Edit: Min
"Tỉnh rồi?"
Phát hiện đối phương không còn nhiệt tình quấn lấy mình, tay phải Tần Chinh dùng sức, không cho cự tuyệt mà đem thiếu niên vây khốn trong ngực mình.
Bên chân truyền đến xúc cảm khác thường cùng nóng bỏng, Quý Lam Xuyên nhắm mắt, hơi hơi nghiêng đầu.
Hoàn toàn không dám nhìn bộ dáng động tình của đối phương lúc này.
Hai người cách nhau quá gần, cậu thậm chí có thể nghe rõ nhịp tim dồn dập của nhau.
Đầu lưỡi nếm được một chút tanh ngọt, nhớ tới thể chất của Tần Chinh, rất nhanh liền phản ứng lại là chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà mũi tên đã ở trên dây, lần này cậu có vô luận như thế nào, đối phương chắc chắn cũng không buông tha.
"Ngoan một chút, hửm?"
Không nhanh không chậm mà hôn lên môi thiếu niên, Tần Chinh ám chỉ dùng động tác thúc giục đối phương há miệng.
Quý Lam Xuyên không thể động đậy lại bị hôn đến chân mềm nhũn, sườn mặt vừa mới rút đi phấn ý, thoáng chốc lại nhiễm một tầng rặng mây đỏ.
Tối nay, hai người bận rộn "Chữa bệnh", lại không có từ phòng ngủ đi ra nữa.
Bữa cơm chiều có mùi thơm xông vào mũi dưới lầu không ai hỏi thăm, nhưng trong lòng Trương mụ lại vui vẻ nở hoa.
Hôm sau, Tần tam gia ăn no một nửa liền ở trong ánh nắng ban mai đầu thu mà đúng giờ tỉnh lại.
Giơ tay ấn xuống đồng hồ báo thức chỉ vang lên một tiếng, hắn ôm lấy thiếu niên cuộn tròn ở trong lòng ngực mình, nhạy bén phát hiện đối phương đang giả bộ ngủ.
Tối hôm qua bọn họ cũng không có làm đến cuối cùng.
Mặc dù trước đó "Giúp đỡ lẫn nhau" tiến hành phi thường thuận lợi, nhưng sau khi dùng tay đo kích thước rõ ràng vượt quá tiêu chuẩn của nam nhân, thiếu niên liền nói cái gì cũng không chịu tiếp tục.
Sau đó, đối phương khóc đến không thở nổi, trận chiến kinh thiên này, tức khắc dập tắt một lòng hỏa khí của Tần tam gia.
Thật vất vả mới dỗ được người đi ngủ, Tần Chinh có thói quen ở sạch, liền tay chân nhẹ nhàng tìm khăn mặt nóng để làm sạch cho đối phương.
Trong phòng ngủ chính không có áo ngủ của thiếu niên, Tần tam gia quét dọn xong "Chiến trường", chỉ có thể lấy áo choàng tắm của mình mặc vào cho cậu.
"Con thỏ ngu ngốc."
Véo chóp mũi thiếu niên mà trả đũa, Tần Chinh đã sớm phát giác tròng mắt người này đảo loạn liên hồi.
Thấy đối phương vẫn không chịu mở mắt, hắn liền cúi đầu cắn cánh môi hơi sưng lên kia.
"......!Ngô!"
Bị một nụ hôn chào buổi sáng triền miên của nam nhân cướp đi hô hấp, Quý Lam Xuyên còn chưa kịp làm tốt công tác xây dựng tâm lý liền nhận mệnh mở mắt, vừa vặn nhìn thấy chính mình nho nhỏ trong đáy mắt đối phương.
Đôi mắt phượng xinh đẹp sưng đỏ không chịu nổi, Quý Lam Xuyên cũng không biết tối hôm qua mình vì sao lại ngây ngốc khóc không ngừng.
Vốn chỉ là muốn Tần Chinh mềm lòng thu tay lại, nhưng sau khi nghe được đối phương ôn nhu trầm thấp dụ dỗ, cậu rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc ủy khuất trong lòng ——
Đồ vật lớn như vậy, căn bản không phải là do mình yếu đuối!
......!Bất quá, nửa đầu tư vị đêm qua hình như là thực không tồi.
Trong đầu hiện lên một số hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập, Quý Lam Xuyên vụng trộm dùng ánh mắt nhìn nửa người dưới của đối phương giấu trong chăn.
Tần Chinh vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được lại hôn lên môi thiếu niên vài cái.
"Ngứa."
Không muốn lãng phí cả ngày ở trên giường, Quý Lam Xuyên linh hoạt xoay người chạy trốn, chuẩn bị lẻn về phòng thay quần áo rửa mặt.
Nhưng áo choàng tắm trên người cậu thật lớn, đai lưng thật dài kéo trên mặt đất, thiếu chút nữa làm thiếu niên ngã lộn nhào.
