Ninh Thu Thu phát hiện, Triển Thanh Việt người này tuy phúc hắc, nhưng về điểm không biết xấu hổ, thì tu vi của hắn vẫn không thể sánh được với loại người đã "sống sót" qua ba thế giới là cô.
Đương nhiên, ngoại trừ lần gọi hắn là daddy rồi bị đùa giỡn lại.
Cho nên, nếu hắn muốn hố cô thì cô sẽ vứt liêm sỉ đi ngay lập tức, trở nên hoàn toàn không biết xấu hổ!
Quả nhiên cả người Triển Thanh Việt đều cứng đờ, lời định nói cũng nghẹn lại ở yết hầu, trong lúc nhất thời không biết tiếp lời Ninh Thu Thu như thế nào.
Ninh Thu Thu chớp chớp mắt: "Nói chuyện đi chứ, Triển tổng."
"Thu Thu, chương trình bắt đầu quay rồi," Thời điểm Triển tổng còn đang suy nghĩ lời thoại thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, giọng nói khàn khàn vội vã của Tống Sở lập tức truyền đến, "Đạo diễn bảo cô ra......"
"... đi." Một chữ cuối cùng như mắc lại trong cổ họng của Tống Sở, bởi vì hắn bất ngờ thấy được một màn thân mật của hai người nên không kịp tránh né, đại não trực tiếp đông cứng tại chỗ.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh quá bất ngờ, Ninh Thu Thu nhanh chóng đứng dậy khỏi người Triển Thanh Việt, lại trừng mắt nhìn Triển Thanh Việt một cái, đều tại hắn mà, ai bảo tự nhiên đi trêu cô, bằng không sao có thể xuất hiện loại tình huống này được.
Triển tổng vô duyên vô cớ bị trừng: "......"
"Tôi tôi tôi," một lát sau, Tống Sở hồi hồn, lắp bắp giải thích, "Tôi không phải cố ý, tại cái cửa này, vừa chạm nhẹ nó đã mở ra rồi!"
Ban tổ chức thuê căn phòng này có cánh cửa giống mấy loại cửa kéo ngày xưa, bên trong không có khóa, đóng lại cũng không tự động khóa, bởi vì dùng đã lâu, bản lề bị lỏng, cho nên tùy tiện chạm nhẹ, là có thể mở ra......
"Bắt đầu quay rồi sao, tôi qua liền đây!"
Dù sao thì Ninh Thu Thu cũng đã lăn lộn trong nghề diễn này nhiều năm, tuy bề ngoài cô vẫn có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã bị hai chữ "chết tiệt" lấp đầy, vất vả lắm cô mới đánh thắng Triển Thanh Việt một lần, vậy mà......
Nghĩ đến tư thế cô vừa mới ngồi trên đùi Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu che mặt, làm người không mặt mũi còn hơn.
Vận khí của cô hôm nay không phải chỉ hơi "đen" thôi đâu.
Tống Sở còn đau trứng hơn, hắn càng nghĩ càng thấy không thích hợp, sao nhà tài trợ lại quen biết Ninh Thu Thu, trong giới giải trí quy tắc ngầm bay rập trời này, đây chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi sao?
Đặc biệt là khi đạo diễn "nhắc" mọi người ra ngoài để cho bọn họ ôn chuyện, hắn lại càng cảm thấy không thích hợp hơn, quan hệ này, không thể dừng lại ở hai từ bạn bè đơn giản như vậy được!
Hơn nữa hắn còn thấy hai người Triển Thanh Việt mang theo ra ngoài ngay sau đó, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có thể làm gì đây......
Tuy Tống Sở thường xuyên cãi tới cãi lui với Ninh Thu Thu, nhưng hắn thật đã coi cô trở thành bạn tốt, nhà tài trợ kia thoạt nhìn cũng rất có tiền rất đẹp trai, nhưng mẹ nó hắn là...... Không phải Tống Sở xem thường người tàn tật, nhưng vạn nhất Ninh Thu Thu là bị đối phương cưỡng bách thì sao?
Ngẫm lại những chuyện không thể đưa ra ngoài sáng ở giới giải trí, Tống Sở đột nhiên cảm thấy, không thể như vậy, không thể để Ninh Thu Thu bị một người đàn ông ngay cả đi cũng khó khăn bao dưỡng!
Tống Sở nghĩ đến đây, đầu óc nóng lên, thừa dịp mọi người không chú ý lén chạy vào trong, hắn định lấy cớ là đạo diễn đã bắt đầu quay để Ninh Thu Thu có lý do đứng đắn ra ngoài, không ngờ cánh cửa kia vừa chạm đã mở, khiến hắn đụng phải một màn này.
