặt đầy nước mắt. Sếp Trần thấy Chân Ý và Ngôn Cách, vừa định nói gì thì bên cạnh có người đưa điện thoại cho anh ta. Anh ta nhận lấy rồi cau mày nghe, mắt nhìn về phía Ngôn Cách suốt. Ngôn Cách vẫn bình tĩnh như thường. Chân Ý cảm thấy Ngôn Cách không thuộc dạng dùng quan hệ gia đình áp bức người khác, chắc anh đã phản ánh lại tình hình cho cấp trên của người trước đây chịu trách nhiệm bắt Lệ Hữu. Sếp Trần cúp máy, nói với Ngôn Cách: “Cậu có thể đi theo tôi.” Rồi quay về phía Chân Ý, “Cô không thể.”
Ngôn Cách quay lại nhìn Chân Ý, vuốt nhẹ mu bàn tay cô rồi rời đi mà không nói lời nào.
Trong phòng họp bí mật mà yên tĩnh chỉ có Ngôn Cách, sếp Trần và Quý Dương. Sếp Trần: “Cấp trên đã nói tình hình tổng thể rồi, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp. Cậu muốn biết chuyện gì?”
“Bằng chứng, chi tiết hiện trường, báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án Trịnh Dĩnh và Dương Tư.”
"Tôi đã bảo người chuẩn bị cho cậu rồi." Anh ta liếc nhìn Quý Dương, Quý Dương đẩy một chồng tài liệu dày cộp đến trước mặt Ngôn Cách.
Ngôn Cách mở ra xem, thuận miệng nói: "Và cả tài liệu về bối cảnh của Trịnh Dĩnh, bao gồm bố mẹ và gia đình cô ta, càng chi tiết càng tốt, tốt nhất là có thể khai thác được mặt tối."
Phía đối diện không ai lên tiếng. Ngôn Cách dừng nửa giây: "Sao vậy?"
"Cuộc đời Trịnh Dĩnh êm đềm, không quá lận đận."
Ngôn Cách thờ ơ nói: "Có chống lưng à?"
Không ai đáp lời. Ngôn Cách nhìn bằng chứng rồi nói: "Nếu các anh không hiểu rõ mức độ, tôi có thể nhờ Bộ An ninh Quốc gia vừa điện thoại cho các anh đích thân đi điều tra."
"Có thể điều tra, nhưng có lẽ phải mất rất nhiều thời gian."
"Ừ." Ngôn Cách không nói gì thêm. Xem được một lát, đồng tử như co lại: "Trong cổ họng Trịnh Dĩnh có lưỡi dao ư?"
“Đúng."
"Cho dù phát hiện lưỡi dao, các anh vẫn cho rằng vụ này và vụ "kẻ vệ đạo" do cùng một người gây ra?"
"Chúng tôi không thể loại bỏ khả năng hung thủ tăng mức độ ngược đãi."
Ngôn Cách giơ tay ra hiệu bảo anh ta đừng lên tiếng. Việc trong cổ họng Trịnh Dĩnh có lưỡi dao kết hợp với trang phục của cô ta chỉ làm anh nhớ đến một chuyện: Vở kịch Người gối. Thậm chí không cần kết quả điều tra của cảnh sát, anh đã biết được mối quan hệ giữa Trịnh Dĩnh và hung thủ. Sếp Trần và Quý Dương bàn về vụ giết người, than thở: "Nạn nhân lại tới, quả quyết rằng cảnh sát bao che..."
Đầu óc Ngôn Cách vận hành với tốc độ cao, nhanh chóng chuyển sang vụ án của Dương Tư. Tài liệu cho thấy hiện trường không có dấu vết khả nghi, thậm chí không có dấu chân, dấu vân tay, mảnh da hay sợi tóc. Sao tội phạm có thể gây án không một sơ hờ như vậy? Tại sao không giết Dương Tư? Là Chân Ý kịp thời chạy tới cứu Dương Tư ư? Không, nghi phạm để đèn sáng là muốn dụ Chân Ý lên tầng rồi đánh ngất cô. Mục đích của hành động này là gì?
Tim anh chùng xuống, bỗng dưng tất cả trở nên sáng tỏ rõ ràng.
Anh đứng phắt dậy, mặt biến sắc: "Anh vừa nói gì?"
Sếp Trần sửng sốt: "Nạn nhân lại tới Cục Cảnh sát gây rối...
Còn chưa dứt lời, cái ghế đã đổ rầm xuống đất, anh lao ra như cơn gió.
