“Sao anh không mặc chiếc áo ngày hôm qua?” Khi Di Di thấy anh mặc chiếc áo hoodie màu đen thì chán ngán, uổng công cô cố ý mặc đồ tình nhân với anh.
“Cái gì?” Chiếu Dã nhìn thoáng qua áo khoác ngoài của Di Di, tức khắc hiểu được suy nghĩ của cô, vẻ mặt anh dịu đi: “Lát nữa mua nhé!”
“Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người vào trung tâm thương mại gần đó, đi bộ từ tầng một lên tầng ba. Di Di mua một bộ quần áo mùa đông và một bộ đồ tình nhân, cô vốn định tự trả tiền bộ đồ tình nhân, vì bộ quần áo mùa đông Chiếu Dã đã trả tiền, nhưng thái độ của Chiếu Dã rất kiên quyết, tuyệt đối không để cô tiêu tiền.
“Anh như vậy làm em có cảm giác như đang đi cạnh một đại gia vậy.” Di Di trêu ghẹo.
“Được, anh bao nuôi em.”
“Em rất đắt đó, anh có đủ tiền không?”
Chiếu Dã nói bậy: “Có lẽ không đủ, mỗi ngày thêm một chút hoạt động thể lực vào ban đêm là được.”
“…” Di Di vạch trần anh. “Không phải là anh xé giấy dán của em rồi sao?”
Chiếu Dã mặt không đỏ tim không đập: “”Không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy nó tự mọc chân chạy sao?”
“Đúng vậy,”
Khóe môi Di Di run rẩy: “Thôi bỏ đi, em người rộng lượng không so đo với anh. Đi thôi, anh cũng mua hai bộ quần áo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em chọn cho anh nhé!”
Chiếu Dã nhìn khung cảnh Di Di lựa quần áo cho anh thì rất vui. Anh vai rộng lưng hẹp, dáng người còn đẹp hơn người mẫu trong tủ kính, cộng thêm ánh mắt thẩm mỹ của Di Di, rất nhanh lựa được hai bộ.
Lúc này Chiếu Dã không thanh toán nữa, hưởng thụ ánh mắt kỳ thị của nhân viên tư vấn. Bọn họ giống như đang nói: Nhìn kìa, người đàn ông ăn cơm mềm.
Di Di trả tiền một cách tiêu sái, quay đầu nói với Chiếu Dã đang cầm túi xách: “Hay là để em bao nuôi anh đi?”
Chiếu Dã tâm trạng tốt nên nói giỡn: “Anh không những miễn phí, còn lấy lại.”
“Em suy nghĩ thêm.”
Chiếu Dã đi dạo cùng Di Di thẳng đến buổi tối, thuận tiện ăn cơm chiều trong đó.
Sau khi ăn xong, sức chiến đấu của Di Di không giảm, Chiếu Dã giống như đa số các anh chàng bắt đầu mệt mỏi, vào cửa hàng chuyền thứ nhất làm là tìm ghế dựa, vẻ mặt không có gì hứng thú.
Đ ingang qua một cửa hàng nội y, Chiếu Dã đột nhiên đầy sức sống trở lại, nhưng Di Di lập tức đi ngang qua, biểu lộ không có ý muốn đi vào.
Chiếu Dã chỉ vào bộ nội y trưng bày trong tủ kính, điên cuồng ám chỉ: “Di Di, màu này rất hợp với em.”
Di Di nhìn qua, kiểu dáng màu đen gợi cảm, cô cắt đứt ham muốn của Chiếu Dã: “Em không thích.”
“Vậy em thích màu gì?”
“Không nói cho anh.”
Ngây thơ như một đứa trẻ ba tuổi.
Tình yêu làm người ta trở nên trẻ trung, tình yêu làm người ta chìm đắm. Di Di càng mạnh mẽ, Chiếu Dã càng dịu dàng.
Những lúc ở chung đẹp đẽ đó, bọn họ thường nói những chuyện vu vơ cũng không thấy xấu hổ, có lẽ đây đúng là mị lực giữa những người yêu nhau.
Trên đường trở về, Di Di tung tăng lôi kéo Chiếu Dã, tràn đầy tươi cười.
“Vui như vậy sao?”
"Hi hì hi. . ." Di di liếc mắt, hôm nay cô thật sự rất vui, gặp anh Ngạn Kỳ, mua đồ tình nhân với Chiếu Dã, ăn rất nhiều thức ăn ngon.
Chiếu Dã vờ như lơ đãng hỏi: “Là vì cậu ta hay vì anh?”
“Hả?” Qua vài giây Di Di mới phản ứng được, cô chủ động sà vào lòng anh, dỗ anh: “Tất nhiên là bởi vì anh rồi.”
Khóe môi Chiếu Dã hơi nhếch lên.
“Ai da Chiếu Dã, anh đừng có thành kiến với anh Ngạn Kỳ, trước kia anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, em và anh ấy lẫn nhau không có tình cảm nam nữ.”
“Vậy cũng chưa chắc…” Đàn ông hiểu đàn ông nhất, làm gì có việc giúp đỡ không có lý do.
Di Di cố gắng thuyết phục: “Anh ấy là một người rất tốt, hai người quen nhau rồi anh sẽ biết.”
Chiếu Dã hừ một tiếng: “Em ít nhắc đến cậu ta đi.” Di Di càng khen Ngạn Kỳ thì Chiếu Dã càng không vừa mắt anh ấy.
“Anh là vua giấm Trung Hoa sao?” Di Di không dỗ được Chiếu Dã, trực tiếp dỗi ngược anh: “Em sắp bị anh làm chua chết rồi!”
Nghe cách gọi đặc biệt này, Chiếu Dã đã vui lại, cúi người hôn môi cô hai cái, hỏi: “Có chua không?”
Di Di vờ tự hỏi, nói: “Chưa có nếm ra.”
Chiếu Dã ấn ót Di DI làm nụ hôn sâu hơn, một tay kéo vạt váy cô thăm dò vào, chạm đến tất chân của Di Di.
“Ngô ngô…” Di Di giãy dụa né tránh,