Hắn có điểm đứng hình, nói đúng hơn là, hình tượng Ninh Thu Thu ở trong lòng hắn có điểm sụp đổ.
"Đi thôi," so với bọn họ, Triển Thanh Việt ngược lại rất bình tĩnh, ngữ khí hắn ôn hòa, thậm chí còn vỗ nhẹ eo sau của Ninh Thu Thu, "Tôi cũng trở về, không trì hoãn mọi người làm việc."
"Ừm, vậy anh đi cẩn thận một chút, tôi phải đi đây."
Triển Thanh Việt mỉm cười: "Được."
Tống Sở: "......"
Triển Thanh Việt tới vội vàng đi cũng vội vàng, giống như lãnh đạo đến thị sát tình hình thi công, toàn bộ quá trình không đến nửa tiếng, cũng không làm chậm trễ bọn họ quay chương trình.
Nhưng lại thành công quấy đục hai hồ nước trong.
Đặc biệt là Ninh Thu Thu, dù cho da mặt cô có dày đi chăng nữa, lúc này cũng không chịu được, vừa nhớ tới chuyện này, lập tức xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Cô đành phải hóa bi phẫn thành động lực, nỗ lực luyện tập ca hát, hy vọng buổi tối sẽ không mất mặt thêm.
Tiết mục của Ninh Thu Thu được xếp đầu tiên, tuy cô làm nghệ sĩ, đã từng lên sân khấu lớn sân khấu bé, đã không còn cảm thấy sợ hãi từ lâu, nhưng lần này lại không như vậy, giống như lần đầu tiên được bước lên sân khấu, cô khẩn trương không chịu được.
Trước khi lên sân khấu, các anh em chuột tre ở dưới cổ vũ.
"Tạo hình của Thu Thu thật xinh đẹp," Bạch Oánh nói, Ninh Thu Thu mặc trang phục diễn, trên mặt trang điểm nhẹ hơn so với lối trang điểm thường thấy trong hí khúc, trên đầu cũng không mang trang sức khoa trương như vậy, chuyên viên trang điểm búi cho cô kiểu tóc hơi hướng cổ đại, phảng phất hơi thở của vai đào kinh tài tuyệt nghệ trong hí khúc, khiến người xem khó quên, Bạch Oánh cuộn tay lại nói, "Tôi cảm thấy lát nữa tiết mục nhất định sẽ phi thường xuất sắc, cố lên Thu Thu, lấy Hồng Hoang chi lực khi cô khiêng trúc ra đi!"
"Sau đó đập vỡ cây cột đình sao," Lâm Cận tiếp lời, mọi người nghe xong đều cười một chút, không khí khẩn trương lập tức tan đi rất nhiều, Lâm Cận lại nói tiếp, "Nói giỡn thôi, cố lên Thu Thu."
Phương Cẩn Nhiên cũng gợi lên khóe miệng cười cười: "Tôi tin cô, lần nào cô cũng mang đến cho chúng ta một kinh hỉ."
Mọi người anh một lời tôi một ngữ mà cổ vũ Ninh Thu Thu, Tống Sở lại thập phần trầm mặc, thậm chí cong không ngẩng lên nhìn cô.
"Này," Bạch Oánh đập hắn, "Từ chiều đến giờ tâm trạng anh bắt đầu không đúng a, không phải anh thật sự bị bóng ma tâm lý với sữa bò đấy chứ?"
"Nơi nào có!" Tống Sở nhắc tới sữa bò liền tức giận, "Tôi đang, đang mướt mồ hôi vì Thu Thu đây được chưa."
Mọi người đều dùng ánh mắt không tin nhìn hắn.
"Chỉ là...... tôi không muốn cô ấy áp lực thôi!" Giữa tình cảnh cuống quýt, Tống Sở vội bịa một lý do nghe có vẻ đáng tin cậy.
Ninh Thu Thu biết nguyên nhân, đối mặt Tống Sở cũng rất xấu hổ, vừa vặn người dẫn chương trình bên kia giới thiệu xong tiết mục của cô, cô đành nói nhanh với mọi người: "Lời chúc phúc của mọi người tôi đều nhận được rồi, còn lợi hại hơn máu gà, xông lên!"
Nói đoạn, Ninh Thu Thu lấy tư thế tráng sĩ một đi không trở lại, bước lên sân khấu.
