Nghe được những lời này, sau khi ngạc nhiên trong chốc lát, Cố Cửu Tư lập tức phản ứng kịp thời, hắn nhảy dựng lên, bắt đầu thu dọn hành lý nói: “Thông báo cho Tần đại nhân và Phó đại nhân một tiếng, bây giờ ta phải trở về Đông Đô.’’
Mộc Nam đáp lời, mặc dù hắn không biết tại sao Cố Cửu Tư không cần hắn nói gì đã biết bản thân mình phải quay lại Đông Đô, nhưng hắn vẫn nhanh chóng phân phó hạ nhân đi thông báo, rồi sau đó giúp Cố Cửu Tư thu cùng nhau thu dọn đồ đạc.
Chẳng mấy chốc hai người đã thu dọn hành lý xong, lúc này trời vẫn còn chưa sáng, Cố Cửu Tư và Mộc Nam kéo ngựa ra khỏi chuồng, hai người cưỡi ngựa xông ra ngoài cửa thành, nhưng vừa ra đến cổng không xa đã thấy một người đang đứng chờ ở đó.
Trên người hắn mặc một bộ áo xanh, cũng mang theo bọc hành lý, lẳng lặng đứng trước con ngõ nhỏ.
Hắn rất gầy, toàn thân toát ra khí chất tĩnh lặng trầm ổn đặc biệt của một người có học, tựa như cây trúc cao vút thẳng tắp, không hèn kém không ỷ lại đứng thẳng trên thế gian này. Cố Cửu Tư nhìn thấy rõ người trước mặt mình, hơi ngạc nhiên nói: “Tần đại nhân?’
“Nghe nói ngươi muốn đi Đông Đô.’’
Tần Nam mở miệng, trong lời nói màng theo sự xa cách lạnh nhạt không thể diễn tả thành lời: “Ta muốn cùng đi với ngươi.’’
Cố Cửu Tư hơi sửng sốt, sau đó lập tức biết được có lẽ Tần Nam cũng đã nhận được tin tức Hoàng đế đã băng hà. Nhưng hắn không hiểu tại sao trước đó Tần Nam vừa mới nói không đi, bây giờ lại muốn theo hắn trở về, chẳng qua là lúc này cũng không còn tâm trí suy nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng không thể ngăn cản được Tần Nam, chỉ có thể nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.’’
Tần Nam trả lời một tiếng, người hầu của hắn dắt ngựa lại đây, đoàn người nhanh chóng ra khỏi thành.
Mấy người bọn họ vừa ra khỏi thành không lâu thì Lạc Tử Thương cũng dẫn người chạy từ Huỳnh Dương trở về..
So với dáng vẻ vội vàng gấp gáp của Cố Cửu Tư, Lạc Tử Thương lại tỏ ra bình thản lạ thường, hắn vừa đi vừa chợt nhớ ra điều gì đó, thị vệ Minh Nhất bên cạnh nhìn ra được hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì, lậ tức nói: “Đã cho người ở lại, ngài yên tâm.’’
Lạc Tử Thương ừ một tiếng, minh nhất suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Đại nhân, tại sao không cho Tần đại nhân đi chung đường với chúng ta?’’
“Tần Nam đi chung đường với chúng ta?’’ Lạc Tử Thương cười cười, “Còn sự chưa đủ chói mắt, muốn Giang Hà chú ý đến chúng ta sao?’’
Minh Nhất lập tức hiểu rõ, hắn gật gật đầu: “Thuộc hạ hiểu rõ.’’
Cố Cửu Tư vội vã phi ngựa trở lại Đông Đô, sau khi quay lại Đông Đô, dưới sự sắp xếp của Giang Hà và Lễ bộ, kinh thành đã được chuẩn bị đâu vào đấy bắt đầu cử hành quốc tang.
Dựa theo quy củ, ngày đầu tiên sau khi Hoàng đế băng hà, quần thần vào cúng viếng rồi sau đó tiến hành khâm liệm nhập áo quan, bởi vì Đại Hạ lấy ngày thay cho tháng nên mười hai ngày sau Tân đế sẽ chủ trì thay tang phục thành tang phục tiểu Tường* trong nghi thức tế lễ một năm, hai mươi bốn ngày sau đổi thành tang phục Đại tường**. Chưa đến ba ngày, sau khi cửu hành cúng đoạn tang, các quan viên dân chúng có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường. Mà trong khoảng thời gian này, cứ cách bảy ngày, cứ cách mỗi bảy ngày, quần thần sẽ vào cúng viếng một lần, bốn mươi chín ngày sau, sẽ đưa linh cửu Tiên đế đến nơi hạ táng. Trước đi Tiên đế hạ táng , các chùa miếu đạo quán toàn quốc mỗi ngày phải rung chuông ba mươi ngàn lần, không được giết mổ làm thịt súc vật.
(*Tiểu Tường: Giỗ đầu, làm giỗ một năm.
**Đại tường: Giỗ hết, là ngày giỗ sau ngày người mất hai năm, vẫn nằm trong thời kỳ tang.)
Lúc Cố Cửu Tư vừa mới vào Đông Đô, Phạm Hiên đã được khâm liệm xong rồi an trí trên điện, lúc hắn trở về đúng vào ngày thứ bảy, các quan viên quần thần lần đầu tiên vào cúng viếng, hắn về hơi trễ một chút, lúc vào thành, Giang Hà đã dẫn người vào điện khóc điếu.
Vì thế Cố Cửu Tư vừa mới đến cửa thành đông đồ, điều đầu tiên lọt vào tai chính là tiếng chuông ngân vang trên một đạo quán ở trên núi xa xa, rồi sau đó nhìn thấy một màu sắc trắng thuần bao phủ toàn bộ kinh thành, bá tánh ngoài đường dựa theo quy củ mặc quần áo giản dị, bên ngoài các cửa hàng đều treo hoa trắng, cả thành ngừng múa hát và hét lớn, lộ ra một bầu không khí yên tĩnh và thê lương không thể diễn tả thành lời.
