Lời này làm cho Ấn Hồng sửng sốt, một lát sau, nàng hít sâu một hơi rồi cúi đầu nói: “Dạ.”
Sau khi nói xong, Ấn Hồng đi tìm đao của Liễu Ngọc Như để đưa cho nàng. Đao này người ta đồn là do Cố Cửu Tư cho nàng nhưng trên thực tế là nàng tự mình lấy luôn mà thôi. Đi ra ngoài luôn phải có cái đồ vật phòng thân, lúc trước gỡ đao này từ trên tường nhà Cố gia xuống xong nàng cũng không có trả lại. Sau khi Liễu Ngọc Như nắm đao ở trong tay liền ngồi xuống bên cạnh Ấn Hồng. Hai người giống như là khi còn nhỏ, cùng nhau ngồi ở mép giường, đầu dựa vào giường, mỗi người cầm một cây đao ôm ở trong ngực, thấp giọng nói chuyện.
“Phu nhân” Ấn Hồng dựa vào Liễu Ngọc Như, trong thanh âm mang theo chút sợ hãi “Ngài nói cô gia sẽ đến cứu chúng ta sao?”
Liễu Ngọc Như nghe ra giọng nói của nàng ấy ẩn ẩn phát run, nàng nghĩ một hồi rồi nâng tay lên đặt ở trên vai Ấn Hồng, sau đó ôm Ấn Hồng vào trong ngực mình.
Động tác này Cố Cửu Tư vẫn thường hay quen làm, đối với huynh đệ là thế, đối với nàng dâu của mình càng là vậy. Mỗi lần khi Cố Cửu Tư đặt tay lên trên vai Liễu Ngọc Như, ôm lấy cả người nàng, nàng liền sẽ cảm thấy có một loại cổ vũ cùng với duy trì không lời dâng lên.
Liễu Ngọc Như kinh ngạc phát hiện, hai người ở chung đến thời gian dài quá, liền sẽ càng ngày càng giống đối phương.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Ấn Hồng có chút nghi hoặc gọi một tiếng: “Phu nhân?”
“Ừ?” Liễu Ngọc Như phục hồi lại tinh thần, nàng nhớ tới câu hỏi lúc nãy của Ấn Hồng, nàng nở nụ cười “Đương nhiên sẽ nha.”
“Cửu Tư sẽ không bỏ rơi chúng ta.”
Thanh âm Liễu Ngọc Như trấn định lại ôn hòa: “Hắn hiện tại không xuất hiện, nhất định là có lý do cùng với cách của hắn. Đừng lo lắng.”
Bên ngoài vẫn luôn duy trì tiếng đánh nhau, Lý Ngọc Xương cùng Lạc Tử Thương đã sớm có chuẩn bị, tuy rằng Vương gia gọi tới rất nhiều người nhưng mỗi người đều ôm các loại tâm tư, chỉ có người nhà họ Vương là bởi vì Vương Tư Viễn chết nên mới chiến đấu hăng hái ở phía trước.
Nhưng mà người bên Liễu Ngọc Như đều là được tuyển chọn kỹ càng, vì thế tuy rằng quân địch đông hơn quân ta thì bọn họ vẫn có thể cứng rắn phòng thủ, không để cho quân địch tiến lên một bước.
Chờ đến buổi chiều, bên ngoài liền bắt đầu rải rác đưa người bị thương vào nội viện, Lạc Tử Thương đẩy bật ra cửa phòng, nói với Liễu Ngọc Như: “Ta cho người mang tất cả người bệnh đưa đến đình hóng gió, nơi đó không ở trong phạm vi bắn tên của bọn họ, ngươi dẫn nữ quyến lại đó hỗ trợ đi.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền vội mang theo Ấn Hồng đi ra ngoài, chạy tới chỗ đình hóng gió.
Trên mặt đất có mấy người bệnh, đại phu bọn họ mang đến đang tận lực băng bó cho người bị thương, Liễu Ngọc Như bước lên trước, đại phu nhanh chóng dạy các nàng một ít kỹ năng cơ bản, sau đó các nàng liền bắt tay vào hỗ trợ.