Dưới sân khấu đều là dân trong thôn, mỗi người một tâm trạng khác nhau mà ngồi trên ghế, vốn đang mọi người đang hỗn loạn ầm ĩ, một khắc Ninh Thu Thu lên sân khấu, ai nấy cũng bất giác an tĩnh lại.
Ánh đèn đơn sơ từ sân khấu chiếu lên người Ninh Thu Thu, tựa như đoá hoa tinh khiết nở rộ dưới ánh trăng, sáng lạn, loá mắt, tuyệt sắc nhân gian, khiến người xem không thể dời mắt.
Trong thôn có rất nhiều người lớn lên dưới quê, họ chưa bao giờ gặp qua một mỹ nhân tuyệt trần như vậy, thậm chí có người không nhịn được mà dụi dụi mắt, đây là tiên nữ hạ phàm sao?
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, thân ảnh Ninh Thu Thu cũng chậm rãi chuyển động, sau đoạn nhạc đêm ngắn ngủi, Ninh Thu Thu cất giọng xướng: "Vì cứu Lý lang mà rời nhà, ai ngờ hoàng bảng trung Trạng Nguyên......"
"Oa, bài này," Bạch Oánh bị này giọng hát làm cho da đầu tê dại, "Là tuồng Hoàng Mai* mà, cô ấy xướng tuồng Hoàng Mai!"
(*) Tuồng Hoàng Mai (黄梅戏) hay còn gọi là Tuồng hái trà (采茶戏) hoặc Điệu Hoàng Mai (黄梅调), là một loại tuồng vui ở các địa phương An Huy, Giang Tây, Giang Tô, Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn Tây v.v... nội dung của tuồng phổ thông (mô phỏng theo sinh hoạt tự nhiên), hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn, khúc điệu du dương uyển chuyển.
Bởi vì thời gian quá ngắn, Ninh Thu Thu cuối cùng vẫn lựa chọn hí khúc có sẵn, chỉ cải biên một chút, lúc diễn khang sẽ nghe ra một loại phong vị cổ trang khác.
Giọng ca của cô uyển chuyển, bởi vì xuất thân ca sĩ, âm tiết rất chuẩn, mới xướng câu đầu tiên đã đủ khiến cho mọi người nổi một thân da gà.
Nghe nhiều nên thuộc ca khúc bị như vậy phương thức xướng ra tới, kinh diễm đến làm người nhịn không được há to miệng.
Tuyệt, quá tuyệt, tiếng ca thanh lệ uyển chuyển lại day dứt, khiến người nghe không thể ngừng đắm chìm trong đó.
Dân quê tuy rằng không quá hiểu về những loại nhạc thịnh hành này đó ở thành thị, nhưng đối với tuồng Hoàng Mai này nhà nhà đều biết, ai cũng thuộc vài câu, quen vài điệu, thậm chí có người còn có thể xướng theo vài câu, phù hợp yêu cầu nhiệm vụ của ban tổ chức một cách hoàn mỹ.
Ninh Thu Thu hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ!
Buổi tối trước khi ngủ, tâm trạng Ninh Thu Thu hẵng còn rất hưng phấn —— hôm nay cô chỉ nghe tuồng Hoàng Mai, hiện giờ bình tĩnh lại, trong đầu đều là "Ta khảo* Trạng Nguyên không vì vinh hiển, ta khảo Trạng Nguyên không vì làm quan lớn"......
(*) Thi cử.
Vứt đi không được, quên thì lại tiếc.
Khổ quá đi.
【 Con trai: Quan hệ của cô với anh ta...... là danh chính ngôn thuận sao? 】
Thời điểm Ninh Thu Thu chuẩn bị tìm nghe vài bài hát khác để dời đi lực chú ý thì nhận được tin nhắn của Tống Sở.
"......" Nếu cô giải thích "mọi chuyện không phải như những gì cậu thấy", còn kịp không?
Ninh Thu Thu một lần sẩy chân hối hận cả đời, vất vả lắm cô mới khiến Triển Thanh Việt nghẹn lời một lần, cách mạng mới thắng lợi bước đầu, cô lại tự mình nhảy vào hố lần nữa.
Hơn nữa, Tống Sở hỏi vấn đề này...... cô có thể nói như thế nào, quan hệ thật sự của cô cùng Triển Thanh Việt, là danh không chính ngôn không thuận sao, khóc một dòng sông a.
【 Ninh Thu Thu: Trẻ con không cần lo nghĩ nhiều vậy! 】
【 Con trai:......】
【 Ninh Thu Thu: Quan hệ của tôi với anh ấy tương đối phức tạp, dù sao cũng không phải như anh nghĩ, yên tâm, nói như thế nào tôi cũng là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên không có khả năng chơi trò luật ngầm cẩu huyết của nữ minh tinh x kim chủ ba ba đâu 】
Ninh Thu Thu gõ xong đoạn này, gửi đi, lại phát hiện trên khung chat WeChat xuất hiện dấu chấm than màu đỏ to đùng.
"......" Con bê này dám cho cô vào danh sách đen!
Không còn cách nào, cô đành phải gọi điện cho đối phương, điện thoại vừa mới thông đã bị dập ngay lập tức.
Ninh Thu Thu hộc máu, tên nhóc này, cứng cáp rồi ha!
Bây giờ là nửa đêm, cô cũng không thể đi gõ cửa phòng người khác giới, nếu bị người khác nhìn thấy thì một ngàn cái miệng cũng không thể nói rõ.
Với lại, trước khi đi Triển Thanh Việt đã từng "nhắc nhở" rằng, hắn không thích nón xanh.
Việc này nếu bị truyền ra thì chễm chệ trên đầu Triển Thanh Việt chính là một chiếc mũ xanh chói loá...
Ngày mai tìm một cơ hội giải thích sau vậy.
Nhưng liên tiếp ba ngày thu chương trình, Ninh Thu Thu cảm nhận được rõ ràng Tống Sở đang trốn cô như trốn ôn dịch, điều này khiến Ninh Thu Thu khá bực mình.
Cô không làm tiểu tam không làm gì quá đáng, Tống Sở như vậy rõ ràng là quá phận, mà kể cả cô có thật sự làm tình nhân được Triển Thanh Việt bao dưỡng, cũng đâu cần hành xử như vậy đâu.
Tức chết cha!
Ninh Thu Thu vừa giận, cũng mặc kệ hắn, thích làm gì thì làm, quay xong chương trình, cô lập tức kéo hành lý trở về.
Tuy mấy ngày gần đây không khí lạnh đã giảm, nhưng cuối thu rõ ràng vẫn hơi lạnh hơn chút, Ninh Thu Thu không để ý, buổi tối về đến nhà lại phát hiện đầu hơi choáng váng.
Về đến nhà không thấy Triển Thanh Việt, quản gia nói hắn được bạn cũ mời đi ăn cơm, Trần Nghị cũng đi, Tinh Tinh thân thể không thoải mái xin nghỉ.
Trong nhà thiếu tên chủ nhân lại vắng mấy kẻ dở hơi, nháy mắt quạnh quẽ hẳn, một mình Ninh Thu Thu đần độn vô vị mà ăn cơm chiều, cảm thấy buồn ngủ, liền tắm rửa rồi lên giường.
Một giấc này ngủ thật sự sâu, Ninh Thu Thu cảm giác như mình là chiếc thuyền nhỏ dập dìu trên mặt nước, bị sóng xô đến mức đầu váng mắt hoa, thậm chí còn buồn nôn. Cô muốn dừng cảm giác đong đưa này lại, nhưng bên dưới chỉ toàn là nước, mềm như bông, không bắt được.
"A."
Chiếc thuyền cuối cùng cũng cập bến, Ninh Thu Thu thoát khỏi cơn bóng đè, mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, nhất thời không biết hiện tại là mấy giờ.
"Tỉnh rồi?"
Cô nghe được một giọng nói từ mép giường truyền đến, cô trì độn mà quay đầu nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp đến quá phận, trong phòng chỉ có ánh sáng ấm áp từ đèn giường, nhưng ánh đèn mờ mịt lại càng khiến hắn trở nên lỗi lạc thanh nhã.
Mỹ nam duỗi tay sờ sờ đầu cô: "Vẫn nóng, sinh bệnh cũng không biết, ngốc sao mà ngốc vậy?"
Ninh Thu Thu chớp chớp mắt, một giây sau, ý thức thu hồi, nháy mắt cảnh giác mà nhìn Triển Thanh Việt, sao hắn lại biết cô phát sốt.
Không đúng, sao hắn vô duyên vô cớ tới phòng mình!
"Bên ngoài trời mưa, tôi sợ em mở cửa sổ, vào kiểm tra xem thế nào." Giống như Triển Thanh Việt có thuật đọc tâm, thấy bộ dáng nhẹ nhàng thở ra của cô, buồn cười, "Triển phu nhân, trước kia khi tôi còn hôn mê, cũng không ít lần em lén vào phòng tôi, tôi chỉ vào một lần, không tính quá phận đi."