Sau khi vào thành, Cố Cửu Tư và Tần Nam lập tức tách ra mỗi người mỗi ngả, Tần Nam nói hắn muốn đi tìm bằng hữu của mình, Cố Cửu Tư cũng không để ý đến, một mạch cưỡi ngựa chạy như bay trở về Cố phủ, vừa đến cổng đã nhìn thấy Liễu Ngọc Như đang đứng đó chờ mình.
Nàng cũng mặc đồ tang màu trắng thuần, trên đầu cài một cây trâm ngọc lan bằng bạc, lặng lẽ chờ hắn.
Lúc Cố Cửu Tư vừa đến Đông Đô, Liễu Ngọc Như đã sớm nhận được tin tức mà hạ nhân báo lại, chờ hắn vào nhà, nàng dịu dàng nói: “Cữu cữu nói, nếu chàng trở lại, trước tiên tắm rửa thay quần áo rồi mặc tang phục, ta sẽ cùng chàng vào cung tìm cữu cữu.’’
Cố Cửu Tư gật gật đầu, nhanh chóng đi vào trong, Liễu Ngọc Như đã chuẩn bị nước xong xuôi, sau khi Cố Cửu Tư vào nhà, Liễu Ngọc Như ở một bên giúp hắn thay quần áo, Cố Cửu Tư sốt ruột nói: “Con đâu?’’
“Đang ngủ.’’ Liễu Ngọc Như mỉm cười một tiếng, nghe thấy hắn nhắc đến đứa nhỏ đầu tiên, không nhịn được nói: “Không hỏi đại sự mà hỏi con trước, nếu để cho người khác nghe thấy lại nói chàng không đúng mực.’’
“Con chính là chuyện đại sự của ta, nàng là chuyện thiên đại của ta.’’
Cố Cửu Tư bước xuống bể tắm nước nóng, Liễu Ngọc Như ngồi bên cạnh múc nước cho hắn. Cố Cửu Tư hỏi chuyện của xong, cuối cùng mới nói: “Trong di chiếu của Bệ hạ nói như thế nào?’’
“Thái tử đăng cơ.’’
“Chuyện này ta đã đoán được rồi.’’ Cố Cửu Tư lập tức nói, “Nhưng chắc chắn Bệ hạ không thể để Thái tử đăng cơ dễ dàng như thế.’’
“Đúng vậy.’’ Liễu Ngọc Như không hề cảm thấy bất ngờ khi cố Cố Cửu Tư suy đoán chính xác như thế, “Trong đêm hôm đó lúc Bệ hạ biết được thiên mệnh của mình sắp kết thúc, ngài tuyên Trương thừa tướng vào cung đầu tiên, Chu đại nhân và Thái tử đều cho rằng Bệ hạ tuyên ngài ấy vào cung là để viết di chiếu, vì thế Chu Cao Lãng dẫn binh bao vây nội cung, Thái tử cũng dẫn người xông vào.’’
Nghe Liễu Ngọc Như nói như thế, vẻ mặt Cố Cửu Tư lộ ra vẻ khiếp sợ: “Chu đại nhân điên rồi?’’
Sắc mặt Liễu Ngọc Như vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: “Chuyện Thái tử và Chu đại nhân tranh chấp trong triều đình, cữu cữu vào cung bố trí nhân thủ rồi sau khi Bệ hạ băng hà tuyên đọc di chiếu. Bệ hạ hạ chỉ cho Thái tử lên ngôi, tiếp tục lập năm vị đại thân phụ chính tạo thành nội các, sau này tất cả chính vụ quan trọng trong triều đều cho nội các cùng thương lượng và thống nhất, giao cho Tân đế tuyên đọc. Năm vị đại thần này lần lượt là Trương Ngọc, Diệp Thanh Văn, Chu Cao Lãng, Giang Hà và…’’
Nói đến đây, Liễu Ngọc Như hơi dừng lại, nhưng Cố Cửu Tư lại tiếp lời nàng, bình tĩnh nói: “Ta.’’
Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn: “Chàng sớm đã biết?’’
“Có thể đoán được. Vậy còn Chu đại nhân thì sao? Bệ hạ không thể nào để ngài ấy ở Đông Đô như thế được!’’
“Cữu cữu được cất nhắc lên chức Hữu tướng, sau này các chính vụ trong nội các sẽ do cữu cữu chủ trì, Chu đại nhân kiêm nhiệm chức U Châu Tiết Độ Sứ, chuyện chiến sự cũng do ngài ấy chủ trì.’’
Cố Cửu Tư nghe vậy, gật gật đầu, lúc này cũng đã tắm xong, hắn đứng dậy, Liễu Ngọc Như vội vàng lấy khăn lau người khô người cho hắn, Cố Cửu Tư thay quần áo, lặng lẽ tiêu hóa tất cả những chuyện Liễu Ngọc Như nói.
Phạm Ngọc tuyên Trương Ngọc vào cung, chính là muốn để cho Chu Cao Lãng và Thái tử mắc câu, khiến Chu Cao Lãng phải hành động trước kế hoạch, rồi sau đó sẽ đưa Thái tử lên ngôi để đối phó với hắn. U Châu Tiết Độ Sứ , mặc dù ngoài mặt là ban cho chức quan nhưng thực chất lại là thả Chu Cao Lãng ra ngoài, cho Chu Cao Lãng một con đường sống, đồng thời cũng là con đường sống duy nhất của Phạm Ngọc.