Đám người Lạc Tử Thương cùng Lý Ngọc Xương đang dẫn người chiến đấu hăng hái ở cách đó không xa, Liễu Ngọc Như chỉ nghe thấy xung quanh là một mảnh tiếng chém giết, nàng không dám lại nghĩ nhiều gì nữa, chỉ có thể là chết lặng mang theo người phía dưới không ngừng xử lý người bệnh mới được mang vào.
Khi Vương Thụ Sinh bắt đầu công thành, Cố Cửu Tư là đang vội vàng từ phụ cận Tư Châu trở về, chờ đến buổi trưa hắn chạy tới một chỗ không xa ở ngoại thành Huỳnh Dương liền nghe được âm thanh ở bên trong.
Thanh âm chém giết của hơn một ngàn người quá lớn, chẳng sợ ở ngoài thành không biết chuyện cụ thể ra sao nhưng đều có thể nghe thấy tiếng động rung chuyển này. Vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt của Cố Cửu Tư tức khắc thay đổi, Từ La ở bên cạnh cũng có chút khẩn trương: “Đại nhân, bên trong là xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn siết chặt sợi dây cương, Từ La nhịn không được nói: “Đại nhân, có phải là bên trong đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Ngọc Như ở bên trong, nàng nhất định sẽ nghĩ cách hội họp với Lý đại nhân” hơn nửa ngày, Cố Cửu Tư mới trấn định lại, hắn nói tiếp “Có Lạc Tử Thương cùng với Lý Ngọc Xương ở, bọn họ nhất định sẽ cố thủ ở bên trong viện của mình, hiện giờ đại khái là người của hai bên đánh nhau rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Vương Thụ Sinh ngồi không yên” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi “Hắn muốn dùng Ngọc Như để ép ta ra ngoài. Chúng ta có tổng cộng 300 mấy người ở trong thành, nghe tiếng vang thế này, Vương Thụ Sinh hẳn là đã trực tiếp điều quân đội, nhưng bọn hắn trên dưới không đồng lòng, hơn nữa có Lạc Tử Thương ở đó, bọn họ còn có thể chống đỡ được thêm một chút.”
Từ La không nói lời nào, hắn nghe ra được Cố Cửu Tư là đang chải vuốt chính mình suy nghĩ, Cố Cửu Tư chậm rãi nói: “Hiện giờ, cũng chỉ có thể đi từng bước một thôi.”
Sau đó Cố Cửu Tư ngẩng đầu lên nói với Từ La: “Ngươi lập tức đi tìm 500 thôn dân, mỗi người một lượng bạc, tập trung lại ở trong cánh rừng ngoài thành, sau đó đồng thanh hô.”
“Hô?” Từ La có chút ngốc, Cố Cửu Tư gật gật đầu “Chờ lát nữa ta viết cho ngươi một phần văn tự, ngươi liền dẫn người đi, để cho bọn họ đồng thanh hô, nếu quan binh tới bắt bọn họ thì bảo bọn họ chạy vào trong rừng là được. Các ngươi ở trong rừng làm bẫy rập, bảo vệ bọn họ an toàn.”
“Dạ” Từ La trả lời rồi cho người đi tìm thôn dân, sau đó Cố Cửu Tư quay trở lại thôn xóm mà hắn trốn trước đó rồi nói với người bên cạnh: “Những người còn lại đi theo ta vào trong thôn, những gì có thể dùng để viết được ở trong thôn đều tìm ra cho ta.”
Nói xong, Cố Cửu Tư dẫn người, đi vào trong thôn lấy giấy, bút, đèn Khổng Minh và diều mà mình đã mua từ trước.
Có tiền có thể sai quỷ đẩy xe, Từ La đi ra ngoài tìm người, Cố Cửu Tư thì cầm lấy giấy, sau khi do dự một lát liền hít sâu một hơi, đặt bút xuống lưu loát viết ra một phong “Thư vấn tội”.
Thư vấn tội này không giống với hịch văn viết thảo phạt Lương Vương trước đây, hắn viết thật lưu loát dễ đọc, ngắn gọn sáng tỏ, chỉ cần là người biết chữ thì đều có thể đọc hiểu hắn đang viết cái gì.
Hắn đơn giản tóm tắt viết rõ tình huống hiện giờ, Vương Tư Viễn phản nghịch triều đình, ám sát khâm sai, huyện nha bị bao vây, Huỳnh Dương đại loạn.
