Hôm sau, Di Di tỉnh dậy sớm. Khi muốn xoay người, cô chạm phải một đám lông thì mới nhớ ra ai đó tối qua đã xông vào khuê phòng của mình.
Cô mặt không biểu cảm, cầm móng vuốt sói đang đặt trên ngực mình để sang một bên, cúi đầu xuống nhìn chú sói nhỏ đang thở phì phò ngủ rất ngon.
Tối qua, Chiếu Dã lăn qua lăn lại mất cả nửa đêm, lúc này đang rất mệt, rất buồn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Di Di đi thật khẽ ra ngoài để rửa mặt, thay quần áo. Trước khi ra ngoài, cô nhìn Chiếu Dã anh vẫn đang trong trạng thái ngủ sâu. Cô vuốt bộ lông mềm mại của anh, sau đó đi làm một cách đầy thỏa mãn.
Tiểu Khả nghỉ, hôm nay Di Di vẫn chỉ có một mình. Cô để chuông tự động khi mở cửa, như vậy nếu có khách đẩy cửa ra, dù cô ở gian nhà bên trong cũng vẫn nghe thấy.
Qua thời gian ăn sáng, về cơ bản thì cả buổi sáng đều không có mấy người nữa. Đúng lúc Di Di nhận được hai đơn đặt trước bánh ngàn lớp, cô yên tâm ở yên trong phòng bếp làm bánh ngàn lớp.
“Ting! Chào mừng quý khách.”
Nghe thấy tiếng chuông vang lên, Di Di đặt một lớp bánh xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài đón khách.
“Chào...” Di Di mới nói xong một chữ thì đã dừng lại rồi, khóe miệng cô không đừng được mà cong lên: “Ấy, sao anh lại đến đây?”
“Nhớ em.” Chiếu Dã tỉnh dậy thấy căn phòng trống không, anh lưu luyến nhiệt độ mà cô để lại trên gối, về nhà mình rửa mặt xong, anh nghĩ đến việc đến đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Di Di đã tự động miễn dịch với những lời tình tứ của anh, cô nửa đùa nửa thật nói: “Anh không phải làm việc sao? Sao cứ như người thất nghiệp thế?”
“Buổi sáng không có tiết.” Chiếu Dã nói rất ngắn gọn, ánh mắt nhìn Di Di với vẻ hơi kỳ lạ: “Sao lại phải đeo khẩu trang?”
“Còn không phải vì anh sao?” Nói đến chuyện này, Di Di trợn tròn mắt lên, kéo khẩu trang xuống, để lộ ra hai cánh môi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết thương. Người bình thường nhìn là biết ngay nó được tạo thành như thế nào.
“Nhìn chuyện tốt anh làm đi, em đi gặp người ta thế nào đây?” Di Di phàn nàn một câu rồi đeo lại.
Chiếu Dã không hề có vẻ hối hận, anh đưa tay ra kéo khẩu trang của cô xuống, cúi người xuống cắn vào môi cô một cách cực kỳ chính xác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc răng nhọn chạm phải vết thương của Di Di, cô bị đau nên kêu lên một tiếng, đẩy Chiếu Dã ra ngoài.
Chiếu Dã vững như tảng đá, không hề động đậy. Anh dùng lực nhẹ hơn, chạm vào cô, dính sát vào cô một cách dịu dàng, thỉnh thoảng lại hôn một cái.
“Ưm... sẽ có người đấy.” Di Di véo anh một cái.
Trên đường, xe cộ qua lại, bóng người qua lại, ai mà biết liệu giây tiếp theo có ai đến thăm cửa hàng bánh này không chứ.
Chiếu Dã không động đậy, anh đẩy Di Di vào nơi cô làm đồ ngọt, vén rèm cửa lên, đẩy cô vào tường.
“Bây giờ thì hôn được rồi chứ?” Chiếu Dã lại nói một từ đơn nữa: “Hửm?”
“Sao anh cứ...”
Giọng anh trầm thấp, dịu dàng như tia nắng đầu tiên của buổi sáng: “Em là người anh chọn, anh không thể không bị hấp dẫn bởi em.”
Chiếu Dã trả lời rất tự nhiên, giọng nghiêm túc. Với anh, đây không phải một câu để trêu ghẹo người ta, mà là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng. Gặp cô, anh không đừng được mà muốn gần gũi với cô hơn.
