Triển Thanh Việt không thay đổi sắc mặt, nhận lấy chiếc đũa dùng một lần do Ninh Thu Thu đưa tới, đặt lên bàn, hình như anh không muốn ăn:
“ Nhắc đến tiêu chảy, hình như bữa sáng không được sạch sẽ, tôi đã chạy đến nhà vệ sinh hai lượt rồi, còn buồn nôn nữa, hơi giống hiện tượng ngộ độc thức ăn "
“ Không phải chứ! " Tiểu Trì nghe vậy giật mình, “ Chị Thu Thu, chị không sao chứ? "
“ Bữa sáng chị chỉ uống chút sữa bò và bánh bích quy, không ăn giống anh ấy "
Ninh Thu Thu cũng lo lắng, vừa rồi đúng là Triển Thanh Việt có chạy đến nhà vệ sinh hai lượt, “ Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào, có muốn đến bệnh viện không? "
“ Đúng đúng đúng, nhanh đến bệnh viện khám xem "
Tiểu Trì gần như muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, luống cuống tay chân, " Xong đời, có phải thật sự có người động tay động chân hay không, em thường đến cửa hàng kia mua đồ ăn sáng, có lẽ bị người ta để mắt đến rồi. "
Ninh Thu Thu: "... "
Em có thể đừng nói ra hay không!
Đáng tiếc đã muộn rồi, Triển Thanh Việt đã bắt được trọng điểm trong lời nói của cô ấy: “ Sao thế, ai lại động tay động chân vào đồ ăn của mọi người? "
Tiểu Trì: "... "
Triển Thanh Việt liếc nhìn Ninh Thu Thu, lại nhìn Tiểu Trì: “ Cô nói đi. "
Tiểu Trì luống cuống nhìn Ninh Thu Thu.
Ninh Thu Thu che mặt, chị em à, em bị lừa rồi.
cũng đã nói đến mức này rồi, chắc chắn không thể lừa gạt giấu giếm được, Tiểu Trì đành phải nói chuyện lúc trước cho Triển Thanh Việt nghe.
Cuối cùng, còn yếu ớt quan tâm: “ Cho nên, anh Triển, bây giờ anh thật sự thấy không thoải mái, vẫn nên nhanh đến bệnh viện xem một chút đi, em sợ thật sự có người hạ độc. "
“ Không có gì đáng ngại, tôi chỉ không quen với thời tiết thôi. "
Triển Thanh Việt nói xong, lại hỏi Ninh Thu Thu: " Chưa tìm ra ai à? "
“ Chưa, chắc là trò đùa ác ý của antifan nào đó thôi, anh không cần lo lắng, anh cù đã thuê vệ sĩ bảo vệ em rồi, không sao đâu. "
Triển Thanh Việt như đang suy nghĩ gì đó gật đầu, thật sự không hỏi nhiều.
Ngày tiếp theo là thứ hai, Trác Sâm luôn mở một cuộc họp
cấp cao vào sáng sớm ngày thứ hai đầu tiên của mỗi tháng, Triển Thanh Việt phải có mặt, vì vậy tối nay anh sẽ trở về.
Ninh Thu Thu đưa Triển Thanh Việt đến chỗ đỗ xe bên ngoài, đột nhiên lại nảy sinh chút cảm giác không nỡ, lần đầu tiên cảm nhận được sự khổ sở khi chia xa, cho dù bây giờ hai người chưa xác nhận quan hệ, lại không nhịn được có tình huống chia xa này rồi.
“ Chó ngốc, trở về ăn ít một chút, biến thành heo thì mẹ không nhận con là con trai nữa đâu. "
Ninh Thu Thu xoa đầu chó của Diệu Diệu.
Triển Thanh Việt nói: “ Lúc về anh sẽ dặn bọn họ giảm bớt lượng thức ăn. "
Diệu Diệu: "??? "
Nó đã làm sai điều gì mà phải chịu đựng nổi đau không nên chịu.
Cũng may Diệu Diệu không hiểu tiếng người, thấy Ninh Thu Thu xoa đầu, còn làm nũng thân thiết cọ vào tay của cô, Ninh Thu Thu ra hiệu tài xế mở cửa xe, ôm nó vào trong đó, đóng cửa lại, Diệu Diệu dán mặt chó lên cửa sổ xe, khuôn mặt ủ rũ như bánh nướng.
Thật mập!
“ Nhanh lên đi. "
Ninh Thu Thu tỏ vẻ thoải mái nói với Triển Thanh Việt.
Triển Thanh Việt ôm lấy cô: “ Nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt. "
“ Được. "
“ Anh đi đây. "
“ Đi nhanh, đi nhanh, " Ninh Thu Thu thoải mái vẫy tay với anh, " Thuận buồm xuôi gió nha … "
"... Có vui vẻ như vậy không? "
Em làm vậy không phải muốn không khí đừng bị thương thế à, Ninh Thu Thu oán thầm: “ Nếu không em cũng khóc một cái nhé? "
“ Thôi được rồi "
Triển Thanh Việt nói xong, hôn lên trán cô một cái, “ Bên ngoài lạnh lẽo, đi vào trong đi. "
Ninh Thu Thu kiên trì chờ anh đi rồi mới vào trong, nhìn xe của anh biến mất trong màn đêm, cô nói với Tiểu Trì: “ Làm sao bây giờ, đôi mắt của chị đã bị tổn thương bởi ánh đèn đuôi xe của anh ấy rồi. "
“ Hả? Vậy làm sao bây giờ, có cần em đi mua thuốc nhỏ mắt không, hình như chúng ta có chuẩn bị sẵn đó, em đi về tìm một chút! "
Ninh Thu Thu: "... "
Cái thứ không hiểu phong tình, thật tức giận!