“Nay thánh thượng hạ chỉ, lệnh khâm sai Cố Cửu Tư xử lý tên tặc tử tặc tử này, trả lại sự thanh minh cho Vĩnh Châu, công chính cho bá tánh. Sinh tử của tương lai Vĩnh Châu, quyết định bởi hôm nay; bá tánh đắt rẻ sang hèn, quyết định bởi hiện tại. Ngày mai khi trời sáng, lấy mặt trời mọc làm lệnh, Cố Cửu Tư cầm kiếm Thiên tử ở ngoài thành Huỳnh Dương, xin đợi các chư vị anh hùng. Phàm là người hò hét cổ vũ, thưởng một ngàn văn; người động thủ, 3000 văn; nếu dám lên sa trường, mỗi một đầu người là mười lượng bạc trắng; nếu có người lấy được thủ cấp của Vương Thụ Sinh, thưởng trăm lượng bạc!”
“Người có tội phải đền tội, người vô tội phải được thưởng. Vĩnh Châu vì Vương thị ác bá nên đã khó khăn gần trăm năm, hôm nay Cố mỗ đổ máu để chứng minh ý chí, nguyện ý dùng mạng đổi thanh thiên, bá tánh của Vĩnh Châu không phải sâu bọ hay kiến mối, cớ gì lại mặc người giẫm đạp? Vương thị ở, Vĩnh Châu loạn; Vương thị diệt, Vĩnh Châu sẽ lấy lại được cảnh thái bình!”
……
Cố Cửu Tư nhanh chóng viết xong, sau đó giao cho người bên cạnh, lập tức nói: “Chép lại, lấy tất cả giấy chỗ này chép lại hết. Chuẩn bị tốt con diều với đèn Khổng Minh lại đây, rồi đi tìm chu sa viết lên đó hai chữ “sát” “vương” cho ta”
Mọi người gật đầu, Từ La cũng đại khái hiểu được ý đồ của Cố Cửu Tư, hắn chép lại “thư vấn tội” mà Cố Cửu Tư đưa, vừa chép vừa nhíu mày hỏi: “Đại nhân, ngài nói ta nghe hiểu được, nhưng câu cuối ở chỗ này là có ý gì?”
Nói xong, Từ La chỉ hướng về phía câu cuối cùng trên trang giấy mà Cố Cửu Tư viết.
Đừng sợ, ta tới.
Một câu này ở trên bức “thư vấn tội” lưu loát rành mạch, có vẻ phá lệ quỷ dị, Cố Cửu Tư giơ tay tát một cái, đẩy cái đầu ghé qua của Từ La trở về rồi lạnh giọng nói: “Đừng hỏi, chép lại là được.”
Dựa theo kế hoạch của Cố Cửu Tư, mọi người sau khi được phân công liền bắt đầu đi làm chuyện mình được giao.
Chờ đến lúc hoàng hôn, rốt cuộc cũng tìm đủ hơn 500 thôn dân, có rất nhiều người nghe nói hô một tiếng là có thể lấy tiền nên cũng sôi nổi chạy tới lại đây. Vì thế khi đám người quay trở lại thì liền thấy có hơn một ngàn người đã chờ ở đó.
Từ La có chút lo lắng, thật cẩn thận nói: “Có phải là quá nhiều người rồi không?”
“Không sao.”
Cố Cửu Tư lắc lắc đầu, sau đó tự mình dẫn bọn họ lên tới chỗ cáo trong rừng rậm, hắn trước giải thích tất cả con đường chạy trốn đã được quy hoạch xong cho bọn họ, sau khi minh xác chỉ ra vị trí bẫy rập cho bọn họ rồi thì hắn liền bắt đầu dạy bọn họ hô.
Hắn yêu cầu mấy thôn dân này kêu những câu rất đơn giản:
Vương thị mưu nghịch, phải tru cửu tộc, đồng đảng đồng tội, cứ việc cân nhắc.
Vương gia bạch ngân tam thiên vạn, giai vi bách tính bạch cốt đôi, kim nhật tặc nhân nhược bất tử, Vĩnh Châu tái nan kiến thanh thiên(*).
