Di Di và Chiếu Dã ở đây đến mùa Xuân.
Mỗi lần Di Di mở cửa sổ đều có thể thấy cảnh tượng rực rỡ. Cỏ cây xanh mơn mởn, hoa dại thi nhau nở, cây cối đâm chồi nảy lộc, từng đàn chim ríu rít không thôi.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Di Di: “Xong rồi.”
Bọn họ định đến địa điểm tiếp theo, ngày mai sẽ xuất phát.
Di Di nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật không nỡ rời đi chút nào.”
Chiếu Dã nói một câu đầy ẩn ý: “Bây giờ dòng sông kia không còn đóng băng nữa, chúng ta có thể...”
“... Cút.”
Không còn đóng băng, nhưng động vật ngủ đông đã tỉnh hết rồi, cô không định làm mấy trò đó trước mặt động vật.
Di Di tưởng tượng ra hình ảnh đó, ngại ngùng đánh Chiếu Dã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Dã bật cười tránh đi, Di Di đành đuổi theo anh đánh tiếp.
Chạy mệt, cô bị Chiếu Dã ôm lấy hôn sâu.
Giữa cảnh xuân rực rỡ, gió ấm dịu dàng, hai bóng người quấn quýt bên nhau.
Môi cô ngọt ngào như mật.
Di Di bị hôn tới mơ màng. Cô dựa vào ngực Chiếu Dã, khẽ thủ thỉ với anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh nhìn chú chim nhỏ kia kìa, đẹp thật.”
Di Di ngạc nhiên chỉ vào một thân cây.
Chiếu Dã tùy tiện nhìn sang, thấy một chú chim đứng trên thân cây. Cả người đó vàng óng ả, trên cánh có lớp lông màu đen ở rìa ngoài, trông cực kỳ nổi bật trên thân cây khô khốc.
Chiếu Dã hơi ngạc nhiên, quan sát nó rất kỹ.
“Sao thế?”
Chiếu Dã nói: “Là Thẩm Oanh.”
“Hả?” Di Di lại nhìn sang chú chim hoàng anh đó, thấy nó bay từ chỗ này tới chỗ khác: “Có khi chỉ là chim chích bình thường thôi thì sao...”
Cô không cảm giác được hơi thở của đồng loại từ nó.
Gió đưa hương cỏ ngạt ngào ùa đến, lẫn trong đó còn có tiếng chim hót véo von.
“Có một số động vật không thích sống trong thế giới loài người, tình nguyện quay về cuộc sống trước đó.” Chiếu Dã xoa đầu Di Di.
Chủ động từ bỏ thân phận con người, trở về thế giới động vật không có ý thức.
Dù cho tuổi thọ bởi vậy mà ngắn ngủi.
Di Di xót xa nhìn chằm chằm Thẩm Oanh: “Cô ấy... sao lại làm vậy?”
“Có lẽ đó là lựa chọn của cô ấy.”
Di Di thổn thức ôm lấy Chiếu Dã. May mà họ đã đi hết chặng đường cùng nhau, tuy có hơi gập ghềnh nhưng cuối cùng vẫn tốt đẹp.
“Em muốn nói cho Triết Triết...” Di Di lẩm bẩm: “Ngày mai, chúng ta về nhà trước đi.”
Chiếu Dã cúi đầu nhìn cô: “Được.”
-
Hôm sau, hai người xuất phát.
Di Di gọi điện cho Triết Triết. Chuyện quan trọng như vậy, cô muốn gặp mặt nói trực tiếp với cậu ta.
“Di Di, nhớ tôi à?” Giọng điệu Triết Triết lẫn ý cười.
Cậu ta biết Chiếu Dã chắc chắn đang ở bên cạnh cô, cho nên mới cố ý nói vậy.
“Ặc, bây giờ cậu có ở nhà không?” Di Di liếc mắt nhìn Chiếu Dã đang đen mặt, làm ngơ lời cậu ta nói.
“Sao? Muốn tới ăn cơm à?”
Chiếu Dã thẳng tay cúp máy.
“Mới chọc có tí đã không chịu được.” Triết Triết thầm thì một câu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Tới đây.” Cậu ta cứ tưởng cô bạn gái nhỏ của mình đến, ai ngờ là Di Di và Chiếu Dã.
Chiếu Dã khoác tay lên vai cô và siết chặt, ý bảo nói ngắn gọn thôi, anh muốn đi ngay.
“Hai người định mời tôi uống rượu mừng à? Tôi không đi đâu.”
“Không phải...” Di Di dừng lại một chút, sau đó kể lại chuyện Thẩm Oanh. Khóe miệng cười cợt của Triết Triết chợt cứng đờ.
“Bây giờ cô ấy đang ở núi Lĩnh Vân. Ừm, mùa xuân vừa tới, chắc cô ấy sẽ ở đó một thời gian ngắn...” Di Di lén lút nhìn Triết Triết, thấy cậu ta im lặng mím môi.
“Tôi tới đây chỉ nói vậy thôi, không có gì khác thì...”
Triết Triết há miệng, vội vàng hỏi: “Cô ấy... Có khỏe không?”
Dứt lời, cậu ta lại thấy không nên hỏi vậy. Yết hầu trượt lên trượt xuống một vòng, nuốt câu hỏi đang định hỏi xuống.
Di Di nhớ lại chú chim hoàng anh ríu ra ríu rít trên cây, khẽ đáp: “Bây giờ hẳn là cô ấy hạnh phúc hơn trước nhiều.”
Một câu tựa như thanh kiếm xuyên thẳng vào lòng Triết Triết.
Cậu ta không rõ đã bao lâu rồi, chỉ biết là lâu đến mức