Kiều Nhan không nghĩ đến Triệu Quân Khiêm đi rồi còn quay lại, vừa lúc lại bị anh nghe được một phần câu chuyện.
Kiều Nhan đang nổi nóng, nhíu mày mím chặt môi không nói lời nào, mà giám
đốc Lưu thụ sủng nhược kinh, không nghĩ đến vừa rồi ông nịnh bợ vị tổng
tài này anh ta còn không thèm liếc mắt một cái, bây giờ lại chú ý đến
hai nhân vật nhỏ bé như bọn họ.
Triệu Quân Khiêm dễ dàng nhìn thấu cục diện giằng co giữa hai bên, trực tiếp đi đến bên cạnh Kiều Nhan, hỏi cô làm sao.
“Không có gì, chỉ là gần đây tôi gặp một chút rắc rối, cùng bọn họ có chút mâu thuẫn.” Kiều Nhan giản lược thành một câu khái quát.
Triệu Quân
Khiêm thấy cô tâm tình không tốt, hướng thư ký Lý nhìn thoáng qua, thư
ký Lý lập tức xuất hiện, nâng gọng kính dưới mắt, tiến lên kéo giám đốc
Lưu sang một bên.
“Anh. . . Anh biết ông ta sao?” Kiều Nhan thử hỏi.
Lúc trước bởi vì phải thiết kế nhiều căn hộ, lượng công trình cũng lớn, hơn nữa tài chính đã muốn sắp thấy đáy, vì muốn tiết kiệm tiền lại bớt
việc, cô trực tiếp tìm một bên cung ứng tính hợp tác lâu dài về sau.
Người đứng ra phụ trách hợp tác với cô chính là giám đốc Lưu, cô vẫn cho rằng đối phương chỉ là một bên cung ứng nhỏ lẻ chỉ muốn đầu cơ trục lợi từ
mình, không nghĩ đến tầng lớp như ông ta còn có thể tiếp xúc với Triệu
Quân Khiêm.
Cho dù ông ta cố ý lấy lòng nịnh bợ anh, nhưng có thể có cơ hội đứng trước nhân vật to lớn thế này, sẽ là người đơn giản sao? Nói không chừng bối cảnh gia đình cũng không đơn giản.
Kiều Nhan nghĩ đến điểm này bắt đầu do dự.
Nếu như thực lực ông ta cường đại như vậy, một khi cô chọc tới bọn họ nói
không chừng còn không kịp trở tay đối phó, đến lúc đó người chịu thiệt
khả năng cao vẫn chính là cô.
Tuy rằng cô cũng không dám chắc
chắn, nếu giám đốc Lưu thật sự có thân phận địa vị như cô suy đoán, vậy
vì cái gì ông ta còn tự mình phụ trách hạng mục nhỏ này, cuối cùng còn
lấy hàng kém chất lượng thay thế hàng tốt giở trò bịp bợm, gian thương
nói không giữ lời?
Chẳng lẽ ông ta chỉ muốn lừa cô chút tiền thôi sao? Kiều Nhan không tin.
Lời nói tiếp theo của Triệu Quân Khiêm gỡ bỏ một chút nghi hoặc, anh nói,
“Tôi không biết ông ta, trong giới căn bản không có người như vậy, hẳn
là đầu cơ trục lợi lẻn vào bữa tiệc, cô không cần lo lắng.”
Anh buông giọng trấn an, nhìn hai người cách đó không xa, mắt phượng lãnh đạm không chút gợn sóng
Trong giới người có mắt đều biết, anh không thích bị người khác dây dưa, vì
thế sẽ không có người nào nhân lúc anh rời đi quấn mãi không buông, cơ
bản đều biết thanh danh của anh, không dám đi lên trêu chọc.
Hai
người kia vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt tham lam lấy lòng nịnh bợ đi tới,
khiến thư ký Lý phải khiêm tốn cự tuyệt, giống cao bôi da chó khiến
người khác chán ghét, làm sao có thể là người trong giới được.
Về phần người ngoài có thể trà trộn vào trong bữa tiệc, cũng phải chờ kết quả điều tra từ thư ký Lý.
“Nhìn qua tình huống, nơi này vẫn còn chút việc, yên tâm, thư ký Lý sẽ hỏi rõ ràng, bọn họ không dám không nói.” Triệu Quân Khiêm thu liễm sự lãnh
khốc trong mắt, dáng vẻ ôn hòa tiếp tục nói.
