Kiều Nhan thông báo tin tức cho Triệu Quân Khiêm, anh liền đồng ý.
Chờ anh tan tầm trở về, cả nhà ba người sẽ cùng qua bên đó.
Đến giờ, mẹ Triệu cùng một nhóm người đợi ở cửa, người vừa xuống xe bà đã chạy đến ôm cháu nội cảm thán không ngừng.
“Bảo bối của bà đến rồi, lại đây bà ôm chút nào.” Mẹ Triệu ôm bé con cười không khép được miệng.
Đã lâu không gặp tiểu quỷ này, lão phu nhân đối với đứa cháu nội này hận không thể yêu đến hết lòng, không phải đây là đứa con đầu lòng của hai đứa nó thì bà đã kéo thằng bé về đây nuôi dưỡng rồi.
May mà Kiều Nhan ở phương diện này cũng rất hiểu ý, vô cùng hào phóng để hai bà cháu gần nhau, thường thường mang con đến đây chơi một khoảng thời gian, khiến cho mẹ Triệu bớt lòng thương nhớ.
Kể từ đó, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu dịu hơn rất nhiều, mẹ con cũng không có gì bất hòa, tất cả phương diện khác đều hài lòng lẫn nhau.
Còn về chuyện nuông chiều quá mức khiến thằng bé hư hỏng, đừng nói tới tính tình của mẹ Triệu, mà Triệu Quân Khiêm cũng đã sớm chuẩn bị phương pháp dạy trẻ kỹ càng, sẽ không để tình huống đó phát sinh trong nhà mình.
Hơn nữa, An Bảo Bảo còn đang rất nhỏ, hiện tại suy tính những vấn đề này còn quá sớm.
“Mẹ, cục cưng vừa ăn xong chưa lâu, đợi lát nữa ăn cơm không cần cho nó ăn thêm nữa.” Kiều Nhan cười ở phía sau dặn dò.
Lão phu nhân cao giọng đáp lời đã biết, ôm cháu nội không buông tay.
Triệu Cảnh Bảo nghe Kiều Nhan gọi hai tiếng cục cưng, vốn dĩ theo bản năng định lên tiếng trả lời, nhưng sau cậu bé lại phản ứng kịp, người ta không phải gọi cậu, mà là em bé nhỏ xíu ở kia.
Hơn nữa bà nội cậu đối với người em trai này yêu thương hết mực, ánh mắt Triệu Cảnh Bảo hơi đỏ lên cúi đầu, cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, cậu không đủ tư cách để tùy hứng, chỉ có thể nhu thuận ngoan ngoãn đi theo người làm chăm sóc mình, cùng mọi người lủi thủi theo vào sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Cảnh Bảo lặng lẽ ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn kia từ lúc vào cửa không thèm nhìn cậu đến một lần, có lẽ chú ấy không thích cậu.
Cái gì mà cục cưng thiên tài, người ta còn không để cậu vào trong mắt.
Không khí vô cùng náo nhiệt, cậu bé nhìn quanh ai ai cũng bận bịu tấp nập nhưng không một ai chú ý tới cậu, vì thế cậu bé lại tự mình lặng lẽ chạy trốn.
Thẳng đến lúc Triệu Cảnh Hàn đi tới, nhìn thấy thằng bé trốn ở một góc viện hẻo lánh ngẩn người mới kéo nó vào trong.
“Cảnh Hàn đến rồi, Cảnh Bảo sao cháu lại nghịch đất như vậy, người đâu nhanh dẫn thằng bé đi tắm rửa sạch sẽ đi.” Mẹ Triệu cười ha ha chào hỏi hai đứa cháu nội, nhìn đến Cảnh bảo một thân bùn đất vội vàng gọi người đi tắm rửa cho thằng bé.
Cùng lúc đó, An Bảo Bảo nằm trong lòng bà cũng nghe lời ê a thành tiếng, giống như thằng bé đang nói gì đó, nháy mắt lại thu hút đi lực chú ý của lão phu nhân.
Triệu Cảnh Hàn yên lặng nhìn đứa bé trong ngực bà nội, quay đầu đối diện ánh mắt hơi lạnh của Triệu Quân Khiêm có chút sửng sốt.
“Chú nhỏ.” Anh thức thời phản ứng kịp xưng hô.
