Edit: Min
Thời điểm Quý Lam Xuyên mở mắt lần nữa, chân trời đã nhuộm một tầng mây đỏ của chiều hoàng hôn.
Cậu đang nằm trên chiếc giường lớn màu đen, mu bàn tay còn gắn một cái kim truyền nước.
Cố sức động động đầu ngón tay, Quý Lam Xuyên phát hiện trên người mình một chút sức lực cũng không có.
Nhiệt độ cao trên trán vẫn chưa giảm bớt, nhưng cũng không còn đáng sợ như lúc sôi trào ban đầu.
Xem ra, Tần Chinh chiếu cố mình rất tốt.
Khẽ nhắm mắt lại, Quý Lam Xuyên cũng không nghĩ tới hậu quả của việc thay đổi cốt truyện lại nghiêm trọng như vậy.
Bất quá, so với tiếp tục cùng Tần Tử Hành lá mặt lá trái, cậu tình nguyện bị bệnh nặng một hồi giống như hiện tại.
"Cạch."
Cửa phòng nhẹ nhàng bị người đẩy ra, Quý Lam Xuyên theo bản năng giương mắt nhìn lên.
Vừa vặn nhìn thấy nam nhân nào đó đang bưng chậu nước cùng khăn lông đi vào.
Đối phương tựa hồ không đoán được cậu sẽ tỉnh sớm như vậy, biểu tình kinh ngạc có chút hơi buồn cười.
"Đôi mắt của cậu..........."
Ý cười mơ hồ ở khoé miệng cương cứng lại, Quý Lam Xuyên lúc này mới nhớ tới mình quên dùng phù chú phong bế đôi mắt.
Song ngư Âm Dương hoạt bát mà bơi lội ở đáy mắt thiếu niên, hoàn toàn không nhận thấy được sự lo lắng của chủ nhân vào lúc này.
Làm sao bây giờ? Liệu cậu có bị Tần Chinh mang đi ra ngoài xẻo thịt hay không đây?
Nhìn nam nhân đang bước nhanh về phía mình, trong đầu Quý Lam Xuyên tức khắc hiện lên vô số ảo ảnh bác sĩ mặc áo blouse đang giải phẫu cơ thể mình.
Cậu thậm chí còn suy nghĩ: Nếu đối phương dám dùng ánh mắt dị loại để đối đãi với mình, cho dù là Tần Chinh, mình cũng cho đối phương một bài học nhớ đời.
Nhưng nam nhân lại không có.
Hắn chỉ đem đồ vật trong tay đặt xuống, rồi sau đó bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của thiếu niên: "Tỉnh rồi? Có chỗ nào còn đau không?"
———Tần tam gia là người nào? Chỉ cần nhìn thấy cái khoé miệng cứng đờ, hắn có thể đoán được, đây là bí mật mà đối phương luôn cúi đầu muốn che giấu.
Hắn không có ý định dò hỏi đến cùng, huống chi, thiếu niên nằm trên giường là người hắn thích.
"Thật là xinh đẹp."
Thấy đối phương nhìn chằm chằm mình không chịu nói chuyện, Tần Chinh lại tự nhiên mà bổ sung thêm một câu: "Tôi rất thích."
Đại não vốn mơ hồ, nhưng lại bị một câu của hắn đánh ngốc hoàn toàn.
Quý Lam Xuyên ngây ngốc mà há miệng thở dốc.
Thật lâu sau mới phát ra âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu: "Cháu đang ở đâu vậy?"
"Ở phòng ngủ của tôi."
Đem ống tay áo sơ mi xắn lên cao, Tần Chinh vẻ mặt bình thản mà nhúng ướt khăn lông.
Hoàn toàn không nhìn ra biểu tình nôn nóng đáng sợ, có thể đem dọa khóc tiểu hài tử ở mấy giờ trước.
"Bác sĩ nói cậu bị say nắng quá mức.
Chờ xe cứu thương hồi thành phố sẽ càng thêm phiền toái."
Bởi vì vị trí hẻo lánh, cho nên trong sơn cũng có một đội ngũ bác sĩ cùng phương tiện cấp cứu đầy đủ.
Trừ bỏ những thiết bị có quy mô lớn cần được phê duyệt mới có thể mua, còn lại ở đây cũng chẳng khác gì bệnh viện tư nhân.
Dùng chớp mắt thay thế cho gật đầu, Quý Lam Xuyên tỏ vẻ vừa lòng vì mình không phải nằm trên giường bệnh ngửi mùi nước sát trùng.
Nhớ tới trò khôi hài trước khi té xỉu, cậu lại gian nan mà há miệng ra: "A........Tần Tử Hành bọn họ đâu rồi?"
Thật vất vả mới thoát khỏi đối phương, cậu không muốn cõng trên lưng cái nồi si tình.