Đầu mũi chạm vào nhau, là Di Di nhón chân lên hôn Chiếu Dã một cái, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, như chạm vào trái tim Chiếu Dã.
Chiếu Dã ôm mặt cô hôn lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên vết thương ở khóe miệng Di Di, rồi lại lướt một vòng vành môi cô giống như đang đánh dấu lãnh địa. Cuối cùng, anh thâm nhập vào trong răng cô, xâm chiếm mọi hơi thở bên trong của cô.
“Tinh... chào mừng quý khách...”
Bên ngoài có tiếng chuông vang lên, một người đẩy cánh cửa ra, từ từ bước chân đi vào.
Di Di giống như chim sợ cung tên, sợ đến mức thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi Chiếu Dã.
Bàn tay đang ôm eo cô của Chiếu Dã dịch xuống dưới một chút, bóp phần mông căng tròn của cô, hôn sâu hơn, phạt cô vì không chăm chú.
“Di Di.”
“... Ấy, không có ở đây sao?”
Là giọng của Triết Triết, ngày càng đến gần.
Di Di hoảng hốt tránh sang bên cạnh, Chiếu Dã nắm lấy tay cô, đuổi theo cô để hôn. Ngón tay Di Di ma sát vào lòng bàn tay anh, cầu xin anh một cách im lặng.
Cuối cùng, Chiếu Dã cũng tha cho Di Di.
Cô nhanh chóng đeo khẩu trang lại, Di Di đi ra ngoài trước khi Triết Triết ra ngoài: “Ừm, tôi ở đây... đang làm bánh ngàn lớp ở bên trong, không nghe thấy, xin lỗi nhé.”
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt thanh tú của Triết Triết: “Không sao cả.”
Chỉ trong chớp mắt thôi sắc mặt cậu ta đã hơi thay đổi.
Chiếu Dã đi ra từ trong rèm, đứng bên cạnh Di Di, nắm tay Di Di thật chặt để tuyên bố chủ quyền.
Hai người họ im lặng nhìn nhau vài giây, bầu không khí đột nhiên có phần kỳ dị.
“Di Di, không giới thiệu chút sao?” Triết Triết phá vỡ sự yên tĩnh đó.
Di Di thầm nghĩ thời gian hai người quen nhau chắc là dài nhất rồi... cô vẫn nói: “Bạn trai tôi, Chiếu Dã.”
Triết Triết cười châm biếm: “Không ngờ đấy, anh cũng biết thích người khác à?”
Di Di: “?”
Chiếu Dã im lặng nhìn cậu ta: “Không ngờ cậu vẫn trẻ con như vậy.”
Ồ... không phải nói với cô.
Mùi thuốc súng dần trở nên nồng hơn, Di Di bị kẹp ở giữa, thấp thỏm bất an. Cô nhìn Chiếu Dã, nhìn Triết Triết, âm thầm đứng dịch sang một bên, làm một người tàng hình.
Một chỗ nào đó của Triết Triết bị chọc đau, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra không có gì. Cậu ta quay người lại, dịu dàng nói với Di Di: “Di Di, lần trước có hẹn đến nhà tôi ăn cơm, bao giờ thì chị rảnh?”
“Hả?” Di Di căng thẳng xoa lòng bàn tay, sao chiến trường lại chuyển đến chỗ cô vậy.
“Gần đây tôi khá bận... chắc là bỏ đi thôi.”
“Không sao, đợi khi nào chị có thời gian.” Triết Triết mỉm cười, hàn huyên hỏi thăm: “Di Di chị bị ốm sao, sao tự dưng lại đeo khẩu trang vậy?”
“Ờm, ừm... lạnh nên bị cảm.” Di Di nói theo lời của Triết Triết.
“Chị phải chú ý giữ ấm nhé, em đi học trước đây. Bái bai.” Triết Triết không thèm nhìn mặt Chiếu Dã, cậu ta thầm sung sướng, đi ra khỏi cửa hàng bánh.
Chỉ là vừa đi được vài bước thì cậu ta đã thu nụ cười lại, ngẩng đầu lên trời, vẻ mặt u uất.
Trong cửa hàng, Chiếu Dã “hừ” một tiếng, cậu ta diễn cho ai xem chứ? Anh không trẻ con như Triết Triết đâu.
Ngay sau đó, anh chất vấn: “Biểu cảm của em kiểu gì vậy?”
“Em cũng muốn đi học đại học quá...”