Edit: Min
Từ sau khi Tần Tử Hành dọn ra khỏi nhà cũ, Quý Lam Xuyên rất ít khi khóa trái cửa phòng.
Vì vậy, Tần Chinh chỉ ép tay nắm cửa xuống dưới, liền thành công tiến vào phòng ngủ của thiếu niên.
Hoàng hôn nghiêng về phía tây, giữa giường lớn màu sắc ấm áp hơi nhô lên một khối hình người.
Tần Chinh nhìn mấy sợi tóc đen từ bên trong chăn lẻn ra, trái tim căng thẳng bỗng dưng được thả lỏng.
Thật sự là khẩn trương quá mức, trong nhà còn có Trịnh thúc, đối phương căn bản không có khả năng vô thanh vô tức chạy trốn.
Rõ ràng biết người này còn ở, nhưng Tần Chinh vẫn không rõ nguyên do mà muốn tận mắt nhìn thấy đối phương.
Hắn không tiếng động đóng cửa phòng lại, sau đó, tay chân nhẹ nhàng mà ngồi ở bên giường thiếu niên.
Có lẽ là do từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, Quý Lam Xuyên lúc ngủ luôn có thói quen đem mình cuốn thành một đoàn.
Cảm nhận được hơi thở phập phồng của đối phương, Tần Chinh đưa tay đem chăn quấn lấy thiếu niên kia xốc lên một góc.
Sau khi vào mùa thu thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ điều hòa liền bật hơi cao một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên ngủ đến mỹ mãn, thoạt nhìn miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Chỉ dựa vào gương mặt vô hại lúc ngủ này, mặc cho ai, cũng không thể liên hệ cậu cùng với thiếu niên quá thành thục trong ảnh.
Giống như đang chờ điện thoại của người nào đó, trong tay thiếu niên còn nắm chặt điện thoại của mình.
Mặt mày cậu giãn ra, phảng phất nửa điểm cũng không có vì dư luận trên mạng mà phiền muộn.
Một con thỏ ngốc vô tâm vô phế.
Nhớ tới lần trước sau khi đề nghị "thử xem", đối phương cũng không quan tâm mà ngủ say như vậy.
Tần tam gia từ trước đến nay trầm ổn, lúc này khó có được dâng lên vài phần đùa giỡn trẻ con.
Hắn vươn tay nắm lấy cái mũi cao thẳng lại nhỏ nhắn của thiếu niên.
Hô hấp bị cản trở, Quý Lam Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông trên đỉnh đầu mình vẫn còn mặc chính trang.
Cậu ngủ đến phát ngốc, theo bản năng liền há miệng gọi Tam gia.
Thanh âm ồm ồm khiến người ta bật cười, Quý Lam Xuyên lúc này mới phản ứng được, đối phương làm một chuyện ấu trĩ như thế nào.
Lo lắng trước khi đi ngủ liền bị quét sạch không còn, cậu vỗ vỗ tay người đàn ông, một đầu tóc rối từ trên giường ngồi dậy: "Như thế nào mà cả quần áo cũng không thay?"
Bởi vì sốt ruột muốn xác định xem em có chạy trốn hay không.
Không muốn nhắc tới khoảnh khắc ngu xuẩn vừa rồi của mình, Tần Chinh tiện tay cởi áo khoác ném sang một bên, mặt cũng không đổi mà nói lời sến sẩm: "Bởi vì muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút."
Từ lần trước, sau khi bày tỏ ra vẻ ghen tuông, đối phương rõ ràng không còn nội liễm như trước nữa.
Không quen nhìn nam nhân ở trên giường mình "Cởi áo tháo thắt lưng", Quý Lam Xuyên bối rối rũ mắt, nhớ tới cái gì đó, liền giải thích: "Nghĩ đến một số chuyện có chút nhập thần, liền có hơi mệt mỏi.
"
"Chuyện chụp ảnh sao?"
Thấy thiếu niên tâm tình không cao, Tần Chinh hòa hoãn ngữ khí an ủi: "Tôi đã an bài người chuyên trách đi xử lý, chuyện này em không cần lo lắng nữa."
"Bên trường tôi cũng sẽ chào hỏi, em chỉ cần chuyên tâm đến lớp luyện múa là được rồi."
Lấy tâm tư kín đáo của Tần tam gia, nếu như hắn muốn đối xử tốt với một người, vậy nhất định là chu đáo khéo léo từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.
Nhưng so với những thứ này, Quý Lam Xuyên càng để ý chính là cái nhìn của đối phương.
Tuy rằng đó là quá khứ thuộc về nguyên chủ, nhưng trong mắt người khác, đây chính là chuyện mình đã từng làm.
"Ngài..........." không tức giận sao?
Lời còn chưa nói ra, điện thoại bị thiếu niên ném ở trên giường liền "ong ong" rung lên.
