Edit: Min
Cảm ơn sự động kinh nửa đêm mà Tần Chinh ban tặng, Quý Lam Xuyên thật vất vả mới tích cóp được chút u sầu đã hoàn toàn tan sạch sẽ.
Cậu là thần côn không phải thần tiên, cho dù nhìn thấy nhiều thứ hơn so với người khác, cũng không thể tới chộp linh khí chữa bệnh cho mình.
Dạ dày co rút đau đớn, Quý Lam Xuyên không có tinh lực ở dưới lầu hoảng loạn.
Tuy là linh khí nồng đậm có thể giúp cậu thần thanh khí sảng.
Nhưng nghĩ đến vì sao linh khí chất lượng tốt tiết ra ngoài, cho dù một giây thôi, Quý Lam Xuyên cũng không muốn ở trong phòng bếp.
"Phi, lão nam nhân giả đứng đắn." Nhớ tới Tần Chinh trong nguyên tác không được tác giả miêu tả nhiều lắm, Quý Lam Xuyên trộm bĩu môi.
Cậu lục tung phòng nguyên chủ lên cũng không tìm thấy thuốc dạ dày, cậu chỉ có thể nằm trên giường đem mình co lại một đoàn.
Một đêm ngủ không quá yên ổn, Quý Lam Xuyên mơ mơ màng màng mà bị đồng hồ sinh học của nguyên chủ đánh thức.
Cậu day day cái trán, hoảng hốt hai giây mới phản ứng lại là mình đang ở đâu———
Vì để lưu lại một ấn tượng tốt cho phụ tử Tần thị, nguyên chủ thậm chí không dám lười biếng ngủ thêm.
Nguyên lai là chim hoàng yến không thược vị được lại thảm như vậy.
Rung đùi đắc ý mà cảm khái hai câu, Quý Lam Xuyên đi dép lê vào phòng tắm, sau đó liếc mắt nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mình trong gương.
Giống như là ngày hôm qua đi ra ngoài quậy cả một đêm, trông chán vô cùng.
Quý Lam Xuyên dùng sức mà cọ cọ cánh môi mới làm cho gương mặt này thêm vài phần huyết sắc.
Bất quá, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù thần sắc xanh xao, bộ dạng xinh đẹp cũng đủ làm cho người ta thương tiếc.
Nhưng mà đây không phải là phong cách của mình.
Nhướng mày mỉm cười, thiếu niên thuần khiết trong gương lập tức nhiều thêm vài phần phong lưu quyến rũ.
Sau khi thưởng thức mỹ mạo "Chính mình" như thường lệ xong, Quý Lam Xuyên huýt sáo vặn vòi hoa sen.
Làm công tác dưỡng da qua loa xong, Quý Lam Xuyên đổi một thân quần áo đẹp rồi ngồi chờ Tần Tử Hành tới phòng.
Dựa theo nguyên tác cốt truyện, đối phương lúc này muốn dùng tân hoan để quên đi tình cũ.
Thân là một tân hoan, đồng thời cũng gánh vác sứ mệnh ngược tra, Quý Lam Xuyên đương nhiên sẽ lên tinh thần toàn lực để chiến đấu.
"Thùng thùng."
Tần Chinh có thói quen dậy sớm, cho nên khi Tần Tử Hành ở nhà cũ liền không dám lười rời giường.
Tuy cơn say đau đầu còn một chút, nhưng hắn vẫn dậy sớm, rồi đứng trước cửa phòng Quý Lam Xuyên gọi cậu xuống ăn cơm.
Việc nguyên chủ bị đưa về nhà, hoàn toàn là do sự bốc đồng của Tần Tử Hành sau khi nghe tin Thời Niên đính hôn.
Sau đó, ngày nào hắn cũng tới quán bar mua say, nào còn nửa điểm nhớ tới trong nhà có một Quý Lam.
Cũng may nguyên chủ là người tâm cơ, nếu không, chỉ sợ đối phương không trụ nổi quá ba chương.
Tối hôm qua trải qua một chuyến như vậy, Tần Tử Hành cũng dần dần nhớ lại điểm tốt của Quý Lam.
Hắn nhớ tới đối phương còn không biết chuyện của Bạch Thời Niên, trong lòng tự nhiên sinh ra một chút áy náy cùng chột dạ.
———nếu không phải hắn đối với nguyên chủ còn có hai phân thành tâm, cho dù hắn có bốc đồng đến đâu cũng không có khả năng đem người về nhà.