Nghe thấy thiếu niên vừa mới tỉnh dậy liền vội vã hỏi thăm người khác.
Ngón tay Tần Chinh khẽ dùng sức siết chặt cái khăn lông.
Hắn cho rằng, sau khi trải qua trò khôi hài ở giữa trưa, đối phương cũng nên hết hy vọng với Tần Tử Hành.
"Về nhà rồi."
Đem khăn lông đặt lên trán thiếu niên, Tần Chinh hơi cúi sát người vào đối phương: "Hiện tại ở đây chỉ có hai người, tôi và cậu."
"Là, phải không?" Lắp bắp mà trả lời lại, Quý Lam Xuyên đột nhiên phát giác, nam nhân trước mặt có chút nguy hiểm.
Cậu tay chân rụng rời nằm ở trên giường, giống như là một con cá chuẩn bị chờ làm thịt.
Thấy thiếu niên khẩn trương mà thả chậm hô hấp, nam nhân đột nhiên cười: "Sợ tôi."
Cố sức lắc lắc cái đầu, Quý Lam Xuyên cảm thấy mình bị sốt tới mơ hồ mới có thể đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy.
Cậu yên lặng nhìn giữa mày đối phương, Âm Dương Ngư ở đáy mặt đột nhiên trở nên rõ ràng: "Công đức kim quang của Tam gia đã tối lại."
Tuy rằng, công đức kim quang của Tần Chinh thường ẩn bên trong cơ thể không dễ phát hiện.
Nhưng đối với Quý Lam Xuyên— người có Âm Dương Nhãn quan sát ở cự ly gần mà nói: Những thay đổi nhỏ trên người đối phương, quả thực là rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cho tới hiện tại, sao cậu lại không biết vì nguyên do gì mà mình tỉnh nhanh như vậy.
Căn bản không phải là tác dụng của thuốc cùng tác động của bác sĩ.
Mà là do một thân đại khí vận của Tần Chinh đã giúp mình chắn một kiếp.
"Ngài có chỗ nào không thoải mái không?"
Thấy đối phương không để ý mà gật đầu, Quý Lam Xuyên cố nén yết hầu ngứa có ý muốn truy vấn.
Cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác trước khi ngất xỉu bị một ngọn núi đè áp.
Vô luận thế nào, cậu cũng không muốn đem loại trừng phạt này liên lụy đến trên người người khác.
Cánh môi thiếu niên khô ráo mà lại tái nhợt, chỉ có đôi mắt vẫn còn duy trì sự trong trẻo thường ngày.
Tần Chinh phát giác đối phương, thế mà thật sự lo lắng cho mình.
Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của thiếu niên giấu ở trong chăn, an ủi nói: "Tôi không có việc gì."
"Mới vừa tỉnh lại sao mà nói nhiều như vậy, muốn uống nước không?"
Lần đầu nhìn thấy đại gia không để bụng mấy loại công đức kim quang này, Quý Lam Xuyên nhất thời nghẹn lời.
Chỉ có thể nằm ở trong chăn héo rụi mà chớp chớp mắt.
Dù sao cậu cùng Tần Chinh vẫn còn hợp tác với nhau, sau này tìm cơ hội báo đáp ân tình của đối phương là được.
Quý Lam Xuyên lúc này mới nhận ra, Tần Chinh vẫn luôn đứng ở bên mép giường chăm sóc chính mình.
Khó có lúc mà cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhìn thấy đối phương mang ly nước qua, Quý Lam Xuyên vội vàng nói: "Ngài, khụ, ngài ngồi đi."
Bởi vì nói nhanh, thiếu niên liền ho khan vài tiếng.
Tần Chinh đặt ly nước ở đầu giường, vẻ mặt vô cùng tự nhiên mà ngồi ở mép giường: "Muốn tôi hỗ trợ không? Cậu hiện tại giống như không có chút sức lực gì."
Sau khi bị đối phương nhắc nhở như vậy, Quý Lam Xuyên mới nhớ mình hiện tại đang là thương binh yếu đuối.
Nghĩ về sau mình có khả năng phải nhờ Tần Chinh đỡ đi vào phòng vệ sinh để giải quyết vấn đề cá nhân.
Cậu giống như muốn ngất thêm một lần nữa cho nhanh.
Chờ lâu mà không thấy thiếu niên đáp lại, Tần Chinh đoán được tiểu tâm tư của đối phương, liền cố ý chơi xấu: "Cậu có muốn uống không đây?"
Bị giọng nói trầm thấp đột ngột của nam nhân dọa giật mình, Quý Lam Xuyên không hề nghĩ ngợi mà buột miệng nói ra: "Uống."
Dám qua lại rồi còn sai sử tổng tài ba ba, cậu thật sự bị lão tặc Thiên Đạo