Trần Gia Kiệt bước vào phòng, anh không uống một ly nào hiển nhiên anh rất tỉnh táo, vì cuộc chiến tối nay anh phải tỉnh táo.
Bên trong Tiểu Khiết đang nằm trên giường nghe điện thoại, cô mặc một bộ váy ngủ màu hồng phấn dài qua mông, phía sau để lộ nguyên phần lưng trắng ngần, mái tóc búi nhẹ lên đỉnh đầu trông có chút rối nhưng thật ra rất câu dẫn người khác.
Cô đang nằm sấp xuống, hai chân cong lên đá qua đá lại trông rất đáng yêu.
- Anh hai, anh đang ở đâu vậy? Sáng nay em không thấy anh.
Diệp Thần gọi điện cho cô, sáng nay sau khi Trịnh Ly bị trật khớp anh đã đưa cô đến bệnh viện nên không ở lại được lâu, nhìn em gái mình lấy chồng là vui lắm rồi.
Cô nói chuyện với Diệp Thần, anh cũng không có phản ứng gì, vì anh biết Diệp Thần có thêm mười lá gan cũng không làm gì được Tiểu Khiết nhà anh.
Anh đi vào phòng tắm, tắm sơ qua rồi ra ngoài, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn che đi phần cần che.
Tiểu Khiết đã không còn nói chuyện với Diệp Thần nữa mà là cha con Lý Nhiệm Kỳ.
- Tiểu Khiết, hôm nay không đến được, đừng buồn anh nhé, Lý Nhiệm Kỳ nói, anh không muốn đến đó nhìn cô hạnh phúc cùng Trần Gia Kiệt, ba năm nay anh vẫn còn yêu cô rất nhiều, nhưng vì đứa trẻ anh không nói gì và cũng không tìm thêm người phụ nữ nào. Để tránh đến hôn lễ nên anh đã đưa Dạ An đi du lịch.
- Không sao ạ, không đến nhưng anh gửi phong bao lì xì to thế cơ mà. Tiểu Khiết nói.
Trần Gia Kiệt đi đến cạnh giường, anh ngồi xuống vuốt nhẹ phía sau cổ cô, Tiểu Khiết không kìm được mà mỉm cười tinh nghịch.
- Hôm nay vui chứ? Giờ này mà chú rể còn chưa vào sao?
Tiểu Khiết lắc đầu :Vẫn chưa ạ, anh ấy vẫn đang tiếp khách ngoài kia.
Anh khó chịu gãi gãi tai, tay anh vuốt ve xuống eo cô, tiếp tục đi xuống mông cô, anh bóp nhẹ nơi đó.
- Vậy là em vẫn một mình trong phòng sao? Lý Nhiệm Kỳ nói.
Tiểu Khiết gật đầu :Vâng.
Trần Gia Kiệt cau mày, xoay người cô lại, đến lúc này Tiểu Khiết đã nằm ngửa ra, anh nhanh chóng chụp lấy môi cô.
Lưỡi anh gặm cắn cánh môi anh đào của cô, vì đang nghe điện thoại nên Tiểu Khiết không dám thở mạnh. Hôn đến loạn nhịp hơi thở anh mới dừng lại, thả cô ra để cô tiếp tục nghe điện thoại.
- Em có nghe anh nói gì không? Lý Nhiệm Kỳ hỏi lại, vì đang nói chuyện mà không nghe thấy tiếng cô nữa.
Tiểu Khiết vuốt vuốt ngực mình cho hơi thở bình thường lại, cô mới nói :Em xin lỗi, anh vừa nói gì nhỉ?
- Không có gì, không nghe thì thôi vậy. Lý Nhiệm Kỳ nói, thật ra vừa rồi anh nói là: Nếu trước đây anh không phản bội em thì ngày ôm nay người chú rể sắp sửa bước vào phòng chính là anh rồi.
Trần Gia Kiệt thì nghe được câu đó, anh bực mình cầm chiếc điện thoại quăng đi nhưng bị Tiểu Khiết giật lại.
Anh lại ghen