……
Các thôn dân học theo Cố Cửu Tư trong chốc lát, sau khi nhỏ giọng luyện xong, rốt cuộc cũng có thể chỉnh tề hô cùng nhau.
Từ La bên kia cũng chép xong “thư vấn tội” rồi, hắn chạy tới, dò hỏi Cố Cửu Tư nói: “Đại nhân, đều chuẩn bị tốt rồi ạ.”
Cố Cửu Tư quay đầu, đã đến lúc hoàng hôn, cách đó không xa, thành Huỳnh Dương ở dưới ánh chiều tà như phủ lên một lớp màu máu. Mặt trời một tấc lại một tấc lặn xuống, màu máu cùng đêm tối đan chéo vào nhau, ánh chiều tà dừng ở trên núi non, một trận gió núi phất qua, chim tước bị kinh hoảng chợt bay lên.
Cố Cửu Tư đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất ở trên người rồi bình tĩnh nói: “Để đèn Khổng Minh ở chỗ ta nói rồi?”
“Một ngàn chiếc đèn Khổng Minh, 1300 con diều, đều đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt.”
Cố Cửu Tư gật đầu nói: “Làm đi.”
*** ***
Lúc sắp đến hoàng hôn, nơi nơi bên trong phủ huyện nha đều là người bệnh.
Liễu Ngọc Như nghe âm thanh ở bên ngoài, nàng là từ mới bắt đầu sợ hãi cho tới bây giờ đã thấy chết lặng.
Loại chết lặng này không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là xấu, nàng chính là
mù quáng đi ở giữa người bệnh, không ngừng thoa thuốc cho người bệnh, bao lại miệng vết thương.
Thuốc càng ngày càng ít, người bệnh càng ngày càng nhiều, bởi vì nhân lực không đủ mà những người bệnh không phải sắp chết liền đều trở lại bên ngoài tiếp tục chiến đấu hăng hái một lần nữa.
Liễu Ngọc Như vẫn luôn cúi đầu làm việc, chờ đến khi mặt trời chiều ngã về tây, trước mặt nàng lại ngồi xuống một người bệnh, Liễu Ngọc Như không chút do dự bắt đầu băng bó cho đối phương, băng được một nửa, nàng mới phát hiện ra không đúng, Liễu Ngọc Như vừa ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt không có nửa phần huyết sắc của Lạc Tử Thương.
Miệng vết thương của hắn ở trên vai, máu ướt sũng cả quần áo nhưng thần sắc của hắn thật bình tĩnh, không có nửa điểm đau đớn, hoàn toàn không giống với những người đang nhe răng trợn mắt ở bên cạnh.
Liễu Ngọc Như ngẩn người nhìn Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương thì nhàn nhạt nói: “Nhìn cái gì?”
Liễu Ngọc Như phản ứng lại, nàng lập tức nói: “Đừng nói chuyện.”
Nói xong, nàng lại rũ mắt, bắt đầu băng bó tiếp cho Lạc Tử Thương.
Thần sắc của nàng nhìn không ra phập phồng, Lạc Tử Thương lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nói: “Ngươi ngoài ý muốn cái gì?”
“Ngươi đáng ra sẽ không bị thương.”
Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng, Lạc Tử Thương nghe xong, lại là cười bảo: “Ta cũng không phải là thần tiên, vì sao lại không bị thương được?”
“Ngươi giờ phút này có thể mở cửa đi ra ngoài” Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nói “Giao toàn bộ chúng ta ra rồi làm giao dịch với Vương Tư Viễn, ngươi có được Dương Châu, không có xung đột gì với hắn, không cần phải làm như thế.”
Lạc Tử Thương không nói chuyện, Liễu Ngọc Như rửa sạch miệng vết thương cho hắn xong lại bọc miếng vải có thấm thuốc lên, Lạc Tử Thương dựa vào cây, hắn rũ mắt nhìn cô nương ở trước mặt, một lát sau, rốt cuộc hắn mới nói: “Ngươi còn tin Cố Cửu Tư sẽ đến sao?”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện.
Lạc Tử Thương bình tĩnh nói: “Muộn nhất là sáng sớm ngày mai, hắn lại không tới nữa thì tất cả đều muộn.”
“Bọn họ sẽ không giết ta.”
