Edit: Min
Chưa đến một giây sau, nam nhân này đã khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm mọi ngày.
Sự khác thường trong nháy mắt kia, tựa hồ như là ảo giác dưới ánh đèn.
Hắn vươn tay, ngữ khí ghét bỏ trước sau như một: "Cậu như thế nào mà ở chỗ này?
Còn không phải là do con trai tốt của ngài?
Nhìn bàn tay to khớp xướng rõ ràng trước mắt, Quý Lam Xuyên không xác định là đối phương muốn kéo cậu dậy hay không.
Thẳng đến khi nam nhân bất mãn, hừ lạnh một tiếng, cậu mới đầu đầy mờ mịt mà nắm tay hắn: "Cháu ra cửa quên mang thẻ phòng............."
Không giống như Tần Tử Hành chưa trải qua sóng to gió lớn.
Lòng bàn tay cùng chỗ khớp xương của Tần Chinh đều có lớp chai mỏng.
Quý Lam Xuyên hiện tại thân kiều thịt nộn, chỉ là mượn tạm lực đứng dậy thôi, liền cảm thấy lòng bàn tay mình phát ngứa.
Sợ đột nhiên cười ra tiếng, cậu vội vàng rút tay trái về: "Cảm ơn Tam gia."
Vốn dĩ định đi xuống lầu thư giãn bằng con đường đặc biệt.
Ai mà biết, thế nhưng ông trời cho hắn bắt gặp con thỏ con này.
Tâm tình của Tần Chinh nháy mắt trở nên sung sướng, cũng không so đo sự tránh né của thiếu niên.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy vết đỏ sắp tiêu tan ở đuôi mắt của người kia.
Trong lòng Tần Chinh tức khắc nảy lên một cổ hỏa khí: "Cậu đã khóc?"
Đúng vậy! Cho dù quên thẻ phòng, thiếu niên cũng nên bồi Tần Tử Hành chơi, chứ không phải ngồi lẻ loi trên hành lang.
"Không phải, chỉ là khói bay vào mắt trong lúc nướng thịt thôi ạ." Thầm than thể chất nửa nạc nửa mỡ này của nguyên chủ, Quý Lam Xuyên cũng không dám nói cho Tần Chinh biết chuyện của con trai mình.
Nếu như thường lệ, Tần Chinh nhìn thấy thiếu niên nói dối, nhất định sẽ hùng hổ dọa người mà hỏi đến cùng.
Nhưng sau khi thông suốt, EQ của Tam gia lập tức online, chỉ mở cửa phòng nói: "Vào đi."
Không ngờ đối phương lại tốt bụng như vậy, Quý Lam Xuyên hơi giật mình, không biết có nên trả lời hay không.
Tuy rằng giới tính giống nhau, nhưng có vẻ như thân phận của hai người, đều không thích hợp ở chung một phòng vào đêm khuya.
Đáng tiếc, cậu hiển nhiên đã đánh giá quá cao quyền nói của mình.
Nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa không chịu nhúc nhích, Tần Chinh quét mắt: "Không được ở lại."
Lời Tần Chinh nói ra không quá sắc bén, cũng không giống như mệnh lệnh uy quyền.
Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng có thể làm thiếu niên ngoan ngoãn đi vào phòng.
Lễ phép mà cởi giày ra, Quý Lam Xuyên đưa hai tay nhận túi gió kín từ nam nhân: "Cháu cảm ơn."
Trong túi là một đôi dép lê mới chưa đụng đến, cùng kiểu dáng với đôi của Tần Chinh, nhưng nhỏ hơn một hai số.
Nhận ra đây là do phòng tổng thống chuẩn bị, Quý Lam Xuyên ho nhẹ một tiếng, mạc danh mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Không biết vì sao, rõ ràng Tần Chinh vẫn là Tần Chinh kia.
Nhưng khí tràng của đối phương lại dường như đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Quý Lam Xuyên không đoán được nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời đem nó gác lại ở một bên.
"Bị cảm lạnh?"
Trong vòng ba ngày, nghe được ba lần hỏi câu giống nhau.
Quý Lam Xuyên rất hoài nghi, hình tượng xây dựng của nguyên chủ thật ra chính là Lâm muội muội.
Cậu hơi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, ngồi quy củ đối diện với Tần Chinh
Nhận lấy nước ấm do người đàn ông đưa cho, Quý Lam Xuyên uống hai ngụm để nhuận cổ họng.
Sau đó chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: "Không nghĩ tới ngài cũng ở chỗ này, A Hành cũng chưa thấy nhắc gì với cháu."
"Tới nói chuyện làm ăn." Tự động bỏ qua cái tên gọi thân mật khó chịu kia, Tần Chinh mặt không đổi sắc mà nói dối.
"Đây là cơ mật, càng ít người biết càng tốt."
