Xe mới vừa đến cửa nhà, Triệu Quân Khiêm không nói lời nào đã ôm lấy
Kiều Nhan đi xuống, còn nói một câu hết sức mập mờ như vậy thật khiến cô không kịp phản ứng.
Kiều Nhan sửng sốt chớp mắt một cái, đến lúc hiểu hết hàm ý trong lời nói của anh liền đỏ mặt, hơn nữa bị một người
đàn ông cao lớn bế công chúa đi vào, nhiệt độ cơ thể tăng cao như phát
sốt, vô cùng thẹn thùng.
Cô vốn định giãy giụa đi xuống, nhưng bị ánh mắt của anh ngăn lại ở, suy nghĩ đến đứa con trong bụng, cô cũng
không dám tiếp tục lộn xộn, chỉ là đem đầu gắt gao chôn trong ngực anh,
không dám lộ mặt.
Không biết xấu hổ.
Kiều Nhan lén mắng,
ai có thể nghĩ tới người đàn ông luôn luôn cấm ɖu͙ƈ nghiêm cẩn sau khi
đâm thủng tầng cửa sổ giấy sẽ có bộ dạng phong lưu bất kham thế này, bộ
dáng trước đó có bao nhiêu nghiêm chỉnh cẩn trọng, bây giờ liền có bao
nhiêu lưu manh tùy ý.
“Triệu Quân Khiêm, có phải thân cận với
người phụ nữ nào anh cũng như vậy ?” Kiều Nhan nhịn không được nhỏ giọng hỏi, thanh âm rất nhỏ, giống như vô ý thức lẩm bẩm nói ra, không cẩn
thận nghe căn bản sẽ không nghe được.
Nhưng mà người đàn ông này
rõ ràng nghe được, anh dừng lại bước chân một chút, đem người trong lòng ôm chặt hơn tiếp tục hướng biệt thự đi tới, chẳng qua lần này tốc độ so với trước đó nhanh hơn rất nhiều.
Toàn bộ hành trình thư ký Lý
cùng trợ lý Tôn đều đi theo phía sau, tránh đi đầu không nhìn nổi, theo
tới đại sảnh biệt thự, hai người trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình ôm Kiều
Nhan trực tiếp đi lên lầu hai, đơn giản liền ra phòng khách ngồi nghỉ
ngơi một lát, dù sao bọn họ cũng không dám đi lên cùng.
Nhóm
người làm cơ bản cũng thấy hết hành động của chủ nhân, thông qua lần
này, bọn họ rõ ràng đã nhìn ra bức tường khoảng cách giữa hai người đã
bị đâm thủng.
Người có tình ý sẽ sớm thành thân thuộc, đại đa số người đều nguyện ý cảm thấy kết cục viên mãn, thật sự đáng mừng.
Mọi người vì chuyện này mà vô cùng cao hứng, cùng nhau tươi cười không diễn đạt bằng lời, vui tươi hớn hở mời trà nước hai vị trong phòng khách.
Thư ký Lý muốn một ly cà phê, chuẩn bị bình tĩnh lại trái tim bé nhỏ đã bị kϊƈɦ thích.
“Mộng Khiết, em cảm thấy bao lâu sếp sẽ đi xuống?” Anh hỏi nghiêm trang, đôi
mắt phía sau mắt kính tràn ngập hứng thú, bộ dáng ngồi xem kịch vui.
Trợ lý Tôn nhìn sang trừng mắt, cảnh cáo anh, “Không tìm chết thì sẽ không
chết, anh vẫn nên kiềm chế chút đi, cẩn thận ông chủ biết anh xem việc
tư của sếp thành chuyện vui… Ha ha.” Thực xin lỗi, châu Phi vẫn đang chờ anh.
Thư ký Lý nghẹn họng, ngụm cà phê vừa uống thiếu chút nữa
bị sặc trong cổ họng, trộm liếc cô gái xinh đẹp lạnh lùng đang ngồi yên
chọc ghẹo mình, trong lòng ai oán thầm than một tiếng.
Ông chủ cũng đã ôm được mỹ nhân vào trong lòng, vì sao đến thời điểm này một chút dấu hiệu thành công của anh cũng không có?
Trợ lý Tôn lòng dạ sắt đá, không chấp nhận tình yêu công sở nên không tiếp
nhận anh, quả thực nghĩ đến chuyện này càng cảm thấy bi thương.
Thư ký Lý ngồi dưới lầu rơi vào trầm tư hoài nghi nhân sinh, mà ông chủ
được anh hâm mộ đang ở trêи lầu rốt cuộc cũng bắt đầu hành động.
Triệu Quân Khiêm đem Kiều Nhan ôm lên tầng hai nhưng không mang cô vào phòng
ngủ của khách, mà trực tiếp ôm sang phòng ngủ của mình, khoảng cách hai
gian phòng cũng không xa.
Kiều Nhan bị đặt ở trêи giường lớn, cô chỉ kịp nhìn quanh một chút, đây là lần đầu tiên cô tiến vào nơi này.
