Trần Gia Kiệt ngắt mũi cô :Ngốc quá, em nghĩ anh là con người nhỏ mọn như vậy sao?
Tiểu Khiết lắc đầu :Em không hề nghĩ như vậy.
- Không nghĩ như vậy là tốt rồi. Anh mỉm cười đáp lại cô.
Tiểu Khiết vuốt ve gương mặt anh, Trần Gia Kiệt cầm lấy tay cô đặt lên đó một nụ hôn rồi đặt tay cô lên ngực mình, cả hai ngồi như vậy một lúc, Tiểu Khiết buồn ngủ rúc đầu vào ngực anh, Trần Gia Kiệt nâng khóe miệng, Tiểu Khiết của anh thật đáng yêu, vì gặp được cô nên mọi đau đớn buồn phiền hôm nay được tan biến một cách nhanh chóng.
- Tiểu Khiết, dậy mau vào phòng ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm.
Tiểu Khiết miễn cưỡng ngồi dậy, đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh :Ai bảo sáng mai em còn phải đi làm cơ chứ?
Trần Gia Kiệt mỉm cười, xoa má cô :Vậy sao? vậy mai em đi đâu?
Tiểu Khiết nhìn anh :Mai em còn phải dọn đồ đến nhà mới, em sẽ xin nghỉ sáng mai.
- Vậy sao? Nhưng nhân viên của ES không phải muốn nghỉ là nghỉ được. Anh nói giọng đầy nguy hiểm.
Tiểu Khiết nhíu nhẹ mày :Thế em có thể dùng quy tắc ngầm không?
Trần Gia Kiệt vén tóc cô lên, giọng trầm thấp nói :Anh trước giờ không dùng quy tắc ngầm với ai cả, nhưng nếu lần này là em thì anh miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Tiểu Khiết hôn lên má anh rồi dùng giọng nghiêm chỉnh nhất :Trần tổng, ngày mai ngài có thể cho tôi nghỉ được chưa?
- Chỉ có vậy thôi sao? Hôm nay đã nghỉ rồi, mai cũng nghỉ mà chỉ có thế thôi sao? Trần Gia Kiệt không hài lòng hỏi.
Tiểu Khiết cười tinh nghịch :Chỉ thế thôi. Nói rồi cô mở cửa thoát khỏi người anh, trước khi bước vào nhà còn quay lại vẫy tay chào tạm biệt anh.
Trần Gia Kiệt nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt anh tựa như đại dương mênh mông, nếu như cô biết bệnh của anh không đơn giản là chứng đau nửa đầu mà đáng sợ hơn thế thì cô sẽ thế nào.
Sáng hôm sau, Tiểu Khiết tỉnh dậy vào phòng vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà.
- Cha, mẹ. Cô chào hỏi.
Mẹ Lý thấy cô mỉm cười nhân hậu :Mau xuống ăn sáng đi, lát nữa ta sẽ bảo Lý Nhiệm Kỳ thu dọn đồ đạc cùng con đến nhà mới.
- Vâng.
Cô nhìn xung quanh không thấy anh ta đâu, cô hỏi: Mẹ, anh ấy đâu rồi?
Cha Lý nói :Nó đêm qua uống rất nhiều rượu, có lẽ là vì chuyện của con, con có thể suy nghĩ lại cho nó một cơ hội được không?
Tiểu Khiết cảm thấy khó xử nhìn cha Lý :Cha, con....
Mẹ Lý thở dài :Thôi, không nói chuyện này nữa, mau ăn sáng đi rồi còn dọn đồ.
Tiểu Khiết ăn sáng xong xin phép đến khách sạn