Nếu là cơ mật thì ngài cũng đừng tùy ý mà nói ra như vậy chứ!
Bị ép nghe xong một bí mật, Quý Lam Xuyên chỉ có thể thành khẩn mà tỏ vẻ: "Cháu sẽ không nói cho những người khác......"
Bắt gặp ánh mắt mười phần áp bách của nam nhân, cậu đột nhiên nhanh trí bổ sung thêm một câu: "Bao gồm A Hành."
Nghe thấy thiếu niên nói như vậy, khóe miệng Tần Chinh lộ ra một chút ý cười không dễ thấy.
Dưới ánh đèn ấm áp của khách sạn, Quý Lam Xuyên không hiểu sao cảm thấy thú vị khi mình cùng đối phương có chung một cái bí mật, bả vai cũng không tự giác mà hơi hơi thả lỏng lại.
Người ta nói rằng, để lộ bí mật là cách dễ dàng nhất để kéo khoảng cách cùng người lại gần nhau, mà Tần Chinh, hiển nhiên rất hiểu rõ đạo lý này.
Thấy thiếu niên không còn đề phòng như lúc mới vào cửa.
Hai mắt hắn nheo lại, bất động thanh sắc mà khơi mào câu hỏi mình muốn biết: "Tần Tử Hành đi đâu? Sao không thấy nó ở cùng cậu?"
Ngón tay vuốt ve ly nước một hồi, thiếu niên lại một lần nữa lâm vào cảm giác bất an cùng lo âu.
Tuy Tần Chinh không đành lòng, nhưng hắn vẫn không hối hận về quyết định của chính mình.
Một số vết thương ẩn bên trong, chỉ có thể dùng người ngoài chọc thủng, mới có thể làm nước mu? trong đó chảy ra.
"Bạch thiếu gia tâm tình không tốt, A Hành đuổi theo........Cháu có chút buồn ngủ, liền muốn đi về phòng trước."
Thật là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, Quý Lam Xuyên đang lo không biết nên triển lộ sự nản lòng thoái chí của mình cho ai.
Tự nhiên có Tần Chinh rất tri kỷ mà chủ động đưa mình tới cửa.
Cậu cố ý làm cho ánh mắt mơ hồ, chỉ kém không khắc bốn chữ "Tôi đang nói dối" to đùng trên mặt.
Quả nhiên, sau khi chứng kiến màn giả tạo bình ổn mà giải thích của thiếu niên, nam nhân ý vị thâm trường hỏi lại: "Lại là bạn bè à?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn bè", giống như chắc chắn rằng bọn họ đang làm trò mèo sau lưng.
Sống lưng thiếu niên cứng đờ, phảng phất như bị ai xé nát lớp mặt nạ cuối cùng, vành mắt lập tức đỏ lên.
Hắn nghĩ người này làm bằng nước hay sao? Nhẹ nhàng chạm vào một chút cũng khóc được!
Trong lòng đang bối rối với con thỏ con này, Tần Chinh vừa định rút tờ khăn giấy đưa cho đối phương.
Hắn liền thấy thiếu niên nhẹ nhàng mà hít hít cái mũi: "Không phải bạn bè, là người trong lòng của anh ấy."
Khó có khi thấy được đối phương không miễn cưỡng chính mình, Tần Chinh trong lòng kinh ngạc.
Đồng thời cũng biết đêm nay hẳn là đã xảy ra chuyện mà hắn không biết.
Bằng mắt thường có thể thấy được sự chấp nhất của thiếu niên đối với Tần Tử Hành.
Nếu không phải quá ủy khuất, đối phương tuyệt đối sẽ không bao giờ thổ lộ trước mặt trưởng bối.
Trưởng bối, ba chồng — Nghĩ đến hai cái danh phận đáng chết này, trong lòng Tần Chinh lại dâng lên một trận bực bội.
Tuy rằng, hắn hiện tại đang tuổi chính trực tráng niên, nhưng ở trong mắt Quý Lam, hắn chính là một đại thúc trung niên.
Bất quá, hắn lại che giấu rất tốt, dù Quý Lam Xuyên vốn trầm mê diễn kịch, cũng không phát giác được khác thường.
Trong ấn tượng của cậu, một sinh vật như Tần Chinh sẽ không có dính dáng gì đến tình yêu.
"A Hành thích Bạch thiếu gia." Phát giác Tần Chinh không có không kiên nhẫn, Quý Lam Xuyên liền đánh bạo tiếp tục nói, "Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, mà cháu chỉ là người ngoài chui vào chỗ trống."
"Tất cả mọi người đều biết phần yêu thích này, chỉ có mình cháu là như đứa ngốc chẳng hay biết cái gì.
Lê thiếu gia nói đúng, loại người xuất thân như cháu, vô luận có làm cái