Phòng ngủ bố trí đơn giản, nội thất xa hoa, giống như thể hiện hết tính cách
của chủ nhân căn phòng, trầm ổn cẩn thận, cơ trí tin cậy.
Rèm cửa kéo lại một nửa, vừa lúc che đi vị trí giường lớn.
Bởi vì cô đang ở trong phòng anh, hô hấp xung quanh đều là hương vị mát lạnh cùng cảm giác quen thuộc.
Bụng Kiều Nhan đã lớn, cô luôn nằm nghiêng, không đợi cô kịp lấy lại tinh
thần đứng lên, không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động.
Kiều Nhan che bụng theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện Triệu Quân Khiêm
chẳng biết từ lúc nào đã đi đến bên giường, đứng ở nơi đó nhìn từ trêи
xuống dưới, đôi mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô.
Ánh đèn lờ mờ ,
áo khoác tây trang đã cởi ra, nửa người trêи mặc một chiếc sơ mi trắng
công sở, cúc áo trêи cùng mở ra, caravat quy củ mà ẩn nhẫn, gương mặt
nghiêm túc kiềm chế cấm ɖu͙ƈ.
So sánh với cảm giác cấm ɖu͙ƈ ở nửa thân trêи, dây lưng quần tây đã cở ra đã bị anh ném xuống một bên.
Tiếng động giòn vang vừa rồi chính là tiếng dây lưng ném xuống.
Kiều Nhan nhìn hình ảnh nam sắc hấp dẫn trước mắt, không khống chế được âm
thầm nuốt xuống nước miếng, hai má đỏ ửng, theo bản năng cảm thấy nguy
hiểm.
Cô lập tức nghĩ đến khả năng nào đó liền đứng lên chạy sang giường bên kia, nhưng bởi vì bụng to cùng cùng chăn đệm quá mức mềm
mại, phịch một cái lại rơi vào chính giữa giường lớn.
Còn thế
nào, cô bị chuyện vừa rồi làm sợ tới mức chân mềm nhũn không đứng nổi,
đành ảo não nằm lại giường, trở mình vùng vằng lui vào trong góc.
“Em muốn chạy đi đâu?” Giọng nói khàn khàn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.
Lúc anh nói chuyện hơi thở nóng rực phun sau gáy, đồng thời bắp đùi vừa lúc khụy xuống chống đỡ thân thể tiến lại lần bên cạnh cô, dính sát, cách
một lớp vải, cô có thể cảm nhận được nơi đó truyền đến độ ấm cực nóng,
cơ thể run run.
“Cái đó, Triệu Quân Khiêm, đã đến giờ ăn cơm tối
rồi, chúng ta bây giờ đi xuống ăn cơm thôi.” Kiều Nhan kinh sợ kiên trì
đề nghị.
Cô quay đầu lại, phát hiện caravat của anh cũng đã cởi
ra, cúc áo mở ra mấy cái, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, mà bên hông đã
mất đi dây lưng trói buộc, đai quần cũng bị anh kéo xuống một chút mơ hồ có thể thấy được cơ bụng màu mật ong rắn chắc.
Kiều Nhan nhìn đến ngẩn ngơ, nhiệt khí tăng lên, thiếu chút nữa phụt máu mũi tại chỗ.
Cả người đối phương phát ra hormone nam tính quá lớn, cô muốn bỏ qua cũng
không được, tim đập liên hồi như muốn nổ tung, tiếp diễn sẽ không thể
kiên trì nổi.
Nội tâm Kiều Nhan cuồng loạn thét lớn, không muốn thừa nhận.
Người đàn ông này quá cực phẩm, quá lưu manh, chỉ cần anh nguyện ý, mọi cử
động đều có thể khiến người khác động lòng ngần ngơ, dần dần trầm mê
vào không khí anh dựng lên, rơi vào không thể tự kiềm chế.
Đối những người khác mà nói cũng rất hiệu quả, huống chi bây giờ anh dùng hết mị lực câu dẫn Kiều Nhan.
Qua chưa được mấy hiệp, phỏng chừng cô đã ngoan ngoãn đầu hàng.
Biết rõ dưới tình huống như vậy, Kiều Nhan đành phải lúng túng nói sang
chuyện khác, cảm giác chính mình tốt xấu gì vẫn còn có thể cứu vãn một
chút tình hình.
Đáng tiếc thời điểm Triệu Quân Khiêm ôm người đi
xuống cũng đã đưa ra quyết định, không phải vài lời ứng phó của cô thì
đã có thể bỏ qua.
Đối với thủ đoạn vụng về trốn tránh của cô, nam nhân trầm thấp cười hai tiếng, sau đó không chút khách khí giữ lấy sau
gáy cô, như ôm một con mèo nhỏ, khiến cho người khác chỉ có thể thành
thật nằm yên mặc kệ anh muốn làm gì.
Kiều Nhan đỏ mặt bị Triệu
Quân Khiêm một tay giữ lấy sau gáy, một tay ôm vòng eo mập mạp bởi vì
mang thai của cô, đặt lại lên giường chính.
