Sáng hôm sau, Tiểu Khiết tỉnh dậy, cô vào nhà vệ sinh rồi thay quần áo đi làm, hôm qua có Tuyết Liên bên cạnh nên tâm trạng của cô đã đỡ hơn rất nhiều. Cô không thể để tình cảm liên lụy đến công việc được, phải kiếm tiền mới là mục tiêu của cô.
Ăn mặc chỉnh tề, cầm lấy tài liệu và bản thảo đã hoàn thành đến công ty, bước đến cổng công ty thấy Tuyết Liên bước xuống từ xe của Giản Tử Hạo, cô mỉm cười đứng im đợi Tuyết Liên.
- Tâm trạng hôm nay đã khá hơn chưa, nếu thấy chưa ổn cậu cứ nghỉ thêm một buổi nữa. Tuyết Liên cùng cô đi vào công ty, quan tâm nói.
- Không sao, mình ổn hơn rồi. Tiểu Khiết nhẹ nhõm trả lời.
Hai người vào công ty làm đến gần trưa, Trưởng phòng đến bàn làm việc của Tiểu Khiết, hạ giọng nói.
- Cô đến ES một chuyến đi, hôm nay công ty chúng ta phải hoàn thành bản thảo để kết thúc hợp đồng này rồi.
Nghe vậy cả thân người Tiểu Khiết đông cứng lại, nếu đến đó việc chạm mặt anh là không thể tránh khỏi.
- Hay để mình đi cho, cậu đang bận mà. Tuyết Liên nói.
- Không được, đích thân Tiểu Khiết phải đi, vì đây là bản thảo của cô ấy nếu bên kia có gì thắc mắc thì còn có thể trực tiếp trao đổi được, cô đi thì được ích gì. Trưởng phòng nói.
Tuyết Liên bĩu môi, ông trưởng phòng khó tính này, chỉ giỏi bắt tội người khác thôi. Tiểu Khiết hít thở sâu, cầm lấy bản thảo.
- Không sao, mình đi được mà. Tôi xin phép. Nói rồi cô đứng dậy cầm túi sách bước ra khỏi công ty.
Bệnh viện, Trần Gia Kiệt cảm thấy đỡ hơn nên tự ý xuất viện.
- Trần tổng, sức khỏe ngài vẫn chưa ổn lắm, hay chúng ta ở lại hết ngày hôm nay đi.
Anh dừng chân quay người lại :Cậu thấy tôi bây giờ giống kẻ phế vật lắm sao?
- Tôi xin lỗi. Thư kí Triệu cúi đầu.
Anh lạnh lùng đi về phía trước, thật ra anh chợt nhớ đến hôm nay là ngày công ty bên cô hoàn thành hợp đồng cho nên anh hi vọng có thể gặp cô.
Một đoàn người đi về thang máy, anh và thư kí Triệu vào bước vào theo sau.
- Trần tổng. Mọi người đồng thanh chào hỏi. Đây là lần đầu tiên họ thấy anh đi thang máy này, thường thường anh luôn đi thang máy dành cho tổng tài.
- Đợi một chút. Tiểu Khiết hớt hải chạy vào.
Đợi cô vào rồi mọi người mới ấn số, cửa thang máy đã khép lại.
Vì có nhiều người nên cô chưa kịp nhận ra có mặt anh, thân ảnh nhỏ bé lùi về sau góc thang máy, cô mỉm cười vì tìm được chỗ phù hợp. Bất chợt cô soi mình trong gương, bên trong phản chiếu hình ảnh của cô, còn có....
Hình ảnh của anh, thân người cao lớn cũng đang nhìn vào gương. Cô chậm rãi quay đầu lại, chính xác là anh. Thật không ngờ họ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Mắt cô cay cay, cảm xúc hiện tại chính là không tên, nhớ nhung có, buồn có, vui có.
Trần Gia Kiệt chăm chú nhìn vào gương mặt cô, cô gầy đi rồi, gầy hơn trước rất nhiều, liệu có phải buồn vì chuyện của họ, có lẽ là không.
Hai người nhìn nhau rất lâu, bên trong mỗi người mỗi cảm xúc, họ không quan tâm đến xung quanh nữa.
- Sao chỉ lên lầu hai mươi thôi mà lâu quá vậy? Một phụ nữ bất mãn lên tiếng, cô ta là nhân viên của ES.
Rầm.
- Á.
Bất chợt thang máy đứng lại rồi đong đưa khiến mọi người hoảng loạn, một người đứng