Một gã ăn xin như Tô Thảo Nhi cũng không có gì cần chuyển, cứ thế đi thẳng vào Vương gia.
Vương Cẩm Tài vốn không chịu được thiệt thòi dù là nhỏ nhất, nghĩ tới nghĩ lui trong nhà có mỗi kho củi là rách nát nhất, chỉ cần mua thêm một manh chiếu rơm cho Tô Thảo Nhi nữa thôi.
"Đây là thành ý của ngươi đấy à?" Tô Thảo Nhi lườm y một cái, "Trả bát cho ta, ta không ở nữa."
"Đừng mà!" Vương Cẩm Tài quýnh lên, "Chẳng phải ngươi đã quen ở mấy chỗ thế này rồi sao? Ta sợ phòng tốt quá ngươi ngủ không được thôi."
"Ngươi mới ngủ không được ấy." Tô Thảo Nhi càng thêm bất mãn, "Ta muốn ở phòng ngươi cơ!"
Vương Cẩm Tài nghĩ như vậy cũng không thiệt thòi mấy, "Thôi được."
Thế là y cuộn chiếu rơm lại đem về phòng mình. Tô Thảo Nhi khó hiểu ngăn y lại, "Ngươi muốn làm gì? Chắc không phải ngươi định để ta ngủ dưới đất đấy chứ?"
"Ngươi không ngủ dưới đất chẳng lẽ lại bắt lão gia ta mua giường cho ngươi à!" Vương Cẩm Tài gạt phắt tay hắn ra rồi xách chiếu rơm lên, "Đùa sao, Vương gia ta không biết bao nhiêu năm rồi chưa mua đồ dùng mới đâu."
"............"
Tô Thảo Nhi nghệt mặt ra chốc lát, sau đó lấy lại tinh thần nói, "Không sao, ta ngủ trên giường ngươi là được rồi."
"Giường ta?" Vương Cẩm Tài buông chiếu rơm xuống để huơ tay mô tả kích thước, "Chỉ rộng nhiêu đây thì ngươi ngủ chỗ nào? Chẳng lẽ nằm đè lên người ta à?"
"Không sao, ta biết Súc Cốt Công, bảo đảm ngủ được, sẽ không...... đè ngươi."
Tại sao phía sau hai chữ "sẽ không" còn phải dừng lại? Vương Cẩm Tài nghi ngờ nhìn Tô Thảo Nhi, "Súc Cốt Công? Đó là cái gì, võ công có thể thu nhỏ lại?"
"Cũng gần như thế...... Dù sao ta cũng bảo đảm ngủ được!"
"Vậy sao," Bàn tính trong lòng Vương Cẩm Tài leng keng rung động, thử tính toán một chút hình như cũng không có tổn thất gì nên liền đáp ứng, "Vậy được rồi."
"Đa tạ!"
"Nhưng nói trước chăn mền chỉ có một bộ, gối đầu cũng chỉ có một cái, đều là của lão gia ta, hiểu chưa?"
Tô Thảo Nhi gật đầu lia lịa, "Hiểu rồi."
"Nhưng mà!" Lời còn chưa nói hết đâu, Vương Cẩm Tài đảo mắt một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên tay Tô Thảo Nhi.
"Ở nhà ta ngủ giường ta miễn phí, dù sao ngươi cũng phải đóng góp chút sức lực chứ nhỉ?"
Có thể góp sức eo được không? Biết ngay thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, muốn dễ dàng chiếm tiện nghi của Vương Cẩm Tài là không thể nào, Tô Thảo Nhi cười tươi rói, "Muốn ta làm gì thì cứ nói đi."
Không ngờ tên ăn chực ở ké này lại chịu làm việc dứt khoát như vậy, Vương Cẩm Tài vốn tưởng phải giở hết mồm mép ra thuyết phục liền vui tươi hớn hở đáp, "Qua hai canh giờ nữa ngươi sẽ biết thôi."
Qua hai canh giờ sau, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, khói bếp lại bay lên từ các hộ trong trấn. Trước bếp lò Vương gia có hai nam nhân đang đứng, một người là Tô Thảo Nhi, người còn lại dĩ nhiên là Vương Cẩm Tài.
"Mỗi ngày phải tốn năm sáu xu tiền củi lửa, đắt lắm." Vương Cẩm Tài cười ngượng ngùng, chủ yếu là y nhớ lại cảnh tượng trên tay Tô Thảo Nhi bốc lửa thì vẫn còn sợ hãi. Nhưng so với tiền thì chút sợ hãi ấy có đáng là gì.
Múc nửa muôi nước vào nồi, Vương Cẩm Tài nói tiếp, "Với ma pháp.... kỹ năng nhóm lửa thần kỳ của ngươi nếu dùng ở nơi này có phải thuận tiện lắm không?"
Chẳng biết Tô Thảo Nhi có đáp ứng hay không, Vương Cẩm Tài không muốn để lộ sự thấp thỏm của mình nên hơi xoay người sang chỗ khác rồi dùng khóe mắt liếc trộm mặt Tô Thảo Nhi. Nhưng Tô Thảo Nhi không có mắt, nói đúng hơn là đôi mắt của hắn bị giấu sau cặp kính đen, Vương Cẩm Tài cũng không nhìn ra được gì từ hai mảnh đen thui kia, chỉ thấy khóe miệng hắn một mực nhếch lên, chẳng biết có phải mặt bị đơ không nữa.
"Ha ha, hừ...... Khụ." Sau khi phát ra mấy âm thanh vô nghĩa, Tô Thảo Nhi hắng giọng một cái, "Ngươi muốn ta sau này dùng Liệt Diễm Chưởng thổi lửa nấu cơm cho ngươi mỗi ngày sao?"
"Đúng vậy," Vương Cẩm Tài thấy hắn chẳng có vẻ gì là không vui thì trong lòng biết chuyện này đã ổn thỏa, lập tức hăng hái lấy từ sau lưng ra một vắt mì sợi, "Nấu mì ngươi cũng được ăn ké một miếng mà."
"Được," Tô Thảo Nhi hiếm khi không nói nhảm mà gật đầu đáp ứng, "Nhưng sao hôm nay ngươi lại tự mình nấu cơm, nha hoàn đâu?"
"Muốn nàng tới cho ngươi ăn thịt chứ gì? Nằm mơ đi!" Vương Cẩm Tài vừa nhắc tới nha hoàn lại nhớ đến món ớt xanh xào thịt băm hôm đó, cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, quắc mắt trừng hắn: "Sau này ta sẽ tự nấu cơm! Ngươi ăn chung với ta!"
"Được được được," Tô Thảo Nhi gật đầu như giã tỏi,