Kiều Nhan gật gật
đầu, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, có lẽ lô hàng của cô cũng
không đơn giản chỉ là không may gặp phải một tên gian thương, cũng có
thể giống như trước, có người bên trong cố ý làm khó cô?
Trải qua chuyện của Triệu Cảnh Hàn, cô có chút suy nghĩ hơi nhiều.
“Kiều tiểu thư còn chưa ăn cơm, gần đây có một nhà hàng không tệ, có muốn
cùng tôi đi ăn chút gì đó không?” Triệu Quân Khiêm bỗng nhiên đánh vỡ
bình tĩnh, thấp giọng mở lời.
Kiều Nhan nhìn về phía thư ký Lý,
sự tình vẫn chưa ra kết quả, còn không biết suy đoán vừa rồi của cô có
đúng hay không, hiện tại bỏ xuống tất cả để đi ăn, sẽ thích hợp sao?
Triệu Quân Khiêm cảm thấy rất thích hợp, vừa lúc trong bữa tiệc vừa rồi anh
cũng chưa ăn gì, chỉ uống một chút rượu, vừa vặn thiếu một bữa ăn khuya.
Vì thế anh còn nói thêm, “Bên phía thư ký Lý cần một chút thời gian, chúng ta đi ăn trước vừa ăn vừa chờ, nếu điều tra được, sẽ không để cô tay
không mà về, mâu thuẫn tranh cãi của cô sẽ giải quyết ổn thỏa, cô nói
phải không, Kiều tiểu thư?”
Kiều Nhan biết anh muốn giúp một tay, hơn nữa cũng đã hành động, bây giờ cô muốn từ chối cũng đã không còn kịp.
Anh đã nói đến nhường này, nếu cô tiếp tục tìm lý do thoái thác, vậy thì có vẻ thật không biết điều, còn không bằng thoải mái đồng ý, xem như bạn
bè hỗ trợ nhau.
“Cái đó. . . xem như tôi mời khách, cám ơn ý tốt
của Triệu tiên sinh.” Kiều Nhan gật đầu áp ứng, lập tức tìm cách trả lễ, cô cũng không muốn nợ anh cái gì, đem quan hệ vạch rõ giới hạn.
Triệu Quân Khiêm rũ mặt cười nhạt, động tác cũng dừng lại, cuối cùng sâu sắc nhìn vào mắt Kiều Nhan gật đầu đáp ứng.
Vì thế chờ thư ký Lý dựa vào thủ đoạn của chính mình, mồm mép nhạy bén
thăm dò người kia xong xuôi quay lại, mới phát hiện không thấy bóng dáng của ông chủ cùng Kiều Nhan ở đâu.
Sau đó anh mới biết được, hai
người kia nhân lúc anh vất vả điều tra, bỏ anh ở lại chạy đi ăn uống no
say, quả thật táng tận lương tâm, không có một chút nhân tình, tốt xấu
gì cũng phải chờ anh xong việc rồi mới đi chứ!
Kiều Nhan theo sau Triệu Quân Khiêm đi vào nhà hàng, sau đó cô mới biết được đây chính là
nhà hàng chuyên về tôm hùm, chút không tình nguyện kháng cự của cô lập
tức tan thành mây khói.
Phải biết rằng cô thích nhất chính là tôm hùm, theo như lời nói của anh, món ăn của nhà hàng này hương vị rất
tuyệt, cô phải cố gắng ăn thật ngon, thỏa mãn dạ dày của mình một chút.
“Thích?” Triệu Quân Khiêm nhìn cô gái trước mặt bộ dáng vui vẻ, cùng người vừa
rồi mang chút kháng cự hoàn toàn khác biệt, ngay cả chút ý tứ phân rõ
khoảng cách của cô cũng giảm bớt không ít.
Kiều Nhan nhìn phục vụ đưa lên một đĩa tôm hùm lớn, nhất thời nước miếng ứa ra, liên tục gật đầu.
(*Liêm sỉ chị ơi.)Thích, trước kia đều ăn không nổi, hiện tại muốn ăn liền có thể ăn, rất tốt.
