Triệu Cảnh Hàn vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại Hứa Nhã Nhã, lại không nghĩ đến thời điểm cuộc sống anh dần dần trở về quỹ đạo thì người này lại xuất hiện.
Hứa Nhã Nhã đột nhiên tìm tới cửa, vượt xa dự đoán của anh, đồng thời cũng làm rối loạn tương lai tốt của chính mình.
“Cô tìm tới đây làm gì, nơi này không chào đón cô.
” Triệu Cảnh Hàn lạnh lùng nói với cô gái đứng chờ bên ngoài.
Hứa Nhã Nhã một thân váy trắng mỏng manh đung đưa trong giá, sợ vừa gặp mặt anh liền đuổi người, nhất thời có chút chịu không nổi, nâng khuôn mặt lã chã chực khóc nhìn về phía Triệu Cảnh Hàn.
Gương mặt cô ta đầy ủy khuất, lên án, “Cảnh Hàn, có phải anh không còn yêu em nữa không ?” Nếu không phải vậy thì tại sao cô ngàn dặm xa xôi trở về gặp anh, cớ sao anh không có chút vui vẻ lại dùng giọng điệu xua đuổi cô.
Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn lạnh xuống, nhíu mày, khoảnh khắc nhìn thấy cô ta trong lòng không chút gợn sóng, anh cũng đột nhiên thông suốt.
Nhưng đối phương chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, anh phát hiện, cô ta là một kẻ điên, nghe không hiểu tiếng người.
Cho dù anh nói gì đi chăng nữa, chỉ là nội dung cô ta không muốn nghe thì vĩnh viễn sẽ không muốn hiểu, sau đó lại tìm lý do dây dưa, muốn kéo người khác đến thế giới mà cô ta vẽ ra, phục tùng cô ra, làm con rối cô ta điều khiển.
Tựa như anh ngày trước, không khác gì một tù binh.
Nhìn được rõ bản chất, giờ khắc này anh cần gì tiêu hao năng lượng vì kẻ điên cơ chứ, có nói gì cô ta cũng không hiểu.
Triệu Cảnh Hàn châm chọc cười, đặt tay vào cửa, đẩy người phụ nữ này ra ngoài, “Hứa tiểu thư, chúng ta đã sớm không còn quan hệ, cái gì mà thích hay không, về sau đừng tìm tới tôi nữa, tôi sợ rằng vị hôn thê của tôi sẽ hiểu lầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
Âm thanh trầm ấm vừa dứt, cửa chính cũng đóng lại, để lại một mình Hứa Nhã Nhã đứng ngăn cách bên ngoài.
“Cảnh Hàn!” Hứa Nhã Nhã bất chấp, sắc mặt trắng bệch chạy lên đi gõ cửa, đáng tiếc người đàn ông bên trong không có động tĩnh gì.
Về sau, bảo vệ khu nhà nhanh chóng chạy đến, trực tiếp “Mời” cô ra khỏi khu biệt thự.
Hứa Nhã Nhã đứng ở giao lộ dậm chân, vô cùng tổn thương, cô thật không nghĩ Triệu Cảnh Hàn sẽ tuyệt tình như vậy, gặp mặt nói chưa được hai câu đã đuổi cô đi, thật uổng công cô trang điểm ăn diện đến đây, tủi thân không tài nào kể hết, trong lòng hốt hoảng khó chịu.
“Cảnh Hàn từ lúc nào đã có vị hôn thê? Anh ta mới chia tay cô được bao lâu, đợi về sau cô và anh tái hợp nhất định sẽ tính sổ với anh chuyện này…”
Bởi vì nghe được tin tức này, tâm trạng Hứa Nhã Nhã vô cùng phiền muộn, tạm thời không tiếp tục dây dưa, quay đầu chầm chậm trở về.
Bây giờ ngay cả cổng biệt thự cô cũng không vào được, chứ đừng nói đến chuyện chạy đến trước mặt hỏi ngọn nguồn sự việc, còn không bằng trở về tìm cách khác.
