“ Là cái gì cái gì thế, mau để chúng tôi nhìn ".
Có hai người đồng nghiệp bình thường rất hợp với Phùng Đình vây lại, những người khác trong phòng làm việc cũng kiểng chân đợi, muốn biết là vật gì.
“ Tôi đoán là một cây hoa hồng ”.
“ Nói không chừng là một hộp chocolate tràn đầy ".
“ Cũng có thể là mỹ phẩm ".
“ Oa, Đình Đình, tôi rất ước ao giống như cô, mau mở ra cho chúng tôi nhìn ”.
Phùng Đình đặt hộp quà lên bàn, tháo dây lụa phía trên, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, mở ra, vừa mở ra được phân nữa, người ta còn chưa thấy rõ bên trong, cô ta đã khép lại hộp quà cái " bộp ".
“ Tôi, một bạn nam rất tốt của tôi gửi tới ".
Dưới ánh mắt khó hiểu của đồng nghiệp, Phùng Đình đè lại nắp hộp, nói.
“ Nhìn một chút xem là cái gì, tôi rất tò mò ".
Phùng Đình ngồi xuống ghế: “ Không có gì đẹp mắt, không phải người theo đuổi, mọi người trở về làm việc đi, lát nữa lãnh đạo sẽ nói đấy ".
Đồng nghiệp của cô ta thấy sắc mặt cô ta không đúng lắm, nhìn nhau một cái rồi tản ra.
Phùng Đình ngồi trên ghế, đưa lưng về phía mọi người, chờ lực chú ý của mọi người không ở bên này nữa, mới mở hộp quà ra... đó không phải là hộp quà gì cả, mà là một hộp hoa cúc đầy màu sắc.
Nào có người đàn ông nào theo đuổi người ta mà lại tặng hoa cúc chứ.
Bên trong còn có tờ giấy, Phùng Đình lấy ra xem, trên đó in một dòng chữ nổi.
Gửi cô Phùng đang thất hồn lạc phách: Cuối cùng đã hại xong người, nhân quả luân hồi, cô hại một lần, tôi trả lại có một lần, lại tặng cô một hộp quà miễn phí, hy vọng cô lễ tình nhân vui vẻ ( ^ ^).
Phùng Đình giữ chặt tờ giấy kia, nước mắt không kiềm được nữa mà chảy xuống.
[ Ninh Uyển Uyển: Em không quen thuộc với Phùng Đình, nhưng mà nghe nói cô ta vẫn luôn xem chị trở thành quân địch, tuy thành tích của cô ta áp đảo chị, nhưng những phương diện khác không bằng chị, thậm chí sau khi ở cùng một chỗ với Quan Nam Bồi, em nghe bạn thân của Quan Nam Bồi nói, cô ta còn cảm thấy Quan Nam Bồi thích chị, em đã nói cái người Quan Nam Bồi này mắt mù, sao lại có thể coi trọng một người phụ nữ lòng dạ nhỏ mọn như vậy chứ ].
Ninh Thu Thu đảo lộn trí nhớ của nguyên chủ một vòng, cũng không có cảm giác mình và Phùng Đình có thù oán gì.
không nghĩ ra tại
sao Phùng Đình lại nhắm vào cô, phải hỏi thăm Ninh Uyển Uyển một chút.
Thấy Ninh Uyển Uyển gửi cho cô một tin, dường như có chút hiểu vì sao Phùng Đình lại nhắm vào cô, nguyên chủ mặc dù học không giỏi, nhưng người ta đẹp, có tiền, nổi tiếng là nữ thần trong lòng các nam sinh trong trường, điều này làm cho Phùng Đình sinh ra lòng ghen tỵ sâu sắc đối với cô, cũng khiến cô ta vô cùng không có cảm giác an toàn.
thậm chí sợ bạn trai của mình một ngày nào đó cũng bị mị lực của cô hấp dẫn, dấu đầu cô xuống dưới gấu quần.
Xem ra hôm nay cô giáo huấn cô ta không tính là quá đáng.
Giải quyết Phùng Đình xong, Ninh Thu Thu thoải mái hơn một chút, nhìn những người ân ái trên weibo không còn cảm thấy chói mắt nữa, kéo Diệu Diệu cũng độc thân tới, chụp chung một bức ảnh đăng lên weibo.
[ Ninh Thu Thu ]: Lễ tình nhân của tôi và chó độc thân của tôi
[ Đầu heo ].
Ánh mắt sắc bén và trên mặt của Diệu Diệu đều lộ ra vẻ khinh thường, rất có phong phạm của tổng tài bá đạo, trở thành con chó nổi tiếng trên mạng, những người hâm mộ của Ninh Thu Thu muốn nhìn chó hơn nhiều so với nhìn cô, thấy cô đăng ảnh chụp với Diệu Diệu, cũng chịu khó bình luận hơn bình thường.
[ A a a a a Diệu tổng uy vũ, cho Diệu tổng thịt bò khô: ]
[ Diệu tổng cùng tôi trải qua lễ tình nhân, nhất thời cảm giác mình không cô độc nữa [ đầu chó ] ].
[ Mỗi ngày của Diệu tổng bá đạo và nhân viên xinh đẹp ]
[ ( hình ảnh) Trong nhà Thu gia có quần áo của đàn ông, có phải công khai với quần chúng chúng ta rồi, ô ô ô • ]
Lúc Ninh Thu Thu lượt bình luận dưới bài đăng của mình, thấy điều này, sửng sốt một chút, căn cứ vào hình ảnh để tìm kiếm vị trí, quả nhiên thấy được một bộ quần áo của Triển Thanh Việt treo ở đó, là cái áo cô mặc cho anh trước đó.
Bởi vì lúc chụp ảnh không chú ý đến vấn đề này, không cẩn thận lọt vào khung hình, bị người hâm mộ nhanh mắt phát hiện.
Cái này...
Ninh Thu Thu rưng rưng trả lời: Cha tôi.