Nếu không phải khoảng thời gian trước cô bận rộn gây dựng sự nghiệp, nói
không chừng đã sớm gọi mấy con về nhà ăn uống thoải mái.
Triệu
Quân Khiêm nhìn cô ăn uống rất có cảm giác, chính mình cũng nổi lên hứng thú, thử lấy công cụ tự mình tách rời vỏ tôm, động tác mới đầu còn có
chút ngốc ngếch mới lạ, nhưng về sau càng thuần thục, càng lúc càng
nhanh.
Cuối cùng, Kiều Nhan vừa ăn vừa dằn vặt đấu tranh tư
tưởng, cũng cùng là lột vỏ tôm thôi ngững đĩa của anh ta thịt tôm trắng
nõn được xếp ngay ngắn, cô vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Không có
biện pháp, đàn ông sức lực lớn, hơn nữa dáng vẻ của anh cũng rất có kỹ
xảo, không giống cô chỉ biết dùng sức mạnh, lại phải cẩn thận không làm
mất hình tượng chính mình mà trực tiếp dùng tay lột vỏ.
“Cho cô, nhanh ăn đi.” Triệu Quân Khiêm xử lý xong, lại đem đĩa tôm bóc vỏ nóng hổi sạch sẽ của mình đến trước mặt cô.
Kiều Nhan sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, đĩa tôm lộn xộn của cô đã bị anh lấy đi.
Triệu Quân Khiêm cầm lấy con tôm của cô mở càng
tiếp tục xử lý, thao tác nhanh nhẹn, cảnh đẹp ý vui.
Anh ngồi đó, dáng người đoan chính vô cùng, khí thế vô cùng bá đạo, không
giống như ngồi ở nhà hàng phổ thông, mà giống như ngồi sau bàn làm việc
thong dong nghiêm túc.
Mà trong tay anh cầm công cụ cùng tôm hùm, giống như đang xử lý hợp đồng trăm triệu, bị anh khống chế tay lòng bàn tay, tuỳ tiện chơi đùa.
Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất,
đàn ông chăm chú xử lý đồ ăn lại mị hoặc vô cùng, đặc biệt đối phương
còn có gương mặt tuấn mỹ cùng khí chất không gì sánh bằng.
Kiều
Nhan nhìn một chút không biết làm sao lại đỏ mặt, sau khi phát hiện liền nhanh chóng cúi đầu, gắp lên một đũa thịt tôm bỏ vào trong miệng, lại
phát hiện hương vị so với vừa rồi cô bóc tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ anh phù phép vào đó? Kiều Nhan nhịn không được bổ não tưởng tượng phong phú.
Thư ký Lý thông qua định vị ông chủ gửi tới tìm được vị trí của hai người.
Lúc anh tìm đến, ông chủ nhà mình đang nghiêm túc lột vỏ tôm, chậc chậc, xem động tác cùng tư thế kia, đặc biệt ưu nhã, đặc biệt tự phụ lại vô
cùng hấp dẫn ánh mắt người khác!
Đúng là cây vạn tuế ra hoa, quả nhiên biết nắm bắt cơ hội.
Thư ký Lý trong lòng vụng trộm cảm thán một câu, đương nhiên trước mặt anh
cũng không dám nói như vậy, nếu để sếp anh nghe được, quý tiếp theo
phỏng chừng anh phải sang Châu Phi làm bạn cùng trâu rừng, sư tử.
Vì không muốn quấy rầy hai người dùng cơm, cũng muốn cho người nào đó
tranh thủ thời gian ở cùng mỹ nữ, thư ký Lý lặng lẽ tiến vào rồi lại đi
ra, không lưu lại một chút dấu vết.
Đợi đến lúc Kiều Nhan ăn
xong, Triệu Quân Khiêm lại hỗ trợ bóc tôm, gọi thêm cho cô bát canh giúp dạ dày tiêu hóa, cảm giác cũng no mấy phần.
Toàn bộ quá trình
anh cũng không ăn uống bao nhiêu, giống như chăm chú để ý Kiều Nhan ăn
cái gì hoặc hạ mắt suy nghĩ điều gì đó, thỉnh thoảng cũng ngẫu nhiên cầm đũa gắp một số thứ trêи bàn.
Bữa ăn này cũng giống như cuộc gặp gỡ của bạn bè bình thường, đơn giản nhắc tới một ít đề tài thoải mái,
nói chuyện trao đổi một số điểm chung.
