Trời tối người yên, ai nấy đều ngủ say, một tiếng sấm rền vang trên bầu trời rồi bắt đầu đổ mưa. Người dân trong trấn nhỏ này chẳng bị ảnh hưởng gì, nhưng ở miếu Bồ Tát cách đó bảy dặm thì nước mưa đang chảy tong tong qua mái ngói.
"Thật không thể ngủ nổi mà!" Giáo chủ Ma giáo Diệp Ẩn Giang toàn thân ẩm ướt bực bội muốn chết, còn tên cựu ảnh vệ vô trách nhiệm Tề Kình bên cạnh y thì không kén chỗ ngủ cũng không sợ nước mưa, nằm ngủ say sưa ngon lành chẳng thèm ngó ngàng gì đến chủ tử khiến Diệp Ẩn Giang tức điên.
Nếu không phải đang bị thương nặng không có sức lực thì nhất định phải chơi ngươi đủ mọi tư thế suốt đêm đến hừng đông! Dứt khoát cởi áo ra đắp lên cho Tề Kình, Diệp Ẩn Giang căm hận nghĩ dù sao cũng không ngủ được, thôi thì vận công chữa thương vậy.
Lấy được bát vàng sớm một chút, cũng có thể đạt được mong muốn sớm một chút.......
Nghe nói trước khi gặp xui xẻo ít nhiều gì cũng có linh cảm, bất kể tai họa lớn hay nhỏ thì con chim trước khi gặp họa cũng phải hót vu vơ mấy tiếng huống chi là con người? Vì vậy dạo này Vương Cẩm Tài ăn không ngon ngủ không yên, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
"Cả ngày ngươi ở nhà ta ăn uống ngủ nghỉ sao không tìm việc gì làm đi! Ngươi có biết liêm sỉ không hả?!" Vương Cẩm Tài tức giận quắc mắt nhìn Tô Thảo Nhi nằm hóng mát dưới bóng cây ở sân sau.
Đã qua giữa hè nhưng nắng vẫn rất gắt. Mặc dù trong trấn mát mẻ nhưng giữa trưa mặt trời đứng bóng vẫn oi bức không chịu nổi.
Thời tiết nóng nực khiến Tô Thảo Nhi buồn ngủ rã rời, hắn lười biếng đáp: "Ngươi có thấy tên ăn xin nào đi tìm việc làm chưa, hơn nữa ban ngày ta giúp ngươi nấu cơm, ban đêm làm ấm giường cho ngươi, ngươi còn ghét bỏ ta thì vô lương tâm quá đấy."
Lời trêu chọc này mang theo ngữ khí vừa nũng nịu vừa buồn ngủ, nghe ra lại có vẻ thật thà, nói y như thật khiến Vương Cẩm Tài đang quắc mắt nhìn hắn trừng trừng lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, tuy vẫn còn tức giận nhưng khí thế đã xẹp bớt, "Ngươi là đồ lười biếng đổi trắng thay đen bẻ cong sự thật! Ngủ như heo trong chuồng nhà ta mà còn dám nói! Ngươi ngủ...... váng đầu luôn đi!" Thật ra Vương Cẩm Tài định nói "Ngươi ngủ chết luôn đi" nhưng lời ra đến miệng chợt cảm thấy chữ "chết" kia không may mắn, thế là đành nuốt vào lại, chỉ trách mình quá tốt bụng thôi.
Tô Thảo Nhi bị cơn buồn ngủ đánh bại, mơ màng thốt ra một câu "Nếu ngươi cưng chiều ta bằng lũ heo kia thì ta cũng tình nguyện làm heo", sau đó úp quạt hương bồ lên mặt ngủ trưa.
Vương Cẩm Tài dù sao cũng chỉ là gã nhà quê chất phác, mặc dù đấm vào không khí vẫn chưa hả giận nhưng cũng không đến nỗi thừa cơ vẽ rùa lên mặt Tô Thảo Nhi mà chỉ xắn tay áo kìm nén bực bội chạy ra vườn cho heo ăn.
Chuồng heo này do Vương Cẩm Tài xây lên nửa tháng trước, có hộ nông dân thu hoạch kém nên không trả nổi tiền thuê, thế là đưa cho y mấy con heo cấn nợ. Vương Cẩm Tài nhẩm tính thấy có lời, xởi lởi nói mấy câu xã giao rồi vui sướng ôm heo về. Theo kế hoạch của Vương Cẩm Tài thì đây không chỉ là chuồng heo mà sẽ thành trại heo!