"......" Đấy là mà là lén lút sao, đấy là quang minh chính đại.
Người trên giường bởi vì sinh bệnh, sắc mặt ửng đỏ, phản ứng chậm chạp, Triển Thanh Việt không có tâm tư trêu chọc cô, hắn lấy thuốc bên cạnh lại đây: "Dậy uống thuốc đã."
Bởi vì thân thể Triển Thanh Việt bất tiện, cho nên không có khung cảnh ôn nhu nâng cô dậy giống nam nữ chính trong TV, Ninh Thu Thu chỉ có thể tự lực cánh sinh, giãy giụa ngồi dậy.
Vừa động, Ninh Thu Thu mới phát hiện trên tay còn đang truyền nước —— chẳng những Triển Thanh Việt mà đến cả bác sĩ cũng chạy vào truyền nước cho cô, vậy mà cô lại ngủ như heo, không phát hiện ra bất luận chuyện gì.
Đặt ở tình huống khác, có khi bị bán còn không biết a.
"Bác sĩ nói cô làm việc quá độ, khó khăn lắm mới được lỏng nghỉ ngơi, lại bị cảm mạo, cho nên mới ngủ say đến vậy."
Triển Thanh Việt nhìn vẻ mặt hoài nghi thế giới của cô, lại tiếp tục giải thích, sau đó lấy các loại thuốc cô phải uống ra, đặt trên một miếng khăn giấy, động tác hắn thong thả, không nóng không vội. Đại khái là sau khi đầu óc bị "nóng chảy", Ninh Thu Thu mạc danh cảm thấy đây là cảnh đẹp ý vui, khiến cô nhịn không được mà nổi sắc tâm.
Đẹp quá, muốn......
Đại khái là ánh mắt cô quá mức lộ liễu, thậm chí Triển Thanh Việt không nhìn
cô cũng biết, nói: "Ninh tiểu thư, tuy rằng da mặt tôi có dày hơn người thường một chút, nhưng nếu em cứ nhìn tôi như vậy, thì tôi sẽ ăn không tiêu mất."
"...... Thân phận tạm thời của anh coi như là chồng tôi, tôi nhìn nhiều vài lần có làm sao." Ninh Thu Thu đúng lý hợp tình nói.
"Ừ," Triển Thanh Việt lấy bình giữ nhiệt qua đây, vặn nắp đưa tới trước mặt có, "Có cần tôi in mấy tấm poster dán lên tường không, như vậy diện ngắm hơn."
"...... Cút đi."
Triển Thanh Việt cười khẽ: "Mau ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi một lát, bảo người đại diện của em lùi lịch lại, lần sau trước khi quay chương trình thì không cần làm việc, nghỉ ngơi một đợt......"
Hai từ "tử tế" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, hắn liền nhìn thấy Thu gia đem toàn bộ thuốc bỏ hết vào trong miệng, uống ngụm nước, một ngụm nuốt hết thuốc.
"......" Triển Thanh Việt hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói, "Đại khái là hồi em 10 tuổi, tôi cùng Thanh Viễn đi theo ba sang nhà em làm khách, trùng hợp là khi đó em cũng bị cảm, nhưng không dám uống thuốc, mặc cho Ninh...... ba vợ có nịnh như thế nào, em cũng không uống thuốc, không ngờ chỉ vừa chớp mắt, em đã trưởng thành như vậy."
Có thể thấy được năm tháng là con dao giết heo.
"!!!"Ninh Thu Thu nghe vậy, tức thì chuông cảnh báo kêu vang, đại khái trong lòng có quỷ, cho nên cô chỉ cảm giác Triển Thanh Việt dường như đã phát hiện chuyện gì, xong đời, không phải là lúc cô hôn mê đã nói điều gì không nên nói đó chứ.
"Tôi......"
"Ừ?" Triển Thanh Việt ngước mắt.
"Kỳ thật......"
Triển Thanh Việt nhìn cô ấp a ấp úng, nháy mắt liền hiểu: "WC?"
Ninh Thu Thu: "......"
Hắn vừa nói như vậy cô lại muốn đi vệ sinh a.
Cuối cùng Triển Thanh Việt bảo người hầu đi lên giúp cô đi toilet, Ninh Thu Thu thấy hắn giống như thuận miệng kể chuyện xưa, cũng không định khơi lại đề tài lần nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá khủng khiếp, cái "áo choàng" này không thể rơi được.