Buồn cười mà cười ra tiếng, tổng tài ba ba mặc đồ ngủ đầy đủ xuống giường túm lấy đối phương.
Hắn cẩn thận thay thiếu niên sửa sang lại cổ áo và thắt lưng, cố ý vô tình mà vuốt ve xương quai xanh nhỏ nhắn kia một chút.
Tần Chinh động tác tự nhiên mà đem người đẩy vào phòng tắm: "Ở chỗ này rửa mặt, tôi sẽ không nhìn trộm."
Hồ nghi mà quay người nhìn chằm chằm vào đối phương, Quý Lam Xuyên tỏ vẻ, cậu đối với độ tin cậy của lời này là thập phần hoài nghi.
Tầm mắt đảo qua từng tấc từng tấc trên người thiếu niên, nam nhân cười như không cười nhướng mày: "Trên người của em còn có chỗ nào tôi chưa từng xem qua? "
"Rầm!"
Cửa phòng tắm bị đóng sầm lại, Quý Lam Xuyên tai đỏ bừng, chỉ cảm thấy vị tổng tài này, thật sự là càng ngày càng không đứng đắn.
*
Ngồi trước bàn ăn ở nhà cũ, thiếu niên nhìn chằm chằm quả trứng đỏ đặt trước mặt mà không biết phải làm sao.
Tuy rằng, cậu biết chuyện tối hôm qua mình ngủ ở phòng chính, tám phần là không giấu được, nhưng động tác của Trương mụ có phải là cũng quá nhanh rồi hay không?
Hơn nữa, cậu và Tần Chinh rõ ràng còn chưa phát triển đến một bước kia...
Không có cách nào đem loại chuyện riêng tư này giải thích cho người khác.
Quý Lam Xuyên dưới ánh mắt từ ái của Trương mụ cùng Trịnh thúc, chỉ đành căng da đầu nhận lấy sự thật mình bị ăn thịt.
Cố tình lão ác nam nhân kia lại trơ mắt xem trò vui, không chỉ không hỗ trợ giải vây, mà còn ỷ ở một bên thưởng thức sự xấu hổ khó có được của thiếu niên.
Chú ý tới đối phương đang nỗ lực ra hiệu ở dưới chân của mình, Tần Chinh chậm rãi thay thiếu niên lột trứng gà: "Hôm nay sao lại nhớ mang tất rồi? "
Biết rõ còn cố hỏi!
Hung dữ mà trừng mắt nhìn đối phương một cái, Quý Lam Xuyên quả thực không dám nhìn vết hôn trải rộng ở mắt cá chân của mình.
Nếu không lấy tất cao mang che khuất, cậu ngày thường còn gặp người như thế nào?
"Đây là vì để cho em nhớ kỹ tầm quan trọng của việc mang giày tất thật tốt." Nghiêm trang mà giải thích hành vi si hán của mình, Tần Chinh đem trứng gà trắng nõn bỏ vào trong chén của thiếu niên, "Sau này không được đi chân trần ở nhà chạy loạn, có biết không hả?"
Không chỉ sợ đối phương bị cảm lạnh sinh bệnh, mà hắn cũng không thích mảnh phong cảnh kia bị người bên ngoài nhìn thấy.
Quý Lam Xuyên không lên tiếng, tức giận cắn một ngụm lòng trắng trứng, coi như là mình đang cắn cơ bắp của người nào đó.
Quy củ ăn không nói ngủ không nói tự nhiên bị phá vỡ, nhìn hai má phồng lên như chuột đồng của thiếu niên, Tần Chinh cười khẽ một tiếng: "Về sau, em chuyển đến phòng ngủ chính đi."
"Khụ!"
Cuộc sống ở chung đến quá nhanh, Quý Lam Xuyên bị sặc thức ăn, vội vàng uống một ngụm nước ấm lớn.
Chuyển đến phòng ngủ chính...
Tuy theo nghĩa đen mà nói, hai người sớm đã ở trong trạng thái "Sống chung" từ lâu.
Nhưng bởi vì diện tích Tần trạch quá lớn, mình cùng Tần Chinh kỳ thật càng giống như bạn cùng phòng ở chúng dưới một mái hiên hơn.
Trước kia còn có thể ỷ vào trêu chọc xong liền chuồn êm về phòng, nhưng nếu chuyển đến phòng ngủ chính, cậu thật sự là chạy cũng không có chỗ chạy...
"Bên cạnh phòng tắm có một phòng thay đồ, em có thể tự nhốt mình ở bên trong."
Đoán ra tâm tư hỗn loạn của thiếu niên, Tần Chinh bình tĩnh mở miệng: "Yên tâm, tôi sẽ không mỗi ngày đều nháo em."
—— Chỉ cần em có thể nhịn xuống mà không duỗi móng vuốt trêu chọc tôi.
Hoàn toàn không nghe được sự bổ sung trong lòng nam