Triệu Quân Khiêm tỉnh bơ
mặt không đổi sắc, chỉ cùng cô ăn một bữa cơm, anh đã nắm bắt toàn bộ
tình hình gần đây của cô không thiếu điểm nào, mà cô còn bận vùi đầu
thưởng thức mỹ vị, đối với chuyện này không chút phát giác.
Lúc
đang ăn cô thả lỏng cảnh giác, lại có người dẫn đường nội dung, sau đó
tự mình rơi vào bẫy anh đã giăng sẵn, kết quả khiến anh đạt được mục
đích.
Triệu Quân Khiêm thành công khiến Kiều Nhan tạm thời buông
xuống kháng cự cùng bài xích, cùng anh ăn một bữa cơm nói chuyện phiếm
giống như bạn bè, mở lòng với anh. Đây cũng là có chút tiến bộ, tuy rằng thứ anh muốn cũng không chỉ có từng này.
Chẳng qua, anh không
vội, từ từ mà đến, mê hoặc một người quả thực cần tốn thời gian và tâm
tư, tinh tế nhấm nháp mới càng có tư vị.
Anh chậm rãi gợi lên một tia cười, ánh mắt sâu thẳm sắc bén.
Kiều Nhan còn không biết chính mình đã tự mình đưa đầu vào rọ, quân địch quá mức gian trá, sức chống đỡ của quân ta lại quá yếu, than ôi!
Tận đến lúc cô ăn uống xong xuôi, lý trí mới quay trở lại, nghĩ lại quá
trình dùng cơm cùng vị tổng tài này, cảm giác có chút rất hài hòa, trong lòng có chút hoang mang rối loạn.
Cô vội vàng ngẫm lại bản thân có nói qua những lời không nên nói hay không, may mà là không có.
Cô chỉ đem chuyện cô bắt đầu gây dựng sự nghiệp kể ra, còn cố ý học hỏi
đối phương thêm một chút, tuy rằng cô nói hết dự định cùng tính toán với anh, nhưng anh cũng không quá để ý, cô cảm giác bữa ăn này mình cũng
không mắc quá nhiều sai lầm.
Cho dù ăn chậm, bữa cơm này cuối cùng cũng đi đến cuối.
Thư ký Lý hợp thời xuất hiện, đem chuyện vừa rồi tra được báo cáo cho Triệu Quân Khiêm, cũng không kiêng dè Kiều Nhan còn ở đây, cả hai đồng thời
nghe được.
” Giám đốc Lưu thông qua thiệp mời của người khác trà
trộn vào bữa tiệc, người cấp thiệp mời cố ý muốn ngáng chân Kiều tiểu
thư, về phần người đó là ai, ông ta cũng không nói rõ, phương thức liên
lạc cùng cách thức đưa thiệp vô cùng bí ẩn.”
Sau khi nghe xong,
trong lòng cô có chút suy đoán, nhưng cũng không có chứng cứ trực tiếp
chứng minh là người nọ làm, lỡ như cô quá mức mẫn cảm hiểu lầm đối
phương.
Tuy rằng cô biết, khả năng hiểu lầm tương đối thấp.
“Xem ra có người không muốn tôi ở lại Kinh Thị.” Kiều Nhan tự giễu thở dài.
Đáng tiếc, cô chắc chắn sẽ khiến đối phương không được như mong muốn, nếu
bọn họ muốn cô không gây trở ngại, vậy cô sẽ phải cố gắng đứng vững gót
chân ở Kinh Thị, tốt nhất phải thật thành công rồi ghê tởm bọn họ.
“Cần tôi hỗ trợ không?” Triệu Quân Khiêm sắc mặt trầm xuống hỏi.
Kiều Nhan lắc đầu cự tuyệt, trải qua bữa cơm này, nếu còn nhìn không ra ý tứ của anh đối với cô, mức độ phản xạ của cô cũng thực ngu ngốc.
Cũng chính vì nhìn ra, cho nên về sau cô càng không muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn.
Tuy rằng anh rất ưu tú, cũng bởi vậy mà cô có chút rung động, nhưng đàn ông có tốt đến đâu cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ được.
Hai người bọn họ có duyên nhưng không có phận.