Chân Ý dụi mắt vẻ hơi mệt. Cô hứng nước từ vòi nước vỗ lên mặt. Phòng vệ sinh của Cục Cảnh sát im phăng phắc. Cô cầm khăn giấy lau nước trên mặt, vừa ngước lên đã thấy Dương Tư đứng trước gương nhìn xoáy vào cô. Cô giật mình: "Cô bước đi không có tiếng à?"
"Sợ gì chứ? Tôi đâu có ăn thịt cô." Dương Tư mỉm cười.
Chân Ý nhớ lại mấy lời bàn tán của cảnh sát kể rằng nạn nhân này đã hóa điên, ngày ngày tới Cục Cảnh sát nói mình bị đánh thuốc mê cưỡng hiếp và muốn tìm hung thủ.
"Dương Tư, có lẽ những gì cô nói là sự thật."
"Sự thật gì chứ?" Cô ta lạnh lùng hỏi.
"Cô bị..." Chân Ý ho nhẹ, "Tôi thấy có người lấy cái vòng từ người cô. Tôi nhớ ra lúc đó có nhìn thấy bàn tay đó."
"Ồ, cô nhận ra rồi à." Trong gương, Dương Tư nhếch môi, giơ tay lên đung đưa trước cô, "Là bàn tay này ư?"
"Cô..." Chân Ý giật mình, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Ngôn Cách chạy tới hành lang, lấy điện thoại ra gọi điện, bên tai vang lên giọng nói tươi vui của Chân Ý: "Chân Ý! Điện thoại của trai kìa! Mau nhận đi..."
Lòng anh chùng xuống, quay lại nhìn, cửa phòng vệ sinh nữ để mở. Túi xách của Chân Ý bị trút ngược trên bồn rửa tay, chìa khóa, điện thoại, khăn mùi xoa, son bóng... tung tóe. Anh gần như chạy xuống bãi đỗ xe bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, nhưng Chân Ý đã sớm mất dạng.
Thật không thể ngờ lại ra tay bắt người ở đây. Người anh cử theo dõi cô sẽ không theo vào Cục Cảnh sát, một nơi vốn được xem là an toàn nhất, trái lại trở thành khu vực phòng thủ yếu nhất.
Anh nhìn chằm chằm lối ra của bãi đỗ xe trong vài giây rồi xoay người lướt nhìn khắp chốn, ánh mắt thăng tắp mà mãnh liệt, nhưng không biết mình đang nhìn gì. Nhìn gì chứ? Cô không có ở đây mà. Anh giơ tay bịt chặt miệng, thở hắt ra.
Quý Dương và mấy cảnh sát xem video giám sát. Trên màn hình, Dương Tư nắm lấy cánh tay Chân Ý, kéo cô xuống tầng rồi lên xe, nghênh ngang rời đi. Tư Côi siết nắm đấm: “Sao Chân Ý lại ngoan ngoãn để Dương Tư kéo đi chứ?”
Giữa ban ngày ban mặt mà Cục Cảnh sát để người bị bắt đi như vậy, thật là xấu mặt quá thể.
Ngôn Cách đứng ở hàng cuối cùng, đôi mắt dưới mái tóc trở nên sâu thẳm, nhìn cô gái quen thuộc trong màn hình ở đằng xa, trông cô thật ngoan ngoãn. Dương Tư mở cửa, cô ngồi vào xe mà không hề phản kháng. Mắt anh chỉ đọng lại những hình ảnh Chân Ý lướt qua trong ống kính. Mặt cô trông hơi trắng, bình thản lạ thường đến nỗi làm nhói tim anh. “Cô ấy bị khống chế bằng thuốc.”
Ngôn Cách rời khỏi phòng quan sát, sếp Trần nói với Hoài Sinh nghi phạm là phụ nữ nên họ lại anh ta ra. Hoài Sinh không hiểu: “Tại sao lại có vòng ma sát?”
Quý Dương nói: “Là cô ta sắp đặt để đánh lừa mọi người. Hung thủ hại chết Trịnh Dĩnh chính là cô ta. Lúc cô ta diễn trò đã mua chuộc Hoài Như giúp đỡ. Hoài Như không biết chuyện Trịnh Dĩnh, cứ tưởng Dương Tư chỉ muốn hãm hại Chân Ý, cũng không hại chết ai nên đã đồng ý.”
Hoài Sinh buồn bã nhíu mày, áy náy: “Tôi không nên nhờ Chân Ý đưa tôi đến Cục Cảnh sát. Dương Tư bắt cô ấy rồi giết cô ấy bằng cách thức kịch nghệ đấy ư?”
Kịch nghệ ư? Lồng ngực Ngôn Cách tắc nghẹn.