Cô thả lỏng, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhiệt độ vẫn không giảm, cả người có chút choáng váng, nói chuyện với Triển Thanh Việt thật sự đã hao hết toàn bộ tinh lực cô rồi, trở lại giường, lim dim mà thiếp đi.
Triển Thanh Việt vẫn luôn ở bên cô cho đến khi cô truyền hết bịch nước, bác sĩ lại qua đây khám một chuyến, nói không có việc gì, trước nghỉ ngơi, nếu tới nửa đêm không bớt sốt thì gọi điện thoại cho ông.
Thân thể Triển Thanh Việt không tiện, không có cách nào thức đêm chiếu cố cô, cho nên anh dặn dò người hầu buổi tối qua đây trông.
Ninh Thu Thu ngủ một mạch tới sáng hôm sau, hôm qua cô đã bớt sốt nhưng cổ họng lại vô cùng đau đớn, dường như nói không lời, cả người cũng khó chịu không thôi, giống như bị ai đó chà đạp một đêm.
Chà đạp...... Ninh Thu Thu lại nghĩ đến việc Triển Thanh Việt ở phòng mình đêm qua, với trình độ ngủ ngày hôm qua, đại khái là kể cả bị chà đạp thật cũng không phát hiện đi.
Khụ khụ.
Có điều, chắc hẳn người nào đó có lòng mà không có lực đâu, chỉ cần cô không chủ động, thì quan hệ của bọn họ rất khó có "kỷ niệm".
Lần này Ninh Thu Thu bị bệnh mệt đến tàn nhẫn, cảm mạo giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, cô ăn một chén cháo, uống thuốc, lại bắt đầu thiếp đi, nhưng giấc ngủ cũng không được thoải mái, giữa trưa còn bị nôn một lần, rồi lại ngủ tiếp.
Tình trạng này vẫn luôn liên tục đến chạng vạng, rốt cuộc cô củng ngủ đủ, tỉnh táo lại.
Cảnh tượng không quá khác biệt so với thời điểm cô tỉnh lại tối hôm qua, thậm chí người bên cạnh cũng không thay đổi, điểm khác biệt duy nhất chính là...... Triển Thanh Việt đang làm iệc trong phòng cô.
Triển Thanh Việt đang nhìn gì đó trong màn hình máy tính, biểu tình rất chuyên chú, không để ý tới Ninh Thu Thu bên này đã tỉnh.
"......" Hình ảnh này, có chút ấm áp, lại có chút vi diệu.
Ninh Thu Thu trộm sờ điện thoại, muốn chụp lén, nhưng cô mới chỉ phát ra một chút động tĩnh, Triển Thanh Việt bên kia liền phát hiện ra, hắn quay đầu nhìn cô, cười: "Cuối cùng em cũng tỉnh, còn khó chịu không."
=.=
Ninh Thu Thu không kịp động đến điện thoại cho nên rất tiếc nuối, nhưng cô không chịu bỏ qua thời khắc đấy, nói: "Anh......"
Lời nói đến miệng như bốc hơi, cô há miệng thở dốc, phát hiện căn bản mình không thể nói nên lời một cách hoàn chỉnh.
"......" Lần này đến phiên cô biến thành người câm.
Triển Thanh Việt nhíu lại mi: "Làm sao vậy, còn chưa thoải mái sao?"
Ninh Thu Thu lắc lắc đầu, hôn mê một ngày, đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là cả người vô lực, nói chuyện có khó khăn.
Triển Thanh Việt gọi người mang cháo lên, thử thử độ ấm, thấy thích hợp. Khi Ninh Thu Thu đang ngồi dựa vào giường định duỗi tay cầm lấy thì nhìn thấy Triển Thanh Việt múc một muỗng, đưa qua đây định đút cho cô.
Ninh Thu Thu: "......"
Tuy cô bị cảm, nhưng tay không phế, hoàn toàn có thể tự mình ăn cơm được chứ!
"Không ăn sao?" Triển Thanh Việt thấy cô không há mồm, nói, "Ăn hai miếng vậy, một ngày nay em chưa ăn cái gì rồi."
Ninh Thu Thu đành phải há mồm, ăn một ngụm, nhưng cô không có thói quen để người khác hầu hạ, đặc biệt khi đối phương cũng là người bệnh, nhưng cô lại nói không ra lời, chỉ có thể mặc kệ Triển Thanh Việt duỗi tay, tỏ vẻ muốn tự mình ăn.