“Chạy cái gì, không cần khẩn trương, chúng ta vẫn nên khai vị một chút.” Anh dán lên sau lưng cô, tư thế vô cùng thân mật.
Dứt lời, anh liền cúi đầu, mùi hương nước hoa xâm nhập vào hô hấp.
Kiều Nhan nằm nghiêng trêи giường, bên hông bị một cái bàn tay chặt chẽ giam cầm, hai chân cũng bị một đôi chân dài triền miên áp chế.
Trừ việc có thể di chuyển đầu, cô thật sự bị người đàn ông phía sau quấn lấy không thể nhúc nhích.
Kiều Nhan đã đoán được đối phương muốn làm cái gì, càng vì như thế cô càng
muốn trốn, cả người run rẩy, cũng không biết do sợ hãi hay là kϊƈɦ động, chính cô cũng không rõ.
“Em, em đang mang thai, anh buông em ra
trước đi.” Lý trí còn sót lại của cô run rẩy nói ra lời này, thanh âm
mềm mại không có chút uy hϊế͙p͙, ngược lại xen lẫn một chút ý vị động
tình thủ thỉ.
Kiều Nhan “…” Người vừa rồi nhất định không phải cô!
Bản thân cô giờ phút hoảng sợ vì phản ứng của cơ thể.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, cô tự nhận chính mình cũng là người có chủ
đích, là người phụ nữ độc lập tự do tự tại, từ lúc nào đã biến thành
người ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thực mềm
nhũn đến mức này?!
Không đợi cô buồn rầu suy nghĩ, đôi môi ấm áp
đã chạm vào làn da sau gáy, ấm áp ngứa ngứa khiến ngừa ta thật chịu
không nổi, rụt cổ giãy dụa.
“Đừng lo lắng, đứa bé đã qua ba
tháng, tôi đã hỏi qua bác sĩ, hoàn toàn có thể vận động một chút rèn
luyện thân thể, chuyện sinh con của em cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Triệu Quân Khiêm ngăn lại động tác của Kiều Nhan, từ phía sau đi lên, trực
tiếp ngăn chặn đôi môi còn đang mấp máy muốn nói gì đó.
Hương vị
trước sau như một khiến cho bản thân bồi hồi lưu luyến, tư vị bên trong càng khiến anh khó kiềm chế được càng muốn nhiều hơn nữa.
Đầu
lưỡi ôn nhu tản mạn nhẹ nhàng càng ngày càng trở nên dồn dập hung mãnh,
hận không thể càn quét qua mọi ngách trong miệng cô gái này, khắp nơi
đều đánh dấu ấn ký của anh, đây là người của anh không có kẻ nào có thể
động đến.
Kiều Nhan bị nụ hôn nồng cháy này đốt cháy khiến cơ thể không kịp thở, lời nói không thành lời chỉ có thể mặc theo cảm giác ưm a
Mới đầu cô còn có thể duy trì tỉnh táo, hai tay dùng lực chống đỡ lên ngực
của anh, dưới động tác mạnh mẽ này, tình triều mãnh liệt tùy theo mà
đến, chậm rãi khiến đầu óc hỗn loạn, chỉ muốn mặc theo bản năng của cơ
thể.
Hơi lạnh trước ngực đột nhiên nóng lên, cô từ trong không
khí mơ màng tỉnh lại một chút, đỏ mặt ngăn lại bàn tay không kiêng dè gì của anh.
“Đừng như vậy, quá nhanh, chúng ta không thể làm như vậy.” Cô rêи rỉ khó khăn tìm kiếm lý do cự tuyệt.
Triệu Quân Khiêm lại không cho cô cơ hội này, vẫn như cũ tiếp tục hành động,
cúi xuống ngậm lấy vành tai của cô hàm hồ trả lời, “Chúng ta bây giờ là
vợ chồng hợp pháp, hiện tại tôi đang thực hiện nghĩa vụ người chồng, bà
xã, thả lỏng một chút, phối hợp với tôi…” Âm thanh khàn khàn xen kẽ
tiếng thở dốc.
Kiều Nhan bị cách xưng hô thân mật của anh làm
giật mình, trong giây lát gần như đã giương cờ đầu hàng, chóng mặt bị
Triệu Quân Khiêm kéo vào màn mưa thân mật.
…
Thư ký Lý
ngồi ở phòng khách uống một ly lại một ly cà phê, thẳng đến lúc uống
xong hai ấm nước vẫn không đợi được ông chủ nhà mình đi xuống.
Đợi đến ánh đèn bên ngoài rực rỡ sáng lên nhìn sang trợ lý Tôn xoa xoa bụng nhỏ đã ăn quá no, đứng lên sắp xếp một chút, thừa dịp xử lý tốt công
việc, cũng nhìn sang đám người làm thông báo chuẩn bị rời đi.
Thư ký Lý thấy vậy hướng lên cầu thang nhìn ngó, xoa xoa đôi mắt, lên xe cùng mỹ nhân rời đi