Khi Vương Cẩm Tài tỉnh lại vẫn thấy choáng đầu hoa mắt. Nếu không phải giường chiếu dưới người rộng rãi hơn nhiều, chăn đệm màn giường cũng không giống thì y còn tưởng trước đó mình đang nằm mơ.
Ác mộng! Vừa nhớ tới lại cảm thấy tim bị siết chặt đau nhói, Vương Cẩm Tài thống khổ túm lấy vạt áo, tiền của y! Nhà của y!
"Tỉnh rồi à?"
Khuôn mặt Tô Thảo Nhi hiện ra ngay trước mắt, trong tay còn cầm khăn ướt. "Tỉnh rồi thì lau mặt đi, ta để phần ngươi hai cái móng heo trong nồi, còn đang nóng đấy."
"Đây là đâu?" Vương Cẩm Tài giật nảy mình, thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã là giữa trưa ngày hôm sau thì không khỏi thắc mắc: "Ta ngủ một đêm rồi sao?"
"Ừ! Đây là nhà Vương bá, sau khi ngươi ngất ta đã khiêng ngươi tới đây."
Thì ra là thế, Vương Cẩm Tài nuốt nước bọt, cầm lấy khăn rồi vội hỏi: "Vậy nhà ta...... đều cháy rụi rồi sao?"
"Ừ," Tô Thảo Nhi gật đầu, "Lửa cũng dập rồi."
"Không còn gì sót lại sao?" Vương Cẩm Tài vẫn chưa từ bỏ ý định, "Các ngươi đã vào tìm thử chưa?"
"Tìm rồi," Tô Thảo Nhi xua tay, "Một chút cặn cũng không còn."
Vương Cẩm Tài chán nản ngồi cạnh giường bắt đầu lau mặt, vừa lau vừa rưng rưng nước mắt, trong lòng đau buồn không lời nào diễn tả được. Mặc dù không thể nói là tâm huyết nhiều năm bị mồi lửa thiêu rụi nhưng cũng xem như tổn thất lớn nhất từ lúc y chào đời đến nay. Vương Cẩm Tài có thể vá lại một bộ y phục mặc suốt mười năm, yêu quý vô cùng, huống chi là một tòa tòa nhà? Lúc đầu y định ở cho đến chết, nhưng bây giờ người chưa ngỏm mà nhà đã cháy trước......
"Chậc chậc chậc," Tô Thảo Nhi thấm thía vỗ vai y, "Nam nhi không dễ rơi lệ, nước mắt chính là nước đái ngựa, xấu hổ chưa."
Trong lòng bất lực trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Vương Cẩm Tài nhìn Tô Thảo Nhi nhất thời không biết nói gì cho phải. Nửa ngày sau mới thốt ra được một câu chửi mắng, "Biến mẹ ngươi đi!"
"Ờ, ta biến," Tô Thảo Nhi cười hề hề không thèm để ý chút nào, mở cửa ra vẫy tay với y, "Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Ờ." Vương Cẩm Tài phóng ra cửa, đã tới nước này không ăn cơm thì chỉ có tức giận chết trước.
Chờ họ đến chính sảnh nhà Vương bá thì nha hoàn đã dọn xong đồ ăn. Đối mặt với heo sữa quay thơm ngào ngạt, mọi người đều lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi, chỉ có Vương Cẩm Tài vẫn sầu mi khổ kiểm cực kỳ bi thương.
Tối qua đã ăn hết nửa con mà giờ còn ăn nữa cũng không tốt lắm nhỉ? Nha hoàn và Vương bá đều không hạ đũa trước mà chỉ lom lom nhìn Vương Cẩm Tài.
Vương Cẩm Tài còn mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên chẳng hề hay biết gì.
Keng, keng, keng, keng! Tô Thảo Nhi cầm đũa bắt đầu gõ bát, còn thì thào với Vương Cẩm Tài: "Keng keng keng keng!"
"Keng cái gì keng," Vương Cẩm Tài tức giận trừng hắn, "Muốn xin cơm à!"
"Thì ta vốn là xin cơm mà," Tô Thảo Nhi vô tội nhún vai, "Ngươi còn nghĩ đến vụ cháy à?"
"Thiếu gia đừng quá để bụng, tức giận hại thân." Lão quản gia Vương bá cũng mở miệng giảng hòa, "Nhà họ Vương đã có từ thời lão gia rồi, bốn năm chục năm nay chưa sửa chữa gì, giờ đốt rụi xây mới còn tiết kiệm tiền nữa đó thiếu gia."
"...... Ta biết." Vương Cẩm Tài khẽ sụt sịt, "Ăn cơm đi."
Vương bá nhìn nha hoàn, nha hoàn nhìn Tô Thảo Nhi, Tô Thảo Nhi nhìn bát trong tay. Bắt đầu ăn!
Trong bữa cơm này, người lẽ ra phải ăn như lang sói hổ báo là Vương Cẩm Tài thì lại ăn