Lúc này Chu Cao Lãng không thể ra tay giết Phạm Ngọc, nếu như sau này lại động thủ thì đó chính là tạo phản, theo tính tình của Chu Cao Lãng, bất kể là nhớ đến tình nghĩa huynh đệ với Phạm Hiên hay nghĩ về bách tính muôn dân cũng sẽ không bao giờ chủ động tìm đến Phạm Ngọc gây rắc rối. Con Phạm Ngọc ở Đông Đô sẽ có nội các kiềm chế hắn, cũng sẽ không đi tìm Chu Cao Lãng gây sự.
Năm vị đại thần phụ chính này, bất kể là tuổi tác hay năng lực đều có khả năng thăng bằng hai bên cực tốt, Phạm Hiên vì Phạm Ngọc, gần như đã lên kế hoạch cho Đại Hạ năm mươi năm sau vô cùng hoàn hảo.
Nhưng trong trận cung biến này, có quá nhiều chuyện khiến người khác phải suy nghĩ.
Tại sao Giang Hà lại là người cuối cùng nắm giữ di chiếu của Bệ hạ? Thái tử lấy binh lính ở đâu ra để xông vào cung?
Cố Cửu Tư cảm thấy hơi đau đầu, lúc này, Liễu Ngọc Như đã cài trâm búi tóc cho hắn xong xuôi, cố định mũ quan, rồi sau đó đưa bàn tay lạnh như băng che lên mặt hắn, dịu dàng nói: “Từ từ làm từng chuyện từng chuyện một, hử?’’
Cố Cửu Tư nghe nàng nói như vậy, khẽ mỉm cười, hắn gật gật đầu, cùng với Liễu Ngọc Như đi ra ngoài.
Hai người vừa mới đến cửa cung đã thấy một thái giám đang đứng chờ ở đó, nhìn thấy bọn họ, thái giám này lập tức đi lên nghênh đón, nói Giang Hà đang chờ hắn ở điện thờ.
Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như cùng được dẫn đến điện thờ, vừa đến cổng từ xa đã nhìn thấy những tấm vải mỏng màu trắng bay lượn, hai người đứng ở đó, nhìn các binh lính chia thành hai hàng đứng hai bên xếp dài từ cổng đến đại điện đều mặc tang phục, trên vũ khí cũng treo hoa trắng, phía cuối là bài bị và quan tài của Phạm Hiên. Mấy người Giang Hà, Chu Cao Lãng, Diệp thanh văn, Trương ngọc, diệp thế an đứng ở cuối, lẳng lặng nhìn hắn.
Thái giám bên cạnh hô lớn: “Hộ bộ Thượng thư Cố Cửu Tư….Làm lễ!’’
Cố Cửu Tư nghe mấy, cùng với Liễu Ngọc Như đồng loạt quỳ xuống trước đại điện, dập đầu thật sâu.
Nghe tiếng ngân vang từ nơi xa, nhìn ngọc thạch trên mặt đất, không hiểu tại sao Cố Cửu Tư lại đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên hắn và vị đang nằm trong quan tài này gặp nhau.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là lúc nào hắn cũng đã quên, hắn chỉ nhớ rõ khi đó mình chẳng qua chỉ là một sai dịch thấp kém ở huyện nha còn người này đã là Tiết Độ Sứ U Châu danh chấn tứ phương. Nhưng đối với bất cứ người nào, hắn cũng chỉ có một thái độ giống nhau, bình thản ôn hòa, lấy lễ nghĩa đối xử với nhau.
Phạm Hiên cho hắn sự tín nhiệm, cho hắn con đường làm quan, người ấy như một vị trưởng bối, đồng thời cũng là quân vương.
Người ấy ban tên tự cho hắn là Thành Giác, tự tay nâng đỡ hắn lên cao, dĩ nhiên trong đó cũng có lợi dụng và suy tính cho riêng mình, nhưng Cố Cửu Tư vẫn còn nhớ, trong một lần cũng hắn đánh cờ uống rượu, Phạm Hiên đã mỉm cười nói với hắn: “Thành Giác, về nhà đừng quá sợ Ngọc Như, có chuyện gì trẫm sẽ giúp ngươi chống đỡ.’’
Cố Cửu Tư chậm rãi từng bước từng bước một đi đến trước bài vị của Phạm Hiên, mỗi một bước đều sẽ nhớ đến tất cả những việc mà vị đế vương này đã từng làm trong thời gian tại vị của mình.
Thực ra hắn cũng không được xem là vua anh minh vĩ đại đến nhường nào, trong việc sử dụng thủ đoạn mánh khóe, thậm chí còn có chút quá mức nhân từ, nhưng cũng vì chính lòng nhân từ ấy, mới khiến cho tất cả mọi người đều sẵn lòng đi theo hắn, sẵn lòng nghe theo lời hắn.
Hắn có lý tưởng và sự kiên trì của chính mình, cũng quyết tâm dành trọn cả cuộc đời mình để thực hiện lý tưởng tràn đầy hứa hẹn ấy.
Chỉ là hắn rời bỏ thế gian này quá sớm.
Ngay khi cúi đầu để trán trên mặt đất, trong lòng Cố Cửu Tư bỗng nhiên trào dâng một cảm giác bất lực và bi thương.
Quá sớm.
Nếu hắn có thể tại vị thêm mấy năm nữa, có lẽ Đại Hạ sẽ được thống nhất phía Nam, giành lại vùng Dương Châu.
Nếu tại vị thêm mấy năm nữa, Đại Hạ sẽ có một người thừa kế mới.
Nếu tại vị thêm mấy năm nữa, Đại Hạ có thể sẽ tránh khỏi cuộc thảo binh chinh phạt hỗn loạn tiếp theo.
Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, không đứng dậy, hắn lẳng lặng cúi đầu quỳ ở đó, một lúc sau, vẫn là Liễu Ngọc Như kéo hắn lên, khàn giọng nói: “Cửu Tư, đứng lên thôi.’’
Cố Cửu Tư được Liễu Ngọc Như đỡ dậy, Giang Hà ở bên cạnh đi đến vỗ vỗ bả vai hắn một cái, giải thích: “Buổi sáng hôm nay ngươi trở về không kịp, vì thế mấy người chúng ta đã ở lại đây chờ ngươi, phía sau vẫn còn có rất nhiều cần phải giải quyết, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút đi.’’
Cố Cửu Tư đáp lời, hắn nhận lấy khăn từ trong tay diệp thế an, lau nước mặt, lúc này mới nói: “Là do ta về trễ.’’
“Ngươi còn phải bận rộn chuyện của Hoàng Hà,’’ diệp thanh văn trấn an nói, “Không nên tự trách, vừa khéo hôm nay Chu đại nhân có lời tạm biệt chúng ta, nói xong ngài ấy đã phải lập đi ngay.’’
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư nhìn về phía Chu Cao Lãng, cung kính nói: “Chu đại nhân…’’
Chu Cao Lãng khoát khoát, tỏ ý bảo hắn không cần nói nhiều.
Giang Hà để cho Liễu Ngọc Như lui xuống trước, sau đó dẫn Cố Cửu Tư đi đến Nghị Sự điện, lúc Cố Cửu Tư đi qua thì lại phát hiện tấm biển của Nghị Sự viện đã được thay đổi, trương ngọc nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Cửu Tư, lên tiếng giải thích: “Từ nay về sau nơi này sẽ được đổi thành “Tập Hiền các”, chính là nơi để chúng ta nghị sự.’’
Nói đến đây, Giang Hà mới nhớ đến chuyện gì đó, dò hỏi: “Ngọc Như đã nói tình hình cho ngươi nghe rồi chứ?’’
Cố Cửu Tư gật đầu: “Đã biết đại khái rồi.’’
“Chúng ta đi vào trước thôi.’’ Giang Hà nói với Cố Cửu Tư, “Cụ thể mọi chuyện như thế nào, chúng ta sẽ nói lại một lần nữa.’’
Cố Cửu Tư lên tiếng đáp lại, đi theo mấy người bọn họ cùng nhau đi vào.’’
Sau khi vào phòng, tất cả mọi người ngồi xuống vị trí của mình, Giang Hà nói lại nội dung trong di chiếu một lần nữa, Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe xong, từ tốn nói: “Vậy bây giờ Bệ hạ như thế nào rồi?’’
Bệ hạ ở đây, dĩ nhiên là chỉ Phạm Ngọc.
Tất cả mọi người nhìn nhau một cái, Chu Cao Lãng mới nói: “Ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại tự giam mình trong phòng khóc ba ngày, sau đó thì bắt đầu nạp phi.’’
Nói xong, Chu Cao Lãng lại cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải Cổ thượng thư liều chết ngăn lại, sợ rằng bây giờ hắn đã nằm trên giường nữ nhân rồi cũng nên.’’
“Chu đại nhân,” Giang Hà nghe Chu Cao Lãng nói, bình tĩnh bưng tách trà lên tiếng: “Hành trình của ngài đã sắp xếp trong chưa?’’
Chu Cao Lãng nghe hắn nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Hà, tức giận nói: “Ngươi không lo đi quản vị trong cung kia đi, ngươi đến quản ta lúc nào xuất phát làm gì? Ngươi cho rằng ta không biết sao, chỉ cần ta vừa ra khỏi thành Đông Đô này, người sẽ dâng tặng nữ nhân tiểu tử kia ngay lập tức! Mấy người các ngươi,’’ Chu Cao Lãng chỉ vào mọi người đang im lặng ngồi phía dưới, “Lúc còn sống thì xưng huynh gọi đệ với lão Phạm, hôm nay lão Phạm đã đi rồi, con trai hắn thậm chí còn không thèm để tang, nhưng mấy người các ngươi cứ trơ mắt nhìn hắn như thế, các ngươi làm huynh đệ như thế sao?’’
Nghe thấy Chu Cao Lãng trách mắng như vậy, sắc mặt mọi người cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cố Cửu Tư nghe im lặng nghe mấy người cãi vã, nhìn Chu Cao Lãng một cái, rồi lại nhìn về phía ba người đang uống trà không lên tiếng, lúc này mới mở miệng giải thích: “Chu đại nhân, thực ra chư vị đại nhân ở đâu đều đang hoàn thành lời dặn dò của Tiên đế mà thôi.’’
Trong lòng Phạm Ngọc hiểu rõ con trai mình là người như thế nào, sớm đã không đặt bất cứ hy vọng nào trên người hắn rồi, thậm chí trong chiếu thư còn hạ lệnh giản lược nghi thức lễ tang của mình đến mức có thể.
Chu Cao Lãng nghe Cố Cửu Tư nói, trong ánh mắt lóe lên một chút đau thương, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi ra ngoài nói: “Ta đi đây.”
“Để ta tiễn Chu đại nhân.’’
Cố Cửu Tư cũng đứng dậy đuổi theo Chu Cao Lãng đi ra ngoài.
Chu Cao Lãng bước nhanh đi ra ngoài, nhận ra được Cố Cửu Tư cũng đã theo kịp, tức giận nói: “Ngươi không đi theo cữu cữu của ngươi, đi theo ta làm gì?’’
“Chu đại nhân là bậc thầy Bá Lạc*, có ân cất nhắc tại hạ trong quá khứ, Cửu Tư không dám quên.’’
(*Bá Lạc: Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.)
