Lý Nhiệm Kỳ đã say bí tỉ, mắt nhắm lại mồm khẽ động đậy.
- Uông Nhã cô đi đâu vậy? Anh không hề biết Tiểu Khiết đang đau khổ đứng bên cạnh.
Uông Nhã đỡ lấy anh rồi đưa cô ánh nhìn khiêu khích. Bên kia, một đoàn người mặc vest đen đang đi ra, nhưng nổi bật nhất là một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng, anh là Trần Gia Kiệt, hôm nay có việc bàn chuyện hợp đồng ở nhà hàng này. Anh vô tình nhìn thấy hình dáng có chút quen thuộc kia, có lẽ là cô gái hôm đó, anh dừng lại nói với thư kí Triệu của mình.
- Đưa hai vị Phương tổng và Lôi tổng về cho tôi, tôi có việc đi trước. Nói rồi anh bỏ đi không quan tâm đến hai khuôn mặt đen xì của hai vị tổng giám đốc kia,dù sao hợp đồng họ nắm trong tay rất quan trọng vậy mà anh lại dám ngang nhiên bỏ đi như vậy. Thư kí Triệu vội xin lỗi rồi đưa hai vị ra về.
Bên này, Trần Gia Kiệt đi đến cạnh cô thì đi ngang qua hai thân ảnh một nam một nữ, anh nhìn họ rồi đoán ra được chút vấn đề. Tiểu Khiết bây giờ đang bị men rượu khuấy đảo cộng thêm việc vừa nãy làm đầu óc cô hỗn loạn hết mức, cô mơ mơ màng màng nhìn anh đi tới, nhìn rất lâu vô khuôn mặt ấy có chút quen thuộc nhưng cô không nhớ nổi là ai.
Trần Gia Kiệt đi đến đỡ cô :Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì về thôi.
Trần Gia Kiệt bế cô theo kiểu công chúa đi ra xe, tuy say nhưng Tiểu Khiết vẫn ôm chặt cổ anh để đảm bảo sự an toàn. Lên xe anh thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe
- Nhà cô ở đâu? Anh nhìn thẳng phía trước hỏi.
- Không có nhà, không muốn về nhà đâu. Cô nhẹ nhàng nói, đôi mắt lại chăm chú nhìn vô mắt anh, rồi bất chợt cô đưa tay về phía trước sờ đuôi mắt anh.
- Mắt anh thật là đẹp, có thể cho tôi không?
- Không thể.
- Tại sao?
Anh không trả lời mà tập trung vô lái xe, anh cảm thấy phụ nữ say thật phiền phức.
Tiểu Khiết bỗng quàng hai tay ôm lấy cổ anh :Tại sao không trả lời tôi? Nói đi, tôi đưa anh thứ gì mới có thể có được đôi mắt kia.
Anh nhàn nhạt đáp ra mấy từ rất vô sỉ :Thân thể cô tôi cũng rất hứng thú.
Tiểu Khiết bỗng cười lên rồi nơi khóe mắt cô giọt nước mắt đang trực trào sắp rơi xuống.
- Lũ đàn ông các anh