Đáng tiếc là Triển tổng "can"t get her idea", không biết là do chưa đạt đến cảnh giới giao lưu bằng ánh măt hay là cố ý không đưa cho cô, nhưng dưới cái nhìn của Ninh Thu Thu, hắn đặt cái muỗng lại vào trong chén, với qua, nắm tay cô.
Ninh Thu Thu: "???"
Hắn nhét tay cô lại vào trong ổ chăn, lại duỗi qua vỗ vỗ đầu cô, giống như nịnh đứa trẻ bướng bỉnh nói: "Đừng nháo, ngoan ngoãn ăn một chút."
Nháo cái đầu quỷ anh ý.
Cô bực mình nha.
Triển Thanh Việt nhìn ánh mắt oán giận của cô bắn đến, không hề để bụng, nói: "Ngày trước em chiếu cố tôi lâu như vậy, lễ thượng vãng lai*."
(*) Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã [礼尚往来,来而不往非礼也]: Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy.
"?" Cmn lễ thượng vãng lai ý.
Triển Thanh Việt lại xúc một muỗng cháo đưa qua: "Há mồm."
"......" Ninh Thu Thu miệng không thể nói, nhìn thẳng hắn một lát, cuối cùng vẫn là khuất phục trước cái ác, há mồm nuốt cháo.
"Nóng thì em chớp chớp mắt." Triển Thanh Việt không quên dặn dò.
Tôi bị ép buộc, chớp mắt hữu dụng sao?
Nhưng Triển Thanh Việt không cảm thụ được hoạt đồng nội tâm của cô, đương nhiên hắn chưa từng "hầu hạ" ai bao giờ, tay không đủ linh hoạt, động tác cực kỳ không thuần thục, mấy lần còn không cẩn thận mà đinh cháo lên mũi cô.
—— Ninh Thu Thu đang nghiêm trọng hoài nghi đối phương đây là đang mượn cơ hội báo "thâm thù" ngày trước cô nhét miếng bông mũi vào hắn.
Có điều dường như Triển tổng cảm thấy loại chuyện đút cơm này rất thú vị, đút xong chén đầu tiên, hắn còn muốn cho người mang chén thứ hai lên. Nhưng thấy Ninh Thu Thu tỏ vẻ mình thật sự không nuốt nổi nữa, hắn mới thập phần tiếc nuối mà buông chén xuống.
Ninh Thu Thu khắc sâu thể hội lúc trước Triển Thanh Việt mới tỉnh lại, cảm giác bị mình đút đồ ăn đút nước, tào nhiều vô khẩu, tiêu hóa bất lương. "Tôi xuống ăn cơm chiều, em nghỉ ngơi cho tốt." Triển Thanh Việt nhìn cô uống xong thuốc, nói.
Pho tượng Phật rốt cuộc cũng đi, Ninh Thu Thu thở phì phì, hận không thể rút khăn tay nhỏ ra vui vẻ vẫy vẫy tiễn khách.
Triển Thanh Việt thấy ánh mắt cô sáng ngời khi nghe hắn nói mình phải đi, cũng không tức giận, duỗi tay sờ sờ đầu cô, rồi đi.
"......" Ninh Thu Thu cảm giác nơi bị sờ qua một mảnh nóng bỏng.
Chờ đến khi Triển Thanh Việt đóng cửa lại, Ninh Thu Thu thở dài, một lần nữa nằm xuống trên giường, nhưng ban ngày cô ngủ nhiều, hiện tại hoàn toàn không có ý buồn ngủ, cho nên lấy di động ra xem.
Cù Hoa mỗi ngày đều gửi lịch trình một ngày cho cô lên WeChat, nhắc nhở cô chuẩn bị, làm vậy mới không quên được.
【 Cù Hoa: Ngày mai tham dự buổi lễ long trọng của Thượng Mỹ, thành phố S, đi phi cơ buổi sáng 11 giờ, nhớ phải đặt báo thức. 】
Thượng Mỹ là tạp chí thời trang dành cho nữ, mỗi năm đều kỉ niệm ngày thành lập bằng cách tổ chức buổi lễ long trọng, mời các đại minh tinh trong giới đến tranh kỳ khoe sắc thảm đỏ, buổi lễ khá được coi trọng trong giới giải trí, rất nhiều nữ minh tinh tuyến 2,3 đều vì một tấm vé mời mà tranh đấu gay gắt.
Ninh Thu Thu là tiểu minh tinh tuyến 2, vốn dĩ không được có tên trong danh sách mời, nhưng lần này độ hot của cô thật sự quá cao, tạp chí Thượng Mỹ nhất thời phất cho cô một cành ôliu.
Vừa vặn Ninh Thu Thu cũng cần một lần đi thảm đỏ để chứng minh mình không có cơ bắp, dáng người xinh đẹp nhu nhược giống tiểu tiên nữ, vé mời lần này đến rất thích hợp, giống như buồn ngủ có người kê gối vậy, hoàn mỹ.
Ninh Thu Thu đã rất chờ mong ngày này một thời gian rồi, chỉ là, trong những người mấu chốt cuối cùng, cô thế mà lại bị cảm, còn ốm rất nghiêm trọng.
Thật ra cô có thể mang bệnh ra trận, nhưng ngày hôm qua Triển Thanh Việt đã nói thế nào, nhắc cô lùi hết lịch công tác lại, đợt này chỉ an tâm ở nhà dưỡng bệnh.
"......" Cô cần suy nghĩ biện pháp đàm phán với Triển Thanh Việt.
Chơi điện thoại trong chốc lát, Ninh Thu Thu cảm thấy đôi mắt vô cùng đau đớn, đành phải bỏ di động tiếp tục ngủ, thật vất vả thuốc mới có hiệu quả, thời điểm đang lim dim buồn ngủ thì di động bên cạnh vang lên, cô giật mình, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường nên thanh âm đặc biệt rõ ràng.
Ninh Thu Thu bị đánh thức nội tâm có chút oán giận, duỗi tay cầm nó lại đây, nhìn thấy hai chữ Tống Sở nhảy nhót trên màn hình, càng tức khí.
Ninh Thu Thu tắt đi, gửi tin nhắn cho hắn: Ách, không thể nói chuyện.
Rất nhanh, bên kia liền gửi tin nhắn lại đây: Sinh bệnh? Hay là...... có phải tên đàn ông kia khi dễ cô không!
"......" Triển Thanh Việt tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi, nhưng người ta đang tuổi phong độ, không tới cảnh giới "lão" đi.
Ninh Thu Thu không định giải thích nhiều với hắn, chủ yếu là hiện giờ không nói được, thời điểm cô định gõ chữ bảo hắn có gì chờ giọng nói cô tốt lên hẵng nói thì Tống Sở bên kia lại gửi tin nhắn tới.
Tống Sở: Thu Thu, tôi thích cô.
"Khụ khụ khụ!" Ninh Thu Thu nhìn thấy những lời này, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết.
Thông báo thật sự quá đột ngột, cô với Tống Sở, tuy rằng quen biết đã lâu, nhưng về cơ bản không hay liên hệ với nhau, trong chương trình chuột tre, thời gian cãi nhau cũng chiếm đa số.
Thích? Hỉ cái gì hoan đâu?
Tống Sở: Tôi có thể trở về kế thừa gia nghiệp, cũng có thể biến thành thiếu gia nhiều tiền nuôi cô, quan trọng nhất chính là tôi thiệt tình thích cô, chắc chắn sẽ phụ trách, cho nên, cô đồng ý tôi được không?
Ninh Thu Thu nhìn đến tin nhắn này, cuối cùng cũng biết này tin nhắn không đầu không đuôi này là vì cái gì —— hắn cảm thấy cô bị "lão già" nhiều tiền nhưng bị bệnh dùng quy tắc ngầm, muốn cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.
Trở về kế thừa gia nghiệp?Không nhiều tiền liền phải kế thừa gia nghiệp sao?
Ninh Thu Thu đã vô lực mắng chửi, cô cũng không biết là nên cảm động, hay là nên nói hắn đần độn.
Ninh Thu Thu: Quan hệ của tôi với Triển Thanh Việt không phải như cậu nghĩ, cậu không cần nghĩ nhiều, chờ thân thể tôi tốt lên lại giải thích cho cậu.
Tống Sở: Tôi nghiêm túc! Hiện tại tôi đang ở bên ngoài phòng cô rồi, cô ra ngoài là có thể nhìn thấy tôi.
"......" Ninh Thu Thu cả kinh, chạy đến bên cửa sổ xem, cửa sổ phòng này vừa vặn hướng ra đường lớn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đang đỗ bên kia đường.
Ninh Thu Thu: Sao cậu biết chỗ tôi ơ?
Tống Sở: Ngày đó sau khi quay xong chương trình, tôi theo đuôi xe cô về nhà.
- -----------------------
Chương này quá nhiều đường từ a nhà phát luôn:)) Edit mà không ngừng cười