Đó là một dãy số hoàn toàn xa lạ, Quý Lam Xuyên nhanh chóng cúp máy, nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha mà lặp đi lặp lại.
"Nhận đi." Không nóng lòng nhất thời tán gẫu, Tần Chinh tính tình tốt mở miệng, "Có lẽ là tìm em có việc gì gấp."
Nhưng mà, chưa tới ba giây, nam nhân liền hối hận vì vừa rồi mình đã rộng lượng.
Bởi vì từ động tác trộm ngắm của thiếu niên mà xem, điện thoại bên kia nhất định là một người sẽ khiến mình không thích.
Thanh âm dũng mãnh của Tần Tử Hành tràn vào trong tai, Quý Lam Xuyên cầm di động, chỉ cảm thấy mình đang nắm phải một củ khoai lang phỏng tay.
Đã cho vào danh sách đen rồi, tra nam à, anh còn có tí thể diện nào hay không?
Theo bản năng muốn cúp điện thoại, nhưng thấy đôi mắt sắc bén của nam nhân nhìn chằm chằm, cậu không hiểu sao mình lại có vẻ chột dạ.
Thân chính không sợ bóng tà, hắng giọng một cái, Quý Lam Xuyên lạnh lùng nói: "Tần thiếu tìm tôi có chuyện gì?"
"Quả nhiên là em cho anh vào danh sách đen."
Chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ đối xử với mình như vậy, Tần Tử Hành trong lòng trăm vị ngổn ngang.
Rõ ràng hai người đã chia tay, nhưng hắn lại còn muốn vì một số chuyện mà tìm được đáp án.
Thân là nhân vật công chính của tiểu thuyết cẩu huyết, Tần Tử Hành trước khi ở bên Bạch Thời Niên, cũng có mấy đoạn tình duyên gặp dịp thì chơi.
Hắn đẹp trai lắm tiền thân ở vị trí cao, cho nên, luôn có thể thành thạo chiếm thế chủ động trong tất cả các mối tình.
Loại chuyện nhìn nhầm bị lừa này, Tần Tử Hành vẫn là lần đầu tiên trải qua.
Không phải hắn kiêu ngạo đến mức cho rằng, tất cả mọi người đối với mình đều là "Tình yêu đích thực", không liên quan đến tiền quyền.
Chỉ là thiếu niên trước sau hai lần bộc phát ra cảm xúc quá mức chân thực, Tần Tử Hành nghĩ trăm lần cũng không ra, liền cố chấp muốn có đáp án.
"Quý Lam, em thật sự chưa từng yêu anh sao?"
Vừa mới mở ra loa ngoài để chứng minh mình trong sạch, Quý Lam Xuyên liền nghe được câu hỏi máu chó đầy tử vong của đối phương.
Cố tình chấp niệm của nguyên chủ luôn ở trước mặt Tân Tử Hành quấy phá, thiếu niên tự giễu mà gợi lên khóe miệng, thấp giọng hỏi lại: "Tần thiếu nghĩ sao?"
Rõ ràng không có đáp lại chính diện, nhưng người ở hai đầu điện thoại đều từ trong giọng nói của thiếu niên chiếm được đáp án.
Nhận thấy được nam nhân ở bên cạnh nhìn chăm chú nguy hiểm, Quý Lam Xuyên trong lòng phát điên, chỉ muốn mình mau chóng chấm dứt nhân quả với nguyên chủ.
Cũng may loại cảm giác không khống chế này chỉ là trong nháy mắt, một giây sửa sang lại biểu tình, Quý Lam Xuyên muốn sống sót, liền nhanh chóng cùng Tần Tử Hành vạch rõ: "Chia tay chính là chia tay, mong Tần thiếu sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."
Thoáng nhìn thấy nam nhân bên cạnh đang tản ra khí lạnh ngụt trời, cậu cơ trí mà bổ sung thêm một câu: "Tôi có bạn trai mới rồi, xin Tần thiếu tự trọng."
Bạn trai mới?
Còn chưa hoàn hồn sau thái độ trào phúng lại cô đơn trước đó của thiếu niên, Tần Tử Hành liền nghe được lời "Nói dối" đặc biệt rõ ràng của đối phương.
Hắn vô tình cùng thiếu niên cãi cọ, dùng một loại giọng điệu cao cao tại thượng như "Thương tiếc", nói: "Em không cần lừa gạt anh.........."
Cổ tay mảnh khảnh bị người ta nắm chặt, điện thoại di động trong lúc nói chuyện cũng bởi vậy mà rơi xuống đệm chăn mềm mại.
Tần Tử Hành còn chưa dứt lời, đã bị đối phương "Bíp" một tiếng cúp máy.
Mà trước đó, hắn dùng lỗ tai