Cố Cửu Tư cũng kính hành lễ, Chu Cao Lãng nghe được những lời này, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dù sao đi nữa Cố Cửu Tư cũng là người của hắn, mà Giang Hà cũng không phải đối nghịch với hắn, hôm nay chỉ vì đau lòng Phạm Ngọc rời bỏ nhân thế nên mới phát tiết lên mọi người mà thôi.
Thực ra những lời nói lúc nãy của Cố Cửu Tư hắn cũng hiểu rõ, bây giờ hắn đã bất chấp tất cả xé rách mặt của nhau với Phạm Ngọc, nhưng hắn sẽ lập tức đến U Châu nhậm chức, không hề sợ hãi bất cứ thứ gì cả, nhưng nhiệm vụ của mấy người còn lại, chính là phải dụ dỗ Phạm Ngọc.
Cố Cửu Tư nhìn thấy sắc mặt Chu Cao Lãng đã dần dần trở nên bình tĩnh, mới nói tiếp: “Thực ra thì những chuyện Chu đại nhân muốn làm, Cửu Tư vô cùng đồng ý.’’
Chu Cao Lãng nhìn Cố Cửu Tư, nhíu mày: “Ngươi có ý gì?’’
“Nếu có một ngày,’’ Cố Cửu Tư nhìn Chu Cao Lãng, hai tay đặt trước người, cung kính nói: “Cửu Tư mãi mãi là phụ tá của Chu đại nhân.’’
Chu Cao Lãng ngẩn người, một lát sau, hắn trầm ngâm nói: “Những lời này của người ta sẽ nhớ kỹ. Trở về đi,’’ Hắn nhấn mạnh, “Cố thượng thư.’’
Cố Cửu Tư hành lễ một lần nữa, tiễn Chu Cao Lãng rời đi. Đợi đến khi hắn quay trở lại, tất cả mọi người đã giải tán, chỉ còn lại một mình Giang Hà vẫn ngồi đó chờ hắn, Giang Hà thấy Cố Cửu Tư trở lại, cười cười nói: “Hai người đã nói những gì vậy?’’
“Chỉ là đưa tiễn mà thôi.”
Cố Cửu
Tư cảm thấy hơi mệt mỏi, nói với Giang Hà: “Chúng ta cũng về thôi.”
Giang Hà gật gật đầu, hai người cùng nhau đi ra cửa, Trương Phượng Trương nghe thấy bọn họ xuất cùng, đích thân đến tiễn.
Sau khi Phạm Hiên băng hà, vị lão thái giám này dường như cũng lập tức già nua đi rất nhiều, hắn không ngừng lẩm bẩm một chút chuyện vụn vặt lúc Phạm Hiên còn sống, đến khi ra cửu cung, Cố Cửu Tư mới nhớ đến chuyện gì đó, mở miệng nói: “Bệ hạ có đề cập đến chuyện ban cho ta kiếm thiên tử không…’’
“Bệ hạ nói,’’ Trương Phượng Tường mỉm cười, “Ngài cứ cầm lấy, vốn dĩ Bệ hạ cũng đã muốn cho ngài rồi.’’
Cố Cửu Tư nghe vậy, ngẩn người trong chốc lát, hắn quay đầu lại nhìn về phía Hoàng cung nguy nga lộng lẫy, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Giang Hà cầm cây quạt vỗ hắn một cái, cười nói: “Ngươi nhìn cái gì vậy?’’
Cố Cửu Tư phục hồi lại tinh thần, chậm rãi nói: “Thực ra Bệ hạ là một người chơi cờ rất giỏi.’’
“Hả?’’
Giang Hà nghe được câu nói không đầu không đuôi của Cố Cửu Tư: “Ngươi nói cái gì?’’
Cố Cửu Tư lắc lắc đầu, không nói nữa.
Hai người tách nhau ra trở về phòng riêng của mình, có lẽ lúc trở về bởi vì đã hơi muộn, Cố Cửu Tư cảm thấy trời đã tối đen như mực, lúc đi đến cửa phòng ngủ, hắn nghe được âm thành dỗ dành đứa nhỏ của Liễu Ngọc Như.
Giọng nói Liễu Ngọc Như rất dịu dàng điềm đạm, nói chuyện cười đùa với nữ nhi của mình.
Đứa nhỏ còn chưa đủ lớn để hiểu, chỉ lặng lẽ mở mắt nhìn Liễu Ngọc Như nói chuyện. Cố Cửu Tư đứng trước cửa im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn cảnh giác trong khoảnh khắc này Liễu Ngọc Như tựa như mang đến cho hắn một thế giới khác, vừa sáng rực vừa ấm áp.
Liễu Ngọc Như phát hiện Cố Cửu Tư đã trở về, nàng ôm nữ nhi, quay đầu lại cười nói với hắn: “Chàng đã về rồi sao? Chàng ăn cơm chưa?’’
Cố Cửu Tư không trả lời nàng, hắn đột nhiên sải bước đi về phía này, ngồi xổm xuống, ôm chặt hai người vào trong ngưc.
Liễu Ngọc Như hơi sửng sốt, một lát sau, nàng mỉm cười đưa tay lên tóc hắn, dịu dàng nói: “Chàng mệt không?’’
“Cố Cửu Tư rầu rĩ đáp một tiếng.
Liễu Ngọc Như nói tiếp: “Đi ngủ một giấc trước đi.’’
Nàng ôm lấy Cố Cửu Tư, chỉ nói một câu: “Ngủ đi.’’
Nghe được những lời này, Cố Cửu Tư lập tức không muốn suy nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.
Hai người ngủ một giấc thật lâu, chờ đến khi tỉnh dậy, Chu Cao Lãng đã đi rồi.’’
Sau khi Chu Cao Lãng rời Đông Đô, cuối cùng tất cả mọi người mới có thể yên lòng, biết được một kiếp nạn này rốt cuộc đã trôi qua.
