Mọi người ở dưới bắt đầu bàn tán, thân thiết như vậy mà chỉ là bạn thôi sao? Khuôn mặt cô thoáng đơ lại, anh vừa nói họ chỉ là bạn sao? Rất tốt, anh chính là không muốn công khai.
Đôi mắt của anh dần u ám, nếu giờ anh và cô nhận là có quan hệ người yêu thì sau này anh đi rồi, cô sẽ sống thế nào với cái danh nghĩa này.
Tuyết Liên nghe Trần Gia Kiệt nói xong câu đó thì tức giận quăng hết đồ ăn, Giản Tử Hạo vội nói :Bảo bối, em đừng tức giận, không tốt đâu.
- Anh xem tên họ Trần đó không muốn công khai ra, anh ta rõ ràng không yêu Tiểu Khiết.
Giản Tử Hạo lắc đầu :Tình cảm cậu ta đối với Tiểu Khiết thế nào anh hiểu rất rõ, em đừng nghi ngờ cậu ta.
Trần Gia Kiệt đứng dậy đi về phía Tiểu Khiết :Chúng ta đi thôi.
Tiểu Khiết im lặng đi theo anh ra xe, trên đường về anh thì nhắm mắt dựa vào ghế, còn cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Khiết tủi thân rơi nước mắt nhưng cô không dám tạo ra tiếng động sợ anh biết. Chiếc xe nhanh chóng dừng ở khu nhà Cường Thịnh, Tiểu Khiết nhìn anh vẫn đang nhắm mắt, rồi cô từ từ mở cửa bước xuống xe, bóng cô khuất dần anh mới mở mắt ra.
Tiểu Khiết, anh xin lỗi.
- Trần tổng, tôi nghĩ anh không nên giấu cô ấy chuyện này, như vậy sẽ rất ích kỉ. Thư kí Triệu nói.
Anh thà như thế còn hơn để cô biết, cô sẽ lo lắng, anh không nỡ.
Tiểu Khiết mở cửa bước vào nhà, cô leo lên giường quấn chiếc chăn kín người mình. Cô khóc nấc lên, anh không muốn công khai quan hệ của họ ra, tại sao lại như vậy? Đã thế vừa rồi ngay cả một lời giải thích anh cũng không muốn nói với cô.
Làm việc đến khuya anh mới trở về nhà, anh nhập mật khẩu rồi bước vào trong, trong nhà tối om khiến cho anh suýt té, anh bật điện lên nhìn xung quanh lúc rõ lúc mờ, anh lắc đầu giúp cho mắt đỡ nhòa rồi đi vào phòng ngủ.
Phía giường nhô lên một khoảng, cô từ lúc về vẫn nằm lì ở giường, chưa thay quần áo, chưa ăn gì.
- Tiểu Khiết, dậy thôi, em còn chưa thay quần áo.
Anh lôi chiếc chăn ra, nắm lấy tay cô, nhưng tay cô nóng quá, anh đưa tay lên sờ trán cô, kết quả cô sốt rồi. Anh lo lắng vỗ má cô.
- Tiểu Khiết, em không sao chứ?
Tiểu Khiết nghe thấy giọng anh nhưng cô không thể mở nổi mắt ra. Anh đặt cô xuống giường rồi đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm và hai chiếc khăn ra, anh nhúng một chiếc khăn vào nước rồi đắp lên trán cô. Tiếp theo anh cởi quần áo ra cho cô, bởi vì mồ hôi chảy ra nhiều quá, cô cần phải thay đồ, anh lau người cho cô rồi mặc cho cô chiếc áo sơ mi đen của mình.
Tiếp theo anh xuống nhà mở hộp y tế gia đình ra lấy thuốc hạ sốt cho cô uống, sợ cô uống không được nên anh nghiền nát viên thuốc ra rồi pha vào nước cho cô.
- Tiểu Khiết, ngồi dậy uống thuốc đã em. Anh đỡ cô dậy để cô tựa vào vai mình.
Anh đút từng thìa thuốc cho cô, Tiểu Khiết cảm nhận được vị đắng thì cau mày, quay đầu úp mặt vào vai anh.
- Ngoan, em phải uống hết mới hạ sốt. Anh nói nhỏ rồi đút