Nhưng nha hoàn ở Vương gia không chịu cho heo ăn, không sợ mệt mà chỉ ngại bẩn. Vương Cẩm Tài cũng chẳng so đo, y tự mình cho ăn còn yên tâm hơn. Ngược lại Tô Thảo Nhi có vẻ rất hứng thú với mấy con heo này nên Vương Cẩm Tài luôn nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng lải nhải cảnh cáo hắn không được ăn trộm heo.
Hiện giờ Vương tài chủ đang múc rất nhiều thức ăn cho heo vào máng, đứng một bên hài lòng nhìn bầy heo con mập mạp đang tranh nhau giành ăn. Ăn đi ăn đi ăn nhiều một chút! Mau lớn lên thành heo mập để ta còn đem bán nữa chứ! Thấy một con heo ăn nhiều đến nỗi bụng tròn căng, Vương Cẩm vui vẻ nhịn không được đưa tay muốn sờ nó xem được bao nhiêu thịt rồi.
Ủn ỉn ủn ỉn ủn ỉn —— Éc!
Heo con đang ăn thì bị sờ soạng nên kêu ré hất bùn tung tóe lên người Vương Cẩm Tài, còn chĩa cái mũi dơ hầy tới ủi y. Mấy con heo khác nhao nhao liếc xéo Vương Cẩm Tài rồi hè nhau kêu ầm ĩ, lọt vào tai Vương Cẩm Tài giống hệt như tiếng ngâm nga một bài hát kỳ quái của Tô Thảo Nhi, mất hứng thì không nói, còn làm cả người y vừa bẩn vừa thúi.
Nếu là bình thường thì cũng thôi, nhưng hôm nay Vương Cẩm Tài cực kỳ không thoải mái, trong lòng ấm ức lại không thể trút lên bầy heo nên đành nhảy dựng lên chạy như bay ra sân sau.
Trong sân Tô Thảo Nhi đang ngủ chổng vó, mặc dù Vương Cẩm Tài hùng hổ là thế nhưng khi đứng trước mặt hắn lại do dự có nên quát hắn dậy hay không.
Mặt Tô Thảo Nhi bị quạt hương bồ che khuất, chỉ lộ ra nửa cái cổ và mấy sợi tóc lòa xòa. Tuy đêm nào cũng ngủ chung nhưng tối như bưng nên Vương Cẩm Tài vẫn chưa có dịp nhìn kỹ hắn. Màu da người này cách trắng nõn xa vạn dặm nhưng cách đen thui cũng không gần. Tóc dài đen bóng như phát sáng, mấy sợi lòa xòa vương trên cổ...... Vương Cẩm Tài chợt thấy ngứa răng, càng lúc càng muốn vén tóc hắn ra cắn lên cổ một cái, cắn đến khi hắn kêu la như quỷ khóc sói gào là tốt nhất. Nhưng lá gan Vương Cẩm Tài chưa kịp to ra thì Tô Thảo Nhi đã tỉnh trước.
Tô Thảo Nhi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, chậm chạp lấy xuống quạt hương bồ trên mặt rồi ngoác miệng ngáp dài. Ngáp xong khóe mắt hơi ẩm ướt, hắn nheo mắt lại miễn cưỡng mở miệng hỏi, "Nhìn ta chằm chằm nửa ngày có phải là ngươi định theo đuổi ta không?"
"Ta......! Ngươi......!" Vương Cẩm Tài đầy bụng ấm ức còn chưa kịp mở miệng đã bị chẹn họng, giơ tay chỉ vào mũi Tô Thảo Nhi nửa ngày cũng không sắp xếp được một câu hoàn chỉnh.
"Được rồi, muốn gì ngươi cứ từ từ mà nói, đừng nóng giận!" Tô Thảo Nhi bò dậy duỗi hai tay ra muốn ôm Vương Cẩm Tài như thường lệ. Nhưng khi thấy rõ khắp người y dính đầy bùn sình thì Tô Thảo Nhi lại yên lặng rụt tay về.
Động tác này khiến Vương Cẩm Tài nổi giận đùng đùng, rõ ràng chỉ là tên ăn xin được bản lão gia bao nuôi mà còn dám chê bản lão gia bẩn sao?! Lão gia ta còn chưa chê ngươi đâu!
Khốn, thế thì ta quyết không cho ngươi được yên lành!
Tâm động không bằng hành động, Vương Cẩm Tài không nói hai lời bổ nhào về phía Tô Thảo Nhi, chà xát quần áo dính bùn vào người hắn, tay cũng không nhàn rỗi mà bôi loạn khắp nơi.
Tô Thảo Nhi cũng rất vui vẻ, ỡm ờ tránh né rồi bắt lấy tay Vương Cẩm Tài. "Ôi nhột quá...... Được ngươi ôm ấp yêu thương