Kiều Nhan ngồi bên cạnh Triệu Quân Khiêm, vừa nghe được Triệu Cảnh Hàn gọi chú nhỏ, đến cô thì lại không nói gì, ánh mắt dường như cố ý tránh né.
Triệu Cảnh Hàn không gọi một tiếng cô, chỉ đơn giản kéo Triệu Cảnh Bảo đi giúp thằng bé tắm rửa.
Phòng khách ngập tràn tiếng nói tiếng cười, không khí hài hòa như vậy, hai người họ xuất hiện ở đây có vẻ không thích hợp, còn không bằng tạm thời rời đi một lát.
Triệu Cảnh Bảo ở ngay cạnh phòng bên, đi hai bước đã tới nơi, nói đi thay quần áo thực ra rất nhanh, chẳng qua không biết tại sao cậu bé chơi ở đâu mà toàn thân như lăn trên mặt đất, bùn đất lấm lem, trước tiên cần phải tắm rửa một chút, tương đối tốn thời gian.
Triệu Cảnh Hàn vẫn bình tĩnh, dẫn em trai tới phòng tắm chờ cậu bé.
“Em, có phải em là người dư thừa trong cái nhà này không.” Triệu Cảnh Bảo sau khi tắm xong đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Động tác mặc quần áo của Triệu Cảnh Hàn dừng lại, sau đó rất tự nhiên giúp thằng bé sấy tóc, thẳng đến lúc mọi việc xong xuôi ra đến cửa, anh mới trả lời vấn đề này.
“Không dư, anh là anh trai em, chúng ta đều là con cháu Triệu gia, có bà nội, có chú nhỏ, còn có… một em trai họ lanh lợi đánh yêu, có nhiều người thân như vậy, làm sao lại có thể dư thừa.”
“Trẻ con không cần nghĩ nhiều, đi theo bà nội ngoãn ngoãn học tập thật tốt là được.”
Triệu Cảnh Hàn trấn an thằng bé, lôi kéo người tiến vào dùng cơm.
Triệu Cảnh Bảo cúi đầu, cũng không biết có nghe lọt tai lời anh nói hay không.
Tuy rằng thằng bé còn nhỏ, nhưng trời sinh thông minh đã tự biết đem tâm tư của bản thân giấu kín, hơn nữa đối với thay đổi của người xung quanh cũng khá mẫn cảm.
Bà nội đối xử với Triệu Cảnh An và bé rất khác nhau, cậu bé rất dễ dàng nhận ra, bởi vậy mới có chút khoảng cách.
Triệu Cảnh Hàn hiểu ra vấn đề, nhưng chỉ biết thở dài trong lòng, ngoài việc khuyên bảo em trai nhỏ ra anh còn có thể làm thế nào đây, hay là cùng một đứa bé vừa mới sinh cùng nhau tranh sủng rồi bất thành.
Tuy rằng bọn họ đều là cháu nội, nhưng bà nội có thiên vị, bọn họ nếu vì thế mà làm ầm ĩ sinh sự cũng chỉ khiến ấn tượng về bản thân đi xuống, người ngoài còn chê cười.
Đợi đến lúc hai người trở lại bàn ăn, mọi thứ đã được dọn lên ngay ngắn.
Lão phu nhân ngồi trên ghế chính chơi đùa cùng cháu nội nhỏ, nhìn thấy hai người trở về, liền chỉ tay nói bọn họ ngồi bên cạnh bà, có thể bắt đầu ăn cơm được rồi.
Triệu Quân Khiêm cùng Kiều Nhan ngồi bên phía còn lại, đối với hai người vừa đi vào gật đầu chào hỏi.
Đợi đến lúc đồ ăn lên hết, mẹ Triệu rốt cuộc cũng đem lực chú ý dời đi, mỉm mời mở lời vui vẻ bữa cơm gia đình đoàn tụ.
Bữa cơm này chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, món ăn cũng hết sức đa dạng.
Chờ lão phu nhân động đũa bữa cơm cũng chính thức bắt đầu.
Kiều Nhan thích ăn tôm, còn mộc nhĩ và nấm là món cô không thích, Triệu Quân Khiêm nhẹ nhàng dùng đũa giúp cô gỡ thịt tôm, đem từng thớ thịt trắng nõn đặt lên