Phạm Ngọc mặc kệ mọi chuyện, mỗi ngày đều ở trong cung cấm sống mơ mơ màng màng, mọi người cũng không dám quản hắn, lúc đầu có mấy người ở Lễ Bộ không hiểu chuyện cố chấp quỳ trước cửa cung của hắn, thế nhưng vị Hoàng đế trẻ tuổi này lập tức cho người chém đầu ngay tại chỗ.
Việc này đã làm chấn động triều đình, Giang Hà vội vàng chạy đến xử lý, nhưng có thể xử lý như thế nào? Chỉ có thể qua loa che đậy mọi chuyện.
Nhưng sau vụ việc này, thực sự không còn có người nào dám đi quản chuyện của Phạm Ngọc nữa.
Quan tâm đến hắn làm gì chứ?
Tất cả mọi người đều biết… Người này chẳng qua cũng chỉ là một bù nhìn che mắt, quyền lực thực sự nằm trong tay “Tập Hiền các”, vị Hoàng đế này, chỉ cần hầu hạ cho tốt, là đủ rồi.
Cứ thế, tất cả đều theo trình tự vận hành đâu vào đấy, sau khi Phạm Ngọc băng hà bốn mươi chín ngày, cuối cùng cũng được đưa đến Hoàng lăng hạ táng.
Ngày đưa tang hôm ấy, rốt cuộc Phạm Ngọc cũng xuất hiện.
Hắn gầy đi rất nhiều, hốc mắt hãm sâu, toàn thân tỏa ra một hơi thở âm u lạnh lẽo, trong ánh mắt đều là sự tàn độc hung hăng.
Có lẽ là Phạm Ngọc không còn, hắn cũng không cần phải che giấu nữa, cả người từ trên xuống dưới không hề có dáng vẻ của một vị Hoàng đế.
Trên suốt đường đi mọi người đều bật khóc sướt mướt, trong hoàn cảnh này, nếu không thật lòng thì cùng phải giả vờ thành dáng vẻ đau buồn, nhưn Phạm Ngọc lại không như thế, thậm chí hắn còn mỉm cười, trước khi quan tài của Phạm Ngọc được hạ táng, hắn bỗng nhiên vọt đến trước quan tài, hung hăng vỗ vỗ mấy cái, thấp giọng nói điều gì đó, sau đó mới để cho người đặt quan tài Phạm Ngọc xuống đất.
Tất cả mọi người đều nhìn rõ cảnh tượng này, nhưng các vị đại thần phụ chính vẫn còn chưa lên tiếng, hơn nữa còn có mấy người ở Lễ Bộ kia làm vết xe đổ, ai cũng không dám đứng ra nói.
Trong sự hoang đường và lặng lẽ như thế, cuối cùng Phạm Ngọc cũng xuống mồ yên nghỉ.
Buổi tối hôm đó, Phạm Ngọc tổ chức ca múa rầm rộ, náo loạn suốt cả một đêm ở trong tẩm cung của mình.
Hắn uống rất nhiều rượu, lúc kéo một người vũ cơ vào trong ngực mình, vũ cơ mỉm cười hì hì lén lút đưa cho hắn một tờ giấy.
Phạm Ngọc nhận được tờ giấy hơi sửng sốt, hắn đẩy vũ cơ ra, mở tờ giấy kia, trên đó có nét bút của Lạc Tử Thương, hắn biết hai chữ: “Đã về.’’
Sau đó là chữ ký của Lạc tử thiên.
Mặc dù Phạm Ngọc không được xem là người thông minh, nhưng lúc nhìn thấy tờ giấy này cũng hiểu rõ, nếu như Lạc Tử Thương đã trở về, nhất định sẽ đi gặp hắn, nhưng mấy ngày nay hắn ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu, lại còn để cho một vũ cơ truyền lời, chắc chắn là đã bị người khác ngăn lại không cho gặp hắn.
Phạm Ngọc nhất thời bùng nổ sự tức giận trong lòng, hắn lập tức đứng lên, đạp chiếc bàn trước mặt mình ngã nhào, lớn tiếng hét: “Lạc Tử Thương! Trẫm muốn gặp Lạc Tử Thương! Gọi Lạc Tử Thương đến đây gặp trẫm.’’
Tất cả mọi người đều bị Phạm Ngọc dọa sợ, hắn rút kiếm, chỉ vào một tên thị vệ nói: “Đi tìm Lạc Tử Thương đến đây cho trẫm, trong vòng nửa canh giờ tới, nếu trẫm không thấy được Lạc Tử Thương, vậy thì cứ một khắc* sẽ giết một người!’’
(*Một khắc: Mười lăm phút.)
Mọi người phía dưới đều run bần bật, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, vị Hoàng đế này tuyệt đối không phải đang đùa giỡn.
Cứ thế, Lạc Tử Thương nhanh chóng được mang vào cung.
Lạc Tử Thương nhìn Phạm Ngọc, mỉm cười hành lễ, cung kính nói: “Bệ hạ.’’
“Ngươi cười cái gì?’’
Phạm Ngọc nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Thương, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi không hề cung kính chút nào.’’
Lạc Tử Thương không lên tiếng, hắn nhìn Phạm Ngọc, một lúc lâu sau, hắn thở dài, đi về phía trước: “Bệ hạ, những ngày qua, ngài chịu khổ rồi?’’
“Trẫm chịu khổ cái gì?’’ Phạm Ngọc cười lạnh, “Trẫm là Hoàng đế một nước, cai trị thiên hạ này, sao có thể chịu khổ?’’
Lạc Tử Thương lắc đầu, hắn ngồi xuống, nhìn Phạm Ngọc nói: “Thiên hạ này là Tiên đế để lại cho nội các, Bệ hạ chẳng qua cũng chỉ là một tấm bia ngắm mà Tiên đế dựng lên cho bọn họ mà thôi.’’