Trong đầu đang suy nghĩ miên man, cánh cửa phòng trước mắt rốt cuộc cũng mở ra.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu nhạt, trên mặt treo nụ cười tươi, tựa như là vô cớ đem đi ba phần cái khô nóng ngày hè: "A Hành."
So với Bạch Thời Niên được nuôi lớn như vương tử, dáng người Quý Lam mảnh mai hơn vài phần.
Tứ chi nguyên chủ thon dài, lại học nhảy múa khiêu vũ từ nhỏ, có thể nói, hắn trời sinh giống như cái mắc áo hình người.
Nam nhân đều là động vật thị giác.
Cho nên, mới sáng sớm đã nhìn thấy mỹ nhân, Tần Tử Hành không khỏi bật cười: "Mấy ngày nay không gặp, em có nhớ anh không?"
Khác với Tần Chinh cũ kỹ, Tần Tử Hành có thể nói là người rất biết chơi.
Trước đó, hắn cũng có vài đoạn gặp dịp thì chơi, thẳng đến khi gặp tình duyên của đời mình thì mới dừng lại.
Cũng may, mấy người tình cũ không tìm đến hắn phiền toái.
[chỉ có Bạch Thời Niên, mới là người đáng giá để hắn dùng chân tâm trao cho]
Nhớ tới đoạn miêu tả nào đó trong nguyên tác, Quý Làm Xuyên không khỏi rùng mình.
Có thể đem tên hoa tâm nói giống như tươi mát thoát tục, vị tác giả này thực sự là một nhân tài đấy.
"Có."
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy không muốn xa rời.
Trong lòng Tần Từ Hành vui vẻ, hắn duỗi cánh tay muốn kéo người ôm vào lồng ngực: "Đi, đi xuống ăn cơm."
"Đừng." Không dấu vết tránh né bàn tay to của Tần Tử Hành, Quý Lam Xuyên làm bộ ngượng ngùng nói: "Tam gia còn ở nhà."
"Sợ cái gì, ba đối với em không có ý kiến." Nhìn thái độ tối qua của Tần Chinh, hẳn là lười quản đến chuyện nữ nhi tình trường của hắn.
Cho nên Tần Tử Hành lúc này có thêm vài phần tự tin.
Đậu má @@
Không ý kiến? Thế tối hôm qua ai là người bắt tôi phải chú ý thân phận?
Khoé miệng nhếch lên một mạt trào phúng, Quý Lam Xuyên từ lâu đã quen mấy chuyện lục đục trong đại viện của hào môn rồi.
Thấy Tần Tử Hành không đặt tay trên eo mình, mặt mày cậu giãn ra, nhưng nửa điểm lời âu yếm cậu cũng không nói.
Là nam nhân một khỏe mạnh, không có ham mê bất lương gì, Tần Chinh đã sớm ngồi trước bàn ăn.
Tần Tử Hành dẫn người xuống ăn cơm, lại cung kính kêu một tiếng phụ thân.
"Ừ." Tần Chinh không nóng không lạnh gật đầu, một ánh mắt cũng không ban tặng cho hai người.
Tần Từ Hành cũng đã quen với sự lãnh đạm này, còn Quý Lam Xuyên lại mừng rỡ không thôi vì đối phương không tìm mình phiền toái.
Vì Tần Chinh không thích ồn ào, cho nên cả phòng ăn an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thật vất vả mới vượt qua bữa sáng áp lực này, Quý Lam Xuyên lại nghe được Tần Chinh nói: "Nếu đã vào Tần thị thì không được làm mất mặt dòng chính Tần gia."
Biết mấy ngày nay mình có chút hồ nháo quá mức, Tần Tử Hành đặt ly nước xuống, nghiêm túc nói: "Vâng, phụ thân."
Tuy đối phương chỉ lớn hơn mình một chút, nhưng Tần Tử Hành đối với Tần Chinh luôn có một loại kính sợ.
Chỉ trong vòng 5 năm ngắn ngủi mà người này có thể đem Tần gia sắp sụp đổ kéo về, thậm chí còn lên một tầm cao mới.
"Còn cậu?" Ánh mắt đảo qua thiếu niên đang cúi đầu ăn cháo, Tần Chinh đột ngột hỏi, "Là một nam nhân, cậu cứ thế ở nhà mãi?"
...............Bằng không thì sao? Không biết ngài Tần đây có hiểu lầm gì với chim hoàng yến không?
Quý Lam Xuyên âm thầm nghiến răng, ngoài mặt nở nụ cười ôn hoà: "Cháu hiện tại là một streamer, A Hành đã