Sáng hôm sau, anh dậy trước rồi vào nhà tắm, tắm rửa thay quần áo. Cả đêm vận động kịch liệt khiến cho người phụ nữ yếu ớt như cô sáng nay dậy không nổi, nhưng anh còn có việc quan trọng không thể ở lại cùng cô được. Anh gọi điện cho Tuyết Liên.
Tít..tít..tít Tiếng chuông điện thoại khiến cho người nằm dưới sàn nhà phải cau mày khó chịu tỉnh giấc, còn người nằm trên giường vẫn không có động tĩnh gì.
Giản Tử Hạo anh chính là đêm qua vì đùa giỡn nên đã bị Tuyết Liên đạp thẳng xuống sàn nhà, làm bạn với chiếc thảm đắt đỏ này cả đêm. Giản Tử Hạo cầm lấy điện thoại.
- Cậu gọi cho cô ấy làm gì? Giản Tử Hạo nghiến răng nói.
Trần Gia Kiệt sờ lên má cô, nhẹ nhàng trả lời :Mới sáng sớm tự nhiên muốn nói chuyện với người phụ nữ của cậu thôi. Anh là trả thù chuyện tối qua.
- Cậu...cậu...được lắm, chuyện tối qua tôi xin lỗi cậu là được rồi chứ gì.
Trần Gia Kiệt nhướn mày :Được rồi.
- Vậy còn chuyện gì không? Giản Tử Hạo thở phào.
- Còn, tôi muốn nói chuyện với người phụ nữ của cậu.
Giản Tử Hạo quát lớn :Mẹ kiếp, cậu muốn chết rồi sao?
- Chuyện gì vậy? Ai cho anh nghe điện thoại của tôi. Tuyết Liên nghe thấy tiếng ồn thì tỉnh dậy.
Giản Tử Hạo tắt máy :Tên Trần Gia Kiệt mới sáng sớm đã trả thù chuyện hôm qua, thật tức chết anh.
- Anh mau đưa điện thoại cho tôi. Tuyết Liên đứng dậy chống nạnh nói.
Giản Tử Hạo run sợ đưa điện thoại về phía cô :Bảo bối, anh không cố ý nghe điện thoại của em đâu, nhưng mà anh thấy em và hắn ta sẽ không có chuyện gì để nói nên anh mới nghe giùm em thôi.
- Tôi mượn anh sao? Tuyết Liên hỏi.
Điện thoại chẳng mấy chốc lại rung lên, Giản Tử Hạo nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì định dành lại chiếc điện thoại.
- Trần Gia Kiệt, con mẹ nó, tôi đụng đến cả nhà cậu sao?
Tuyết Liên lườm anh ta một cái, con người ghen tuông quá độ.
- Đây là quả báo của việc anh đùa giỡn tối qua. Nói rồi Tuyết Liên mặc kệ anh ta đi vào phòng tắm nghe điện thoại.
Gậy ông đập lưng ông, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đây mà.
- Alo, Trần tổng, có chuyện gì sao?
Trần Gia Kiệt mở cửa bước ra khỏi nhà rồi cẩn thận khóa cửa lại :Cô đến nhà tôi chăm sóc Tiểu Khiết một chuyến, tối qua quá sức khiến cô ấy mệt.
Anh nói ra mà da mặt không hề đổi màu. Tuyết Liên gật đầu.
- Được, tôi biết rồi.
Tuyết Liên thay quần áo đi ra thì Giản Tử Hạo cũng đã quần áo chỉnh tề, Giản Tử Hạo thấy cô cầm lấy túi sách thì hớn hở chạy đến.
- Bảo bối, em đi đâu vậy?
Tuyết Liên vui vẻ trả lời :Đến nhà của Trần tổng.
Mặt của Giản Tử Hạo chẳng mấy chốc đen sì sì :Em nói gì? Em đến nhà hắn sao? Anh cũng đi.
- Giản Tử Hạo, anh ghen tuông thái quá rồi, em đến đó cùng Tiểu Khiết.
Giản Tử Hạo bóp bóp vai cô :Bảo bối, anh đưa em qua đó nhé, tối nay cho anh lên giường ngủ có được không?
- Đưa tôi qua đó, không cần nói thì việc đó chắc chắn là anh làm rồi, còn muốn lên giường ngủ sao? Được thôi, tối nay anh lên giường ngủ.
- Thật sao? Giản Tử Hạo hỏi lại.
- Tôi sẽ ngủ sàn nhà. Tuyết Liên nói rồi bỏ đi.
Giản Tử Hạo chạy theo :Không cần, anh sẽ ngủ sàn nhà, em ngủ trên giường, trên giường là được rồi.
Trần Gia Kiệt lái xe đến chỗ Ngô Đồng, trên đường đi Giản Tử Hạo có gọi điện cho anh.
- Này, cậu đang đâu vậy?
Trần Gia Kiệt chậm rãi trả lời :Đang trên đường đến chỗ Ngô Đồng, có việc cần giải quyết, nếu không cần bám váy người phụ nữ đó thì cậu cứ bò đến đây.
- Chết tiệt, cậu đi chết đi. Giản Tử Hạo bực tức trả lời.
Tổ chức của Ngô Đồng, người đàn ông tên Ken đang lo sợ quỳ rạp xuống đất. Trịnh Ly đã bị bắt nhốt ở một phòng khác, trên ghế ba người đàn ông khí chất ngời ngợi