“Ngươi nói bậy!”
Phạm Ngọc đột nhiên rút kiếm, chỉ vào Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương vẫn bình thản tự rót cho mình một ly trà, nhàn nhạt nói: “Tiên đế chỉ muốn để cho Bệ hạ làm một linh vật, ổn định lòng người mà thôi. Bệ hạ nói mình là Hoàng đế, bệ hạ muốn làm gì,’’ Lạc Tử Thương tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Phạm Ngọc, “Thực sự có thể tự do làm sao?’’
Phạm Ngọc im lặng không lên tiếng, trong ánh mắt Lạc Tử Thương dường như đã hiểu rõ mọi chuyện: “Bệ hạ, những lời ta muốn ngài hỏi Tiên đế, ngài đã hỏi rồi sao?’’
Phạm Ngọc run rẩy đôi môi.
Lạc Tử Thương nhìn thấy phản ứng của hắn, ánh mắt mang theo vài phần thương hại: “Xem ra trong mắt bệ hạ, cho dù là cốt nhục tình thân cũng không thể thẳng nổi giang sơn rồi. Bệ hạ, Tiên đế đã hy sinh cả đời vì giang sơn này rồi, ngài cũng nên học tập Tiên đế, vì bách tính muôn dân, vất vả cả đời.’’
“Lạc Tử Thương,’’ Phạm Ngọc nghiến răng nghiến lời, “Ngươi nói những lời này với trẫm, không sợ trẫm sẽ giết ngươi sao?’’
“Bệ hạ,’’ Lạc Tử Thương khẽ mỉm cười, “Giết ta rồi, ngài phải làm sao bây giờ?’’
“Ngoại trừ ta ra,’’ Lạc Tử Thương đùa ngịch chiếc ly sứ trong tay mình, “Trong thiên hạ này, còn có ai sẽ giúp đỡ bệ hạ nữa đây?’’
Nói rồi, Lạc Tử Thương trào phúng cười cợt: “Là Giang Hà giảm lỏng người trong tẩm cung này, hay là trương ngọc vẫn luôn nói những lời lừa gạt ngài, còn có Chu Cao Lãng tựa như một tiểu thiên tử vùng đất U Châu, hoặc là huynh đệ kết bái của nhi tử Chu Cao Lãng – Cố Cửu Tư?’’
Nghe thấy những lời này, trong đáy mắt Phạm Ngọc càng thêm sâu thẳm.
“Bệ hạ,’’ Lạc Tử Thương đến gần Phạm Ngọc, “Ngày mai, ta sẽ tặng cho ngài một đại lễ, được không?’’
Cố Cửu Tư dậy rất sớm.
Hôm nay là ngày chính thức lâm triều đầu tiên kể từ sau khi Phạm Ngọc băng hà, sau khi Cố Cửu Tư tỉnh lại thì nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ mơ hồ vang lên. Liễu Ngọc Như cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hàm hồ nói: “Có phải Cẩm nhi đã đói bụng không?’’
Cố Cửu Tư vỗ vỗ nàng một cái, dịu dàng nói: “Nàng ngủ tiếp đi, để ta đi xem.’’
Cố Cửu Tư đứng dậy mặc quần áo vào rồi đi đến căn phòng cách vách, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy bà vú đang dỗ dành đứa nhỏ, Cố Cẩm khóc nháo rất lớn, Cố Cửu Tư thấy vậy, nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay bà vú, hỏi: “Đã cho nó ăn sữa chưa?’’
“Rồi ạ.’’
Bà vú vội vàng nói: “Không biết thế nào, nhưng tiểu thư không ngủ, có sẽ là nhớ thiếu phu nhân.’’
Cố Cửu Tư đáp một tiếng, ôm nữ nhi của mình, nhẹ nhàng vỗ về dụ dỗ, những ngày qua hắn đã học được cách ôm đứa nhỏ, dưới sự dỗ dành của hắn, Cố Cẩm nhanh chóng ngủ tiếp đi, Cố Cửu Tư thấy Cố Cẩm đã ngủ, lại ôm con về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như mơ mơ màng màng mở mắt ra, ôm con vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói: “Giờ nào rồi?’’
‘’Ta dậy rồi.’’ Cố Cửu Tư giúp nàng dịch dịch góc chắn, nhẹ nhàng nói: “Nàng và Cẩm nhi ngủ tiếp đi.’’
Nói rồi, hắn cúi đầu hôn lên trán Liễu Ngọc Như một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Cửu Tư mặc quan phục rồi đi vào cung.
Đến trước đại điện, hắn lẳng lặng đứng đó chờ người thì thấy Tần Nam đang từ xa tới đây.
Tần Nam không quen biết với mấy quan viên ở Đông Đô, một mình đứng ở đó, Cố Cửu Tư biết Tần Nam tới đây nhất định là có chuyện muốn bẩm tấu với Phạm Ngọc, vậy thì hôm nay Phạm Ngọc chắc hẳn sẽ luận công ban thưởng chuyện Hoàng Hà.
Cố Cửu Tư nhìn thấy Tần Nam đứng một mình dường như hơi túng lúng xấu hổ nên chủ động đi đến, mỉm cười hàn huyên với Tần Nam mấy câu.
Tần Nam gượng gạo tươi cười nói mấy câu với Cố Cửu Tư, rồi sau đó nhìn thấy hừng đông phía xa xa dần dần sáng lên, thái chạm chạy chậm đến trước cửa đại điện, lên tiếng cho mời các vị đại nhân vào triều. Cố Cửu Tư nghe thấy, tạm biệt với Tần Nam xong rồi đi đến hàng ngũ phía sau, trong tiếng hô của thái giám bước vào đại điện.