Ngôn từ của Liễu Ngọc Như không hề lộ vẻ sợ hãi, Lạc Tử Thương nhìn chăm chú vào nàng, lại nói: “Ngươi là nữ nhân.”
Tay Liễu Ngọc Như chợt dừng một chút.
Lạc Tử Thương bình tĩnh nói: “Ngươi biết biện pháp tốt nhất để nhục nhã Cố Cửu Tư là gì không?”
“Ngươi mới vừa hỏi ta, có tin Cửu Tư sẽ đến hay không.”
Liễu Ngọc Như nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn hắn: “Ta nói cho ngươi, ta tin.”
“Đã đến lúc này” Lạc Tử Thương trào phúng bật cười “Ngươi còn tin?”
“Ta nguyện ý tin.”
Liễu Ngọc Như vừa nói, vừa tiếp tục băng bó miệng vết thương cho hắn, rồi nói: “Lạc Tử Thương, ngươi nếu thử biến một một người thành tín ngưỡng của ngươi, như vậy bất luận ở thời điểm nào, ngươi cũng đều sẽ tin người đó.”
“Nếu hắn không tới thì sao?”
“Kia hắn nhất định có lý do không thể tới.”
“Ngươi không hận?”
“Ta vì sao lại muốn hận?”
Liễu Ngọc Như cười cười: “Ta hy vọng hắn có thể làm ra lựa chọn tốt nhất, nếu lựa chọn này là vứt bỏ ta……”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, ôn hòa nói: “Tuy là có tiếc nuối, nhưng không có ghét hắn hay oán hận.”
Lạc Tử Thương không có nói nữa, hắn nhìn vị cô nương nghiêm túc làm việc ở trước mặt mình. Lần đầu tiên hắn quen được một cô nương như vậy.
Trước đây hắn từng gặp qua các loại muôn hình muôn vẻ nữ nhân, hoặc là lấy sắc đẹp để leo lên người khác mà sống như Cơ phu nhân, hoặc là như yêu hận rõ ràng, nóng cháy như lửa giống Diệp Vận. Nhưng đây còn là lần đầu tiên hắn gặp được một nữ nhân, nàng như dòng suối nhỏ dưới ánh trăng, ôn nhu lại sáng ngời, róc rách lướt qua sinh mệnh người khác, chiếu sáng lên nhân sinh của họ.
Nàng cùng Cố Cửu Tư, giống như mặt trăng với thái dương trên bầu trời, bọn họ xem lẫn nhau là tín ngưỡng, bảo hộ cho nhau.
Lạc Tử Thương nói không rõ cảm xúc của mình là thế nào, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nữ tử giống như trăng sáng ở trước mặt mình, hơn nửa ngày, lại đột nhiên nói: “Nếu mười sáu tuổi năm ấy, ta tới cửa cầu hôn, ngươi sẽ đáp ứng sao?”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lát sau, nàng lại cười rộ lên: “Nếu là ngươi gặp được ta lúc mười sáu tuổi, ngươi cũng sẽ không tới cửa cầu hôn.”
“Ta khi đó nha, giấc mộng là được gả cho một nam nhân tốt, ngươi nếu tới cửa cầu hôn, ta sẽ không cự tuyệt, nhưng ngươi cũng sẽ không thích ta như vậy, mà ta cũng sợ hãi ngươi.”
Lạc Tử Thương nhẹ nhàng cười rộ lên, bên ngoài đều là tiếng động ầm ĩ, Lạc Tử Thương quay đầu nhìn về phương xa.
Hắn đột nhiên nói: “Ngươi hát cho ta nghe một khúc ca của Dương Châu đi.”
Liễu Ngọc Như có chút mờ mịt, Lạc Tử Thương bình thản nói: “Ngươi vì ta hát một khúc hát, ta sẽ canh tiếp một đêm. Sáng sớm ngày mai, nếu Cố Cửu Tư lại không tới, Liễu Ngọc Như, ngươi không thể trách ta.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này, nàng nghiêm túc nhìn Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương không có nhìn nàng, hắn dựa vào cây, một tay đặt ở trên đầu gối, lẳng lặng nhìn chăm chú về phía trước. Hai tay Liễu Ngọc Như đặt ở trước người, cung cung kính kính dập đầu hành lễ.
