Tô Thảo Nhi đang ngồi xổm ven đường ngắm cảnh thì một con chó đen sủa gâu gâu chạy thẳng tới chỗ hắn. Tiện tay vớ cây gậy gỗ giở chiêu Đả Cẩu Bổng Pháp, Tô Thảo Nhi ngáp một cái chặn con chó đen kia lại.
Sờ soạng chân sau quả nhiên có một mảnh giấy rách. Tô Thảo Nhi lấy ra xem:
Bang chủ ơi! Ngươi còn muốn ở đó bao lâu nữa? Chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!
—— Bảy đại trưởng lão Cái Bang.
Tô Thảo Nhi nhặt khúc than viết lên giấy "Chịu không được cũng phải chịu", sau đó cột mảnh giấy rách vào chân sau của chó đen để nó đưa về lại.
Chuyện gì cũng để bang chủ ta ra tay thì còn cần đám người rảnh rỗi các ngươi làm gì? À, sửa lại một chút, là ăn xin rảnh rỗi. Tô Thảo Nhi đứng lên vươn vai một cái, nhìn lên trời thấy sắp đến giờ ăn liền đứng dậy đi tới nhà Vương Cẩm Tài.
Lúc này Vương Cẩm Tài đang ở trong bếp giám sát nha hoàn nấu cơm vì sợ lãng phí một hạt gạo.
Từ sau lần y té xỉu, tên ăn mày kia chẳng biết lên cơn điên gì mà cứ nói ở trại gà của Vương gia còn rất nhiều gà, hắn có thể giết từ từ, mỗi ngày một con đến khi y ăn no mới thôi.
Vương Cẩm Tài nghe thấy lời này lập tức nổi trận lôi đình, ta có ăn hay không thì mắc mớ gì tới ngươi? Nhưng bị người ta nắm thóp còn có thể làm được gì? Vương Cẩm Tài đành phải tính toán lại thật chi li, móc tiền ra từng chút, cuối cùng dành ra thêm ít chi phí ăn uống.
Nhưng vẫn không đủ thì phải làm sao? Vương Cẩm Tài nghĩ đi nghĩ lại, cơm nấu cho ba người phải lấp bụng bốn người...... Xem ra chỉ còn cách nấu cháo thôi!
Cũng chừng đó gạo nhưng nấu thành cơm không được nhiều lắm, nấu thành cháo loãng lại được một nồi to. Nghĩ tới tên ăn mày kia cực kỳ bắt bẻ, chỉ mỗi cháo trắng thì chắc chắn sẽ không chịu ăn, Vương Cẩm Tài còn sai nha hoàn bỏ thêm hai cọng cải trắng vào.
Cái này chắc không còn gì để bắt bẻ đâu nhỉ? Vương Cẩm Tài rất hài lòng, cuối cùng rắc thêm chút muối, một nồi cháo trắng trắng xanh xanh coi như nấu xong.
Vừa bưng cháo lên bàn dọn bát đũa thì người liền xuất hiện đúng như dự đoán của Vương Cẩm Tài. Vương Cẩm Tài nghĩ thầm Tô Thảo Nhi này đúng là Hắc Bạch Vô Thường, nhưng người ta đòi mạng còn hắn đòi cơm, chỉ cần đồ ăn vừa nấu xong thì nhất định sẽ xuất hiện đúng giờ.
"Chà, hoành tráng ghê, Vương tài chủ ngươi chuẩn bị phát cháo từ thiện đấy à?" Tô Thảo Nhi chưa kịp ngồi xuống đã nhíu mày mở miệng.
Kỳ thật Vương Cẩm Tài cảm thấy cháo này không tệ, cứ tưởng Tô Thảo Nhi sẽ vui vẻ, ai ngờ lại bày ra vẻ mặt khó ưa này. "Đúng, bố thí cho ngươi đấy!" Vương Cẩm Tài quạu quọ nói, "Lão gia ta ăn một miếng, ngươi còn có gì không hài lòng hả?! Sao không nghĩ xem cái này là do ai hại!"
"Ta hại?" Tô Thảo Nhi bắt chéo chân rung đùi, "Được thôi, ta nhớ trong trại gà......"
"Ăn cháo đi!" Vương Cẩm Tài nghiến răng nghiến lợi nói to: "Sao không ăn cháo? Tốt cho thân thể tốt cho dạ dày, rất nhiều chỗ tốt mà."
"......"
"Có nghe bài thơ ăn cháo chưa? Chỉ ăn cháo thôi sẽ thành thần tiên!"
"......"
Tô Thảo Nhi im lặng như đang suy nghĩ chuyện gì. Vương Cẩm Tài sợ tên ăn xin này sắp giở trò vô lại để đòi ăn ngon nên khẩn trương đến nỗi cháo cũng húp không trôi, chân dưới gầm bàn run cầm cập.
"Nói lâu như vậy ngươi rốt cuộc có ăn không hả?"
Vương Cẩm Tài không bình tĩnh được nữa, còn đợi Tô Thảo Nhi suy nghĩ thêm chắc chân y sẽ bị chuột rút mất thôi.
"Cái này ấy à......" Tô Thảo Nhi dừng lại một lát, "Đương nhiên không ăn rồi."
"Ngươi!"
Không ăn cũng phải nói sớm chứ! Vương Cẩm Tài tức giận mắng to, "Đúng là cứng đầu khó bảo mà! Quỷ xui xẻo! Đồ ăn xin nghèo rớt mồng tơi! Mù lòa!"
Tô Thảo Nhi nhếch miệng cười một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Chờ chút, ta mời ngươi ăn gà."
"Khụ khụ...... A! Đừng mà!"
Vương Cẩm