Bởi vì hắn là đại thần phụ chính cho nên vị trí cũng khác với các vị đại thần trong triều, hắn và mấy người Giang Hà, diệp thanh văn, trương ngọc cùng nhau chia ra làm hai hàng ngồi trên bậc thang phía dưới ngự tọa.
Đây là lần đầu tiên hắn ngồi ở vị trí này, bị ánh mắt của tất cả mọi người phía dưới nhìn chằm chằm vào mình, còn có chút không quen.
Nhưng tập làm quen với việc mình đang ở địa vụ cao thực sự là chuyện rất dễ dàng, lầm triều chưa được bao lâu, Cố Cửu Tư đã chậm rãi thích ứng với trạng thái dưới từng cái ngáp dài ngáp ngắn của Phạm Ngọc.
Phần lớn công việc triều chính không cần Phạm Ngọc phải quản, Phạm Ngọc chỉ cần nghe hiểu đại khái là được, cho đến khi nói đến vụ án Hoàng Hà, hắn mới lên tinh thần phấn chấn.
“Ta nghe nói chuyện Hoàng Hà làm tốt lắm.’’ Phạm Ngọc cao hứng nói: “Vậy chắc chắn phải bản thưởng một chút mới được rồi? Những người nào phụ trách chuyện này, đứng ra cho trẫm xem xem.’’
Cố Cửu Tư cảm thấy thái độ của Phạm Ngọc hơi kỳ lạ, nhưng hắn vẫn đứng lên, cung kính nói: “Là vi thần, Lạc đại nhân và Tần đại nhân cùng làm.’’
“Vậy sao?’’ Phạm Ngọc chống cằm, nhìn các vị thần tử phía dưới, “Vậy Lạc đại nhân và Tần đại nhân đâu?’’
Nghe hắn nói như vậy, Lạc Tử Thương và Tần Nam cùng bước ra khỏi hàng, Phạm Ngọc gõ gõ mặt bàn nói: “Ba vị đại nhân muốn ban thưởng cái gì nào?’’
Nói rồi, Phạm Ngọc lại nói thẳng: “Chức quan của cố đại nhân đủ lớn rồi, không thể thăng quan được nữa, vậy đưa tiên đi. Một ngàn lượng bạc thì thế nào?’’
Nghe vậy, Cố Cửu Tư lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Tạ bệ hạ ban thưởng.’’
“Chức quan của Lạc đại nhân hơi nhỏ.’’ Phạm Ngọc nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước hắn là Thái phó, bây giờ tăng lên làm Thái sư đi.’’
‘’Bệ hạ.’’ Giang Hà nghe được những lời này, cười nói: “Chuyện thăng chức này còn cần Lại Bộ thương lượng lại, hãy nói sau đi ạ?’’
Nghe được những lời này, Phạm Ngọc sâu kín liếc mắt nhìn Giang Hà một cái, sau đó bật cười: “Dù sao ta cũng không thể quản được chuyện này, chỉ có thể phát tiền mà thôi. Vậy thì Lạc đại nhân cũng ban thưởng một ngàn lượng bạc là được rồi. Còn Tần đại nhân,’’ Phạm Ngọc nhìn về phía Tần Nam: “Trầm cũng thưởng ngươi một ngàn lượng, thế nào?’’
Tần Nam không nói chuyện, hắn lẳng lặng quỳ xuống, làm một đại lễ, dập đầu nói: “Bệ hạ, thần không cần tiền tài.’’
“Ồ?’’ Phạm Ngọc hơi hứng thú, “Ngươi đang chê ít sao?’’
“Thần có một khẩn cầu khác.’’
“Nói trẫm nghe một chút xem.’’
“Thần thỉnh cầu bệ hạ,’’ Tần Nam ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Phạm Ngọc, “Hạ lệnh bắt giam Giang Hà, phúc thẩm lại vụ án diệt môn Lạc gia năm xưa.’’
Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Tần Nam đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt Giang Hà vẫn bình thản tươi cười như cũ, hắn khẽ đóng mở cây quạt trong tay, ngồi ở vị trí trên cao, chậm rãi nói: “Tần đại nhân có ý gì?’’
“Bệ hạ,’’ vẻ mặt Tần Nam vẫn tỏ vẻ không hề lùi bước, hắn lấy trong tay áo ra một chiếc sổ con được đóng kín, nghiêm túc nói: “Chính thê của thần Lạc Y Thủy, là đại tiểu thư Lạc gia, mười năm trước, Lạc gia ở Dương Châu đã gặp phải thổ phỉ bị cướp sạch toàn bộ của cải, tất cả người trong nhà không một ai sống sót, trở thành vụ đại án náo động Dương Châu thời đó. Nhưng bây giờ thần đã được các nhân chứng năm đó xác nhận rằng, hung thủ giết cả nhà Lạc gia chính là vị đại thần phụ chính ngồi ở vị trí trên cao, tay cầm trọng quyền, đương kim Tả tướng Giang Hà!’’
“Thần biết,’’ Tần Nam dập đầu trên mặt đất, giọng điệu bình tĩnh không một gợn sóng, “Hôm nay thần cáo trạng giang đại nhân chẳng qua cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, nhưng thân là một người trượng phu, biết được mẫu tộc của thê tử mình gặp phải tai họa bất ngờ như thế sao có thể vờ như không nghe thấy không hỏi han? Hôm nay, thần lấy tánh mạng bản thân ra khẩn cầu Bệ hạ,’’ nói đến đây âm điệu của Tần Nam chợt mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền*, quát lớn: “Phúc thẩm đại án diệt môn Lạc gia!’’
(*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng, một câu thành ngữ dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
Truyện convert hay :
Trọng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Thê Chớ Chọc Hỏa