Tiểu Khiết thấy xe anh rời đi, trong lòng như có mất mát lớn, quan hệ của hai người vốn dĩ rất tốt cho đến khi cô nhận được điện thoại, Tiểu Khiết hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tuyết Liên.
- Tuyết Liên, hôm nay mình có việc bận, xin trưởng phòng cho mình nghĩ một hôm nhé.
Tuyết Liên như nghe được chuyện cười :Con nhỏ này, đùa sao, giờ chúng ta đang dưới trướng của xếp Trần, mà cậu lại ở với anh ta đêm qua chả nhẽ lại không xin phép.
Tiểu Khiết cười khổ :Mình xin rồi, chỉ là sợ tên trưởng phòng làm khó dễ mình nên nói lại cho chắc thôi.
Tuyết Liên ừ một tiếng ý bảo cô nói có lý: Yên tâm, mình sẽ xin giùm, mà cậu bận việc gì vậy?
- Hôm nay bố mẹ anh ta về rồi. Nói xong câu này, bầu không khí trở nên yên tĩnh hẳn.
- Tiểu Khiết.. Tuyết Liên nghe thấy vậy thì biết tình hình sắp tới sẽ không ổn, cô biết tính Tiểu Khiết là người rất trọng ơn nghĩa, bố mẹ Lý lại giúp cô nhiều như vậy e rằng việc hủy hôn sẽ khó, Tiểu Khiết nhà cô thì thật sự rất biết ơn bố mẹ Lý.
- Tuyết Liên, mình biết làm sao cho phải mà,yên tâm.
Một bên tình cũ cùng ơn nghĩa, một bên tình mới, cô nên chọn gì cho phải, ngay lúc này cô thật sự muốn mình không tồn tại nơi đây nữa.
Cô cúp máy xong thì lại nhận được một cuộc gọi khác, là số của Uông Nhã, dạo này đã không liên lạc gì rồi, giờ cô ta gọi rốt cuộc là có chuyện gì.
- Có chuyện gì sao? Cô lạnh nhạt nói.
Bên kia Uông Nhã im lặng một lúc mới lên tiếng :Tiểu Khiết, tôi xin lỗi vì đã dành Lý Nhiệm Kỳ với cô, nhưng cũng chỉ vì tôi yêu anh ấy, tôi thừa nhận lúc đầu tôi tiếp cận anh ấy vì gia sản Lý gia nhưng hiện tại, tôi đã thật sự yêu anh ấy, cô có thể...
- Nhường Lý Nhiệm Kỳ cho cô phải không? Tiểu Khiết không đợi cô ta nói xong đã tiếp lời.
Uông Nhã nhỏ giọng ừ một tiếng, Tiểu Khiết cười lạnh, Uông Nhã cũng thật ngu ngốc, Lý Nhiệm Kỳ đã từng phản bội cô cũng có nghĩa là anh ta sau này cũng sẽ phản bội cô ta, vậy mà cô ta còn yêu người đàn ông đấy nữa.
- Bố mẹ anh ta hôm nay về rồi, nếu có chuyện gì muốn nói thì cô cứ đến đây nói thẳng, còn nữa, Lý Nhiệm Kỳ là con người không phải đồ vật và yêu cầu tôi nhường lại, nếu đủ can