Trần Gia Kiệt lái xe đưa cô về khu nhà Cường Thịnh, Tiểu Khiết nhìn thấy tòa nhà liền nhớ đến đêm hôm đó.
- Anh có thể đưa tôi về nhà được không? Cô rụt rè nói.
- Không phải em nói em không có nhà sao? ở khách sạn một mình rất nguy hiểm, đêm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi.
Ở cạnh anh còn nguy hiểm hơn, cô nghĩ rồi từng bước từng bước đi theo anh lên nhà. Tiểu Khiết bước vào nhà ngồi ở ghế sofa, còn anh đi thẳng vào phòng tắm. Năm phút sau anh từ trong bước ra, trên người mặc một bộ quần áo thun màu xám trông rất trẻ trung, năng động lại gần gũi không giống như vẻ mặt muốn giết người cùng bộ vest đen. Vẫn thế, lần này sau khi tắm xong anh vẫn làm cho cô đơ người ra nhìn như thế.
Anh đến chỗ sofa ngồi đối diện cô xem báo, Tiểu Khiết hôm nay mới có cơ hội quan sát kĩ ngôi nhà này, ngôi nhà luôn có gì đó thuộc về phụ nữ, cô bất giác hỏi.
- Có vẻ anh sống ở đây cùng phụ nữ?
Anh nghe cô hỏi thì ngẩng đầu lên rồi ừ một tiếng. Tiểu Khiết trong lòng bỗng có tia mất mát, ánh mắt cô trở nên lạnh đạm. Trần Gia Kiệt vẫn dõi theo cô, thấy như vậy anh bù thêm một câu.
- Người phụ nữ em nói là mẹ tôi.
Tiểu Khiết nhỏ giọng nói :Tôi có hỏi anh đâu chứ. Nhưng tâm trạng xám xịt vừa nãy đã biến mất nhờ một câu nói của anh.
Trần Gia Kiệt nhìn cô hồi lâu, trong tâm trí anh hiện tại là những hình ảnh đêm đó khi cô và anh hôn nhau, từng tấc da thịt trên người cô khiến anh nhớ nhung đến giờ. Anh bỗng có cảm giác chiếm hữu đối với cô, anh không muốn cô dây dưa với người đàn ông nào khác ngoài anh, ngay cả Lý Nhiệm Kỳ cũng không thể. Anh liền hỏi.
- Chuyện của em và anh ta tính thế nào?
Tiểu Khiết nghĩ lại anh ta, trong ánh mắt không còn hiện lên vẻ u buồn tiếc nuối mà