Edit: Min
"Hắt xì."
Nhẹ nhàng đánh cái hắt xì, thiếu niên ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Tần Tử Hành đột nhiên trở về nhà, thế cho nên Quý Lam Xuyên chỉ có thể từ bỏ chăm sóc hoa cỏ để đi bồi đối phương diễn kịch.
Vừa mới ở chỗ Bạch Thời Niên đầy một bụng khí, hiện tại Tần Tử Hành nhìn đến Quý Lam, chỉ cảm thấy, nhìn như thế nào cũng hài lòng.
Người này xinh đẹp mềm mại lại không nữ nhân, mỗi một điểm đều gãi đúng vào chỗ ngứa của hắn.
Nghĩ đến mấy ngày vừa rồi lạnh nhạt với thiếu niên, Tần Tử Hành thấp giọng hỏi: "Em bị cảm?"
Nhìn thấy người yêu quan tâm, trong mắt thiếu niên tràn đầy niềm vui mừng, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu còn chưa rời khỏi ghế nhà trường, cho nên mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ gây thơ trong sáng.
Mà Bạch Thời Niên cũng mới 23 tuổi, lại không có sự trẻ con ngây thơ đó.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Tần Tử Hành cảm thấy, Thời Niên sau khi về nước đã trưởng thành quá nhanh.
Tuy nói vẫn là người kia, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ánh mắt Tần Tử Hành phức tạp, hắn giơ tay sờ sờ đầu thiếu niên.
Tựa hồ như muốn thông qua đối phương để tìm kiếm hình bóng người nào đó trong trí nhớ.
"Gần đây anh bận quá, đã ủy khuất em rồi."
Làm bộ thẹn thùng mà tránh né, Quý Lam Xuyên làm sao không biết đối phương suy nghĩ gì.
Ăn chơi đến quên trời quên đất, bỗng nhiên quay đầu lại, tám phần là ở chỗ Bạch Thời Niên ăn đau.
Quý Lam Xuyên nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại làm bộ không biết mà vui vẻ nhảy nhót.
Khi không có Quý Lam Xuyên xuyên qua nguyên tác, có rất nhiều đọc giả ở trong khu bình luận mà trào phúng thế thân "ngu xuẩn vô dụng" này.
Có lẽ vì có quan hệ nhân quả với nguyên chủ, cho nên Quý Lam Xuyên sẽ có chút "đồng cảm" mỗi khi trong nguyên tác sự kiện gì đó.
Cũng may sự đồng cảm này không ảnh hưởng đến ý chí của cậu, nhiều lắm chỉ xem như một chút chấp niệm còn dư lại trong thân thể.
Tính tính thời gian, lúc này trong nguyên tác cũng là đoạn "Nhân vật chính đón gió về nước".
Mặc dù Bạch Thời Niên đã về nước trước đó, nhưng vở kịch lớn ba ngày hai đêm ở sơn trang suối nước nóng hẳn là sẽ không dễ dàng xoá bỏ.
Quả nhiên, sau khi hai người vào nhà, Tần Tử Hành cầm ly nước hoa quả mà Trương mụ bưng lên, cười nói: "Một mình ở trong nhà chắc là rất nhàm chán đúng không? Bạn anh biết một sơn trang suối nước nóng không tồi.
Cuối tuần này, anh mang em tới đó thư giãn nhé."
"Sơn trang suối nước nóng?" Nỗ lực đem mặt đỏ hồng, Quý Lam biết rõ còn cố ý hỏi: "Chỉ, chỉ có em và A Hành sao?"
Động tác uống nước dừng lại, Tần Tử Hành nghiêng đầu, làm bộ không nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt đối phương.
Hắn buông cái ly, chọc chọc trán thiếu niên, trêu ghẹo: "Cái đầu nhỏ này cả ngày suy nghĩ miên man gì đó? Không phải mỗi chúng ta, còn có mấy người bạn khác nữa."
Bạn?
Nghe thấy từ này, ánh sáng trong mắt thiếu niên lập tức ảm đạm xuống.
Nhưng cậu che giấu phần mấy mát này cực nhanh, ý cười trên mặt cũng thập phần tự nhiên.
Tần Tử Hành tự tin lại tâm lớn, chỉ cho rằng chim hoàng yến nuôi trong nhà sẽ rất dễ dỗ.
Nhưng Tần Chinh ở lầu hai lại khác, hắn đang đứng trong góc khuất mà nhìn về phía hai người.
Hắn kinh ngạc, mình thế nhưng lại nắm bắt được cảm xúc của người khác một cách tỉ mỉ.
Rõ ràng là khổ sở nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười vui.