Lạc Tử Thương không có đáp lại, hắn nhắm nghiền mắt, không bao lâu sau liền nghe thấy chất giọng mềm mại quen thuộc của Dương Châu vang lên.
Điệu hát ôn nhu, trong một cái chớp mắt, phảng phất như đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, mang rất nhiều người ở đây về lại quê nhà.
Khúc hát kia làm người cầm đao ướt hốc mắt, siết chặt lưỡi đao của chính mình.
Trở về.
Phải trở về.
Bọn họ không thể táng thân ở Vĩnh Châu, bọn họ phải về lại quê nhà.
Trong lúc Liễu Ngọc Như ngâm nga cười nhẹ, trời một tấc lại một tấc tối xuống.
Khúc hát thật ngắn, cũng chính là trong nháy mắt âm cuối của khúc hát kia kết thúc, phảng phất như là đáp lại nàng, ở nơi xa đột nhiên vang lên tiếng người.
Ở chỗ đó tựa hồ có rất nhiều người, âm thanh của bọn họ to lớn vang dội, đều nhịp hô to: “Vương gia bạch ngân tam thiên vạn, giai vi bách tính bạch cốt đôi, kim nhật tặc nhân nhược bất tử, Vĩnh Châu tái nan kiến thanh thiên!”
Nghe thanh âm, Liễu Ngọc Như đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thanh âm ở nơi xa càng ngày càng rõ ràng, ngay sau đó, tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại kịp thì liền thấy rất rất nhiều trang giấy tán loạn bay xuống như tuyết, vẩy đầy toàn bộ Huỳnh Dương, những trang giấy đó phối hợp với tiếng người hô to ở ngoài thành, người ngốc cũng đều hiểu được đã xảy ra cái gì.
“Cố đại nhân đã trở lại!”
“Cố Cửu Tư tới!”
Trong đám người phát ra âm thanh kinh hỉ, Liễu Ngọc Như nhìn trang giấy bay tán loạn đầy trời, sau đó nhìn thấy ở đỉnh núi có vô số đèn Khổng Minh sáng rọi bay lên, chiếu sáng khắp cả bầu trời đêm.
Đèn Khổng Minh kia giống như là ngôi sao, rậm rạp, bên trên có chữ viết bằng chu sa.
“Sát, Vương”
Cho dù là câu chữ tràn đầy lệ khí như vậy, nhưng khung cảnh hàng ngàn chiếc đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên bầu trời đêm kia lại vẫn giống như một bức tranh cuốn mỹ lệ tuyệt trần, giống như một lời nỉ non đầy ôn nhu như cũ.
“Đây là có ý gì?”
Bên cạnh có người nghi hoặc hỏi ra tiếng: “Các ngươi nhìn một câu cuối cùng xem, “đừng sợ, ta tới”, ngữ khí này, sao lại giống như đang viết gửi cho lão bà nhà mình vậy?”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền cúi đầu, nàng cầm bức thư trong tay, nhìn từng câu chữ ở trên lá thư.
Đừng sợ, ta tới.
Nàng không biết vì cái gì, như vậy mấy ngày, nàng vẫn luôn duy trì rất khá, vẫn luôn là cột trụ cho mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng bình tĩnh vững vàng, đều cảm thấy cảm xúc của nàng không có gợn sóng.
Nhưng khi nhìn thấy một câu cuối cùng trên trang giấy này, thấy cảnh tuyết bay đầy thành, ngàn chiếc đèn trời, nàng lại vẫn là nhịn không được mà chậm rãi đỏ hốc mắt.
Ngươi nhìn xem, hắn cũng không có cô phụ nàng.
Hắn tới.
(*) “Vương gia bạch ngân tam thiên vạn, giai vi bách tính bạch cốt đôi, kim nhật tặc nhân nhược bất tử, Vĩnh Châu tái nan kiến thanh thiên.”: Đoạn này có nghĩa là tài sản của Vương gia có 3000 vạn bạc trắng, toàn bộ được xây lên từ xương cốt của bá tánh, hôm nay nếu kẻ cắp không chết thì Vĩnh Châu này lại khó có được ngày lành.
Truyện convert hay :
Siêu Cấp Thần Y Con Rể