Tiểu Khiết bước vào công ty, Trưởng phòng thấy cô thì cười nịnh bợ :Tiểu Khiết, hôm nay thế nào?
- Ổn ạ. Cô cười.
Trưởng phòng nói :Cô hãy đến chỗ nhà Diệp Thần một chút, nhưng đừng nói với ai được không?
- Sao vậy ạ? Tiểu Khiết hỏi.
Trưởng phòng cười :Thật ra Kỳ tổng nói tôi đến đó, nhưng cô cũng biết tôi già rồi, không thể chạy qua chạy lại như cô cậu được, mà ở phòng này mình cô là xuất sắc nhất, nên tôi chỉ có thể nhờ cô thôi.
Trưởng phòng lau mồ hôi, Kỳ tổng nói Diệp Thần là khách hàng quan trọng nhưng Trần Gia Kiệt lại quan trọng cũng như Diệp Thần, ai cũng quan trọng cả nên không biết phải thế nào, hôm nay Diệp Thần một lần nữa yêu cầu lại Tiểu Khiết đến đó, ông chỉ có thể chọn cách nói dối.
Tiểu Khiết gật đầu :Vậy sao? Vậy tôi đi liền đây.
Cô đứng dậy cầm túi xách rồi rời khỏi công ty. Cô đi đến nơi đang xây dựng căn nhà của Diệp Thần, Diệp Thần cũng đang đứng đó đợi cô sẵn.
- Anh Diệp, tôi thay mặt trưởng phòng đến đây ạ! Cô nói.
Diệp Thần nhìn cô, gật đầu :Sao không gọi tôi, tôi đến đón em.
- Không sao, tôi đi taxi đến cũng được, vừa may đây là tiền công ty.
Diệp Thần gật đầu :Thật ra cũng không có gì quan trọng, chúng ta qua quán cafe bên kia nói chuyện lát nhé.
Tiểu Khiết nhìn sang quán, cô gật đầu :Cũng được.
Đang chuẩn bị đi thì Tuyết Liên gọi cho cô, Tiểu Khiết mỉm cười rồi giả vờ.
- Có chuyện gì? Giờ cậu mới nhớ đến tôi mà gọi sao?
Tuyết Liên cười :Hì hì, cậu phải thông cảm, dạo này tớ không gặp cậu là do con nuôi của cậu đấy chứ.
Tiểu Khiết nói :Vậy sao? Vậy tốt nhất cậu nên bảo vệ con nuôi của tôi cho tốt vào, không thôi đừng trách tôi.
Tuyết Liên gật đầu :Biết rồi, biết rồi, cậu hiền lại xem nào.
Tiểu Khiết cười :Được rồi, không đùa nữa, mình đang có việc, có chuyện gì tối mình gọi lại sau nhé.
- Ừ, cũng được, bye. Tuyết Liên nói rồi tắt máy.
Tiểu Khiết cất điện thoại vào túi, cô ngẩng đầu sang thấy Diệp Thần đã đi qua đường trước, cô chạy theo.
- Đợi một lát.
Lúc cô chạy qua đường, gần đó có một chiếc xe ô tô đang chạy với tốc độ nhanh, bởi vì đường này nằm giữa trung tâm thành phố, sẽ ít ai đi bộ qua lại nên đa số xe đi ở đây đều tốc độ nhanh.
- Cẩn thận. Diệp Thần nhìn cô đang chạy qua mà không thèm chú ý đến chiếc xe gần đó.
Tiểu Khiết nghe tiếng la thì quay đầu sang bên, chiếc xe đang tiến đến gần cô, chân cô như bị đeo trì, không thể nhấc nổi.
- Tiểu Khiết. Diệp Thần gọi tên cô rồi chạy lên phía trước.
Nhưng...
Rầm Mọi chuyện đã không kịp, chiếc xe lao thẳng về phía cô, Tiểu Khiết bay lên khỏi mặt đất, đầu cô đập vào cửa kính trước xe rồi lăn vài vòng.
Cả thân người mảnh khảnh của cô đập xuống đường, chẳng mấy chốc máu từ đầu cô chảy ra rất nhiều, ở khóe miệng vương ít máu tươi.
Diệp Thần nhìn người con gái đáng thương đang ngất lịm trên mặt đất, tài xế lo sợ bước xuống xe.
- Chết người rồi, chết người rồi, phải làm sao đây.
Diệp Thần đi đến bế Tiểu Khiết cả người toàn máu lên, anh nhìn tài xế gằn từng chữ.
- Lái xe đến bệnh viện.
Tài xế vội leo lên xe :Vâng, vâng.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cổng bệnh viện MS của Giản Tử