Sau giờ ngọ, tại một quán cà phê nọ.
Hai người đàn ông ngồi bên cửa sổ bằng thủy tinh, một người sắc mặt không hề thay đổi, một người thì thong thả ung dung.
“Sao anh lại đổi ý?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngạn Kỳ tặc lưỡi, anh ấy biết rằng cái gọi là ‘công việc bận rộn’ mà Di Di nói chỉ là một cái cớ.
“Cô ấy muốn tôi tới, vậy nên tôi đã tới đây.”
Ngạn Kỳ uống một ngụm cà phê, anh ấy yên lặng đánh giá Chiếu Dã rồi nói: “Cô ấy rất thích anh.”
Một chùm tia mặt trời chiếu vào trong ly của Ngạn Kỳ, trên mặt thứ chất lỏng màu nâu kia toát ra ánh vàng rực rỡ.
“Hơn nữa còn kể tốt về anh với tôi.”
Ngạn Kỳ lộ ra vẻ phiền não.
Chiếu Dã sửng sốt: “Thật không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngạn Kỳ cười ôn hòa, anh ấy nói như tự lẩm bẩm một mình: “Vẫn ngây thơ như trước đây, thật sự dễ bị người khác lừa.”
Nói hết câu, anh ấy lại nhìn về phía Chiếu Dã.
Chiếu Dã đã nghe ra anh ấy có ý ám chỉ, anh yên lặng, chống lại ánh mắt tìm tòi của anh ấy.
Trong không khí ngập tràn mùi chua xót, một bài hát đã đi tới đoạn kết, ca khúc tiếp theo cất lên là một bài nhạc nhẹ thư giãn.
Chiếu Dã chưa uống một ngụm cà phê nào.
Anh đánh vỡ sự yên tĩnh: “Cậu muốn nói gì?”
Ngạn Kỳ nhếch môi cười, trong ánh mắt cất giấu sự sắc bén, đầu ngòn tay áp trên mặt bàn: “Sói chắc là sẽ không gạt người khác chứ?”
Chiếu Dã nói: “Đương nhiên.”
Ngạn Kỳ nhớ tới một truyền thuyết lâu đời, một con sói mẹ chết, sói đực đưa thi thể sói mẹ tới núi tuyết để mai táng.
Sói là loài động vật cực kỳ tàn bạo, nhưng cũng là loại động vật trung trinh nhất.
Anh ấy thử hỏi bản thân có quyết đoán làm được như con sói đực kia không?
Anh tin tưởng sự thành thật của một con sói như Chiếu Dã, nhưng mà biến hóa thành người, tất cả đều là biến số.
Ngạn Kỳ nâng mắt: “Người sói cũng sẽ thực hiện khế ước sao?”
Chiếu Dã nói: “Đương nhiên.”
Vào thời điểm mà anh đã nhận định, đó là ước định bảo vệ cả đời.
Anh không nói với Di Di, nhưng anh cảm thấy rằng Di Di biết.
“Tiểu Di Nhi nguyện ý bên anh cả đời sao?”
Ngạn Kỳ nói: “Hay là anh bắt cóc cô ấy, khiến cô ấy phải đồng ý?”
Lại nghe thấy cách xưng hô khiến anh nghiến răng nghiến lợi, Chiếu Dã nói một cách lạnh lùng: “Đây là chuyện của bọn tôi, không liên quan tới anh.”
“Đừng kích động như vậy.”
Ngạn Kỳ ôm cánh tay: “Anh làm gì để chứng minh lời nói của anh?”
Chiếu Dã hỏi lại: “Vì sao tôi phải chứng minh với cậu?”
Giọng điệu có chút gây hấn, Ngạn Kỳ không tức giận, anh ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, giọng nói như tới từ quá khứ xa xôi: “Chắc là cô ấy đã kể về tôi với anh rồi nhỉ?”
“Anh yên tâm đi, tôi không phải tới cướp người với anh. Tôi và anh giống nhau, hi vọng cô ấy sống tốt.”
“Coi như là cho quá khứ một sự công bằng đi.”
Đã từng, quả thật