Xe vừa tới cũng vừa lúc trời nhá nhem tối, cô ta trở về phòng thuê, phòng nghỉ đơn sơ nhỏ hẹp, hơn nữa tiếng khóc trẻ con vang khắp mọi nơi, thật khiến cô bực bội.
Cô ta dựa vào cửa, sửng sốt hồi lâu, mới sực nhớ ra con gái cô vứt bỏ ở lại.
Thời gian cô đi lâu như vậy, đứa bé không những tè ướt hết ga giường mà đói khóc inh ỏi.
Hứa Nhã Nhã tay chân luống cuống dọn dẹp sạch sẽ, một thân mệt mỏi không muốn đứng dậy.
Bọn họ còn chưa ăn cơm, người lớn như cô ta một bữa không ăn cũng không sao, nhưng trẻ con khi đói sẽ khóc không ngừng, khóc khiến lòng người phiền muộn.
Mặc kệ con gái cô ta khóc lóc không ngừng, Hứa Nhã Nhã vẫn nằm yên trên giường nhớ lại hình bóng quen thuộc, hốc mắt đột nhiên đỏ ửng, không biết vì sao bản thân cô lại rơi vào hoàn cảnh này.
Rõ ràng cô hy sinh tình yêu của mình, lựa chọn đi theo Kỳ Minh Thành để an toàn nhưng tại sao kết quả lại thành như vậy.
Anh ta không rõ lý do gì đột nhiên phá sản, tiền chu cấp sinh hoạt cho cô cũng không thể trả, còn liên lụy tới cô không thể đưa con về nước lánh nạn, chật vật không chịu nổi.
Ngược lại, bạn trai cô vứt bỏ nay lại gây dựng sự nghiệp mới, khôi phục vinh quang ngày xưa, thậm chí còn toát ra mị lực mà trước đây không có, cô ta chỉ gặp anh một chút mà rung động không thôi.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, cô vừa nghĩ vừa mừng thầm.
Nhìn xem, đàn ông cực phẩm như thế cũng là của cô mà thôi.
Anh đã đủ trưởng thành để che chở cho cô, vậy nên bọn họ nên trở về với nhau, cho dù bây giờ tạm thời xa cách, nhưng cô tin bọn cô chính là trời sinh một cặp.
Chỉ là phản ứng của Triệu Cảnh Hàn nằm ngoài dự đoán của cô ta, anh gặp cô không hề vui vẻ, rõ ràng còn mang theo chút chán ghét, tựa như không muốn cùng cô có bất cứ liên quan nào.
Cô hiểu rõ điểm này nhưng lại vô cùng ủy khuất, nước mắt không nhịn được rơi xuống lã chã.
Nhưng cô không cần lo lắng, cô vẫn còn chưa dùng hết chiêu đâu!
Ánh mắt cô ta đột nhiên lóe sáng, đảo mắt vòng qua bế đứa bé đang gào khóc, lực tay siết chặt như bế một đứa trẻ đáng ghét.
Cô ghét bỏ nhìn qua phòng nghỉ rách nát, tùy tiện tìm đại thức ăn cho đứa bé rồi đi thẳng đến trung tâm xét nghiệm.
Trong lúc Hứa Nhã Nhã đang tìm cách nối lại tình xưa, bên phía Kiều Nhan cũng biết được lý do trở về lần này của cô ta.
Thủ đoạn trên thương trường của Triệu Quân Khiêm không đơn giản, không ra tay thì thôi, một khi ra tay đương nhiên là đánh đâu thắng đó, sẽ không nể tình mà cho người đó cơ hội trở mình.
Cho nên lúc tra ra Kỳ Minh Thành ra tay với Hàn Nhã mục đích chính muốn vấy bẩn Thịnh Hải, Anh liền sử dụng một ít mánh khóe, hơn nữa còn liên kết cùng tập đoàn Charles chèn ép Kỳ Minh Thành.
Đối với Triệu Cảnh Hàn mà nói, anh giống như quái vật lớn đứng sau thần bí không rõ lai lịch, người nguy hiểm như anh làm gì thiếu phương pháp khiến đối phương