Con thỏ ngu ngốc này am hiểu nhất chính là ủy khuất chính mình.
(Đến Tần tam gia cũng bị ẻm nó lừa cho quay như chóng chóng.)
Ngăn chặn xúc động muốn chống lưng cho đối phương, Tần Chinh hít sâu một hơi, nhắm mắt xoay người đi.
Dưới lầu là tiết mục hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình cực kì khó coi, hắn mà ngốc đi xuống, chỉ sợ làm mình tức chết.
Hắn là người trưởng thành, có lý trí mạnh mẽ và biết kiềm chế, tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới dâm uy tình yêu.
Đời mà, ai chả có lúc bị vả mặt đôi ba lần.
Tần tam gia cũng không ngoại lệ.........
Nửa giờ sau, trợ lý tinh anh của tổng tài nhận điện thoại, mặt đầy nghiêm túc mà nghe lệnh ông chủ nhà mình phân phó———
"Kiểm tra xem cuối tuần này Tần Tử Hành đến sơn trang nào........."
"Giúp tôi an bài hành trình, tốt nhất đừng để bất luận kẻ nào biết."
—
Nói là cuối tuần, kỳ thật là chiều thứ 6 Tần Tử Hành đã mang Quý Lam Xuyên rời nhà xuất phát.
Xe hắn đi là xe đua, cho nên tài xế sẽ không đi theo cùng.
Đời trước Quý Lam Xuyên gặp tai nại xe cộ cũng là lúc đang ngồi ở ghế đầu.
Biết kiêng kỵ của Tần Tử Hành, cậu cũng lười tranh cái ghế phó "Có ý nghĩa đặc thù" kia.
Ngồi ở đâu mà chả là ngồi.
Một đường đi không phải ngồi gần đối phương, cậu ngược lại càng thanh tịnh hơn.
Nếu xét ở mặt ngoài, Tần Tử Hành rất biết cách chăm sóc tình nhân.
Hắn tiếp nhận va ly nhỏ trong tay thiếu niên, rồi lại tự nhiên mà duỗi cánh tay bảo vệ đỉnh đầu đối phương: "Cẩn thận."
Trong phim thần tượng, mấy anh nam chính cũng hay hành động như vậy.
Mà động tác này rất dễ làm khuynh đảo tâm tư của cả trai lẫn gái.
Đáng tiếc Quý Lam Xuyên không phải là đám học sinh ngây ngô kia, càng không phải là nguyên chủ một lòng.
Đối với ôn nhu của Tần Tử Hành, nội tâm không chỉ không gợn sóng, thậm chí còn có chút buồn cười.
Cãi nhau với Bạch Thời Niên, rồi quay qua săn sóc cậu.
Quả nhiên, vai chính công này là một tên tra nam chính hiệu, luôn coi mình là trung tâm vũ trụ.
"Gần đây A Hành rất mệt sao? Em thấy anh luôn không được vui."
Châm ngòi ly gián thì ai mà không biết.
Xe vừa mới khởi động, Quý Lam Xuyên liền chậm rãi lên tiếng đầy quan tâm.
Giọng nói của thiếu niên mềm mại dịu dàng, rất dễ làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.
Tần Tử Hành thích nhất đối phương ôn thuần, tự nhiên liền mở miệng nói ra hết: "Anh cảm thấy..............Nhiều năm trôi qua, con người có chút biến hoá lớn."
Nghĩ đến chuyện cãi nhau với Bạch Thời Niên, trong lòng hắn lại buồn bực một trận.
Bởi vì tình cảm chôn giấu trong lòng nhiều năm kia, cộng thêm việc, hắn cùng Quý Lam chiến tranh lạnh không lý do.
Cho nên, Tần Tử Hành mấy ngay nay, tự nhiên là muốn tìm cơ hội ở bên ánh trăng sáng của mình nhiều hơn.
Vốn tưởng rằng, đây là tình yêu thầm kín cam chịu, nhưng ông trời không phụ lòng người.
Thời Niên sau khi về nước, liền click mở xu thế nào đó ra, cho dù chỉ là một dấu hiệu nho nhỏ thôi, nhưng cũng đủ làm Tần Tử Hành mừng rỡ như điên.
Tần Tử Hành đang lúc muốn thừa thắng xông lên, hắn lại phát hiện Bạch Thời Niên có việc gì đó gạt mình: Lúc ăn cơm, đối phương nhận được một tin nhắn.
Hơn nữa, còn theo bản năng mà tránh né mình đi.
Là thanh mai trúc mã mười mấy năm, hắn đối với Bạch Thời Niên, mỗi một cái chi tiết đều rất hiểu rõ.
Tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể,