Cái tát đột ngột này khiến cho Hoắc Kỳ trở tay không kịp.
Đàm Tích nhìn thẳng anh, giọng nói có đôi chút nghẹn ngào: “Hoắc Kỳ, anh là đồ điên.”
Hoắc Kỳ xem như chẳng hề gì mà cười một tiếng, đối với cái tát này cũng không tức giận, anh thong thả ung dung xoa xoa khóe miệng: “Đúng vậy, anh chính là tên điên.”
Anh là loại người gì không phải cô đã biết từ lâu rồi sao? Nếu đã trêu chọc đến anh thì đời này cũng đừng mong rút lui êm ái.
Cô càng muốn chạy trốn, thế tiến công của anh càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là anh không hiểu, rõ ràng anh cảm nhận được trong lòng cô có anh, nhưng vì sao lại tỏ ra chán ghét anh như vậy?
Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Đàm Tích trắng đến mức giống như tỏa ra ánh sáng, chỉ là sự tủi thân nơi hốc mắt cô có giấu cũng giấu không được, mái tóc vốn buộc khá lỏng giờ phút này càng thêm tán loạn vì trải qua trận giãy giụa dữ dội vừa rồi.
Mùi hương hoa nhài trên người Đàm Tích quyến rũ một cách thư thái.
“Hoắc Kỳ, anh thật sự không cần thiết phải như vậy.
Anh cưỡng ép tôi cũng nhàm chán thôi.
Tôi đã từng cảm thấy có lỗi với anh, nhưng sau đó tôi đã cố gắng bù đắp lại, anh quên rồi sao?”
Anh đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng mà anh tuấn.
“Em đã từng cố gắng khi nào?” Hoắc Kỳ lạnh lùng cười một tiếng, “Đến lúc này anh không biết anh đã làm sai chuyện gì mà em lại tự tiện làm chủ phán anh tội tử hình.”
Lời này của anh khiến Đàm Tích ngẩn ra.
Lời nói vừa rồi của Đàm Tích chỉ là trong tình thế cấp bách mà buột miệng thốt ra, vẫn chưa trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cô nào có ngờ một câu này của cô lại làm nổ tung một chân tướng ——
Lá thư cô viết năm xưa anh vẫn chưa xem qua.
Khi cô là sinh viên năm nhất, Hoắc Kỳ từng tìm đến cô.
Lúc ấy cô tìm một nam sinh giả làm bạn trai của mình, còn nói rất nhiều lời khó nghe, ngang bướng chọc tức Hoắc Kỳ bỏ đi.
Nhưng sau đó cô như thể thất tình lần thứ hai, cả người hệt như đã chết, không có lấy một chút sức sống.
Đương nhiên Đàm Tích biết bản thân mình chưa bao giờ quên được Hoắc Kỳ, cũng biết người thiếu niên cao quý xa cách này ở trong lòng cô quan trọng cỡ nào, huống hồ hồi đó chia tay cũng là vì có phần giận dỗi, cô muốn để cho những ánh mắt thù địch đó nhanh chóng biến mất nên bất đắc dĩ làm anh tổn thương.
Anh không hề làm sai bất cứ chuyện gì cả.
Vì thế Đàm Tích suy nghĩ thật lâu, quyết định lại đánh cuộc một lần nữa.
Vào kỳ nghỉ đông năm nhất, cô ngồi xe buýt đường dài đến nhà Hoắc Kỳ, muốn đích thân nói đôi lời với anh, cô muốn bắt đầu lại.
Khi đó Đàm Tích cứ giống như không cảm nhận được mệt nhọc mà chạy như điên suốt một đoạn đường dài, hai chân đều chứa đầy sức mạnh, cô dựa vào địa chỉ mà Hoắc Kỳ cho cô ngày trước, thở hồng hộc đứng ở cổng nhà họ Hoắc.
Đây là một căn biệt thự trông giống như một trang viên.
Nơi sinh sống của người giàu có mà Đàm Tích nhìn thấy ở trong phim truyền hình chẳng qua cũng như thế thôi, tạo hình độc đáo, bên trong có con đường khúc khuỷu quanh co, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là trong lòng liền dâng lên cảm giác tự ti nồng đậm.
Hoắc Kỳ là một người đến Thân Thành tham gia kỳ thi đại học, căn nhà mà anh ở rất lớn, trong lúc vô tình cô để ý thấy nhãn hiệu của một ít đồ dùng trong nhà là nhãn hiệu đắt tiền mà cô từng nhìn thấy trên mạng, khi đó cô còn thấy khó hiểu, chỉ là một học sinh cấp ba có gia cảnh giàu có nhưng sao lại mua nổi nhãn hiệu như vậy.
Còn có, căn nhà của anh, vật dụng bài trí trong nhà được trưng bày đa dạng chủng loại cùng với phong cách trang trí hoàn toàn là dựa theo ý thích của anh, cô còn từng cười và hỏi rằng: “Sao anh thuê được căn nhà hợp ý như vậy?”
Khi đó rõ ràng Hoắc Kỳ sửng sốt một chút mới nói: “Đúng lúc gặp may thôi.” Anh lại mím môi mỉm cười, xoa nắn hai má cô, “Giống như việc anh gặp được em vậy.”
Còn có câu “Em không biết xuất thân của Hoắc Kỳ sao?” mà giáo viên chủ nhiệm từng nói, trong lòng cô khó chịu nên chỉ suy nghĩ đến chút chuyện của bản thân, căn bản là không để trong lòng mà xem xét.
Hoá ra Hoắc Kỳ và cô vốn dĩ chính là người của hai thế giới!
Anh không đơn giản chỉ là cậu thiếu niên có gia cảnh giàu có, căn nhà đó căn bản không phải là thuê, căn nhà đó chính là mua cho một năm học hành này của anh.
Thường ngày Hoắc Kỳ chỉ là khiêm tốn, cũng không muốn gây áp lực cho cô, nhưng anh càng che giấu như vậy, cô cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ lại càng lớn.
Nói cách khác, vốn dĩ cô chỉ cảm thấy bọn họ khác nhau một trời một vực, hiện giờ tận mắt trải nghiệm lại là một cảm giác khác.
Đàm Tích có chút do dự, đột nhiên cảm thấy quyết định của bản thân có hơi kích động, cô không biết mình có nên đi vào hay không, cuối cùng cô vẫn không ấn chuông cửa, đeo cặp sách lặng lẽ gọi taxi quay về bến xe.
Nhưng khi đến bến xe, cô lại hối hận, khi đó thật sự là muốn tranh thủ một lần cuối cùng vì chính mình.
Đàm Tích muốn chạy vào vòng tay ấm áp của anh, nói cho anh biết oan ức và sự khổ sở của mình, hơn nữa rất muốn hỏi anh xem rốt cuộc có thể gánh vác được tương lai của hai người hay không.
Nếu như anh nói có thể, cô sẽ lựa chọn tin tưởng anh, đến mãi mãi về sau.
Đàm Tích tốn 45 tệ mua ly cà phê đắt đỏ, ngồi trong quán cà phê văn nghệ yên tĩnh, mượn giấy bút của một chị gái ở quầy gọi món.
Bàn tay cô gần như lạnh cóng, run rẩy viết đầy hai trang giấy.
Cô vừa viết vừa cúi đầu mỉm cười, cô thích sự lãng mạn kiểu cũ này.
Đàm Tích không khỏi tưởng tượng đến biểu cảm của Hoắc Kỳ khi nhìn thấy lá thư này, đại khái anh sẽ cảm thấy cô là một người không thể nào hiểu nổi, có lẽ còn xụ mặt nữa.
Nhưng không sao hết, cô cứ không biết xấu hổ cầu xin anh là được, dù sao anh đối với cô cũng rất mềm lòng.
Cô lại gọi taxi đi đến cổng nhà Hoắc Kỳ, lúc đang chuẩn bị giao lá thư này cho bảo vệ ngoài cổng thì có một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy ra.
Xe dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Đàm Tích vui vẻ trong lòng, nào ngờ được lộ ra lại là khuôn mặt anh tuấn có một nửa sự tương tự với Hoắc Kỳ.
Người đàn ông đó thành thục hơn so với Hoắc Kỳ, tây trang giày da, khí thế không tầm thường.
Hẳn là anh trai của Hoắc Kỳ, Hoắc Lợi Kiệt.
Hoắc Kỳ từng nhắc đến anh trai của mình, anh nói anh ta vô cùng quyết đoán, nhưng lúc trước Đàm Tích nghe xong lại không lắng đọng được trong lòng, chỉ loáng thoáng nhớ rõ Hoắc Lợi Kiệt là một nhân vật lợi hại.
“Em tìm Hoắc Kỳ à?” Hoắc Lợi Kiệt hỏi.
Đàm Tích vốn định nói “em muốn gặp anh ấy một chút”, nhưng không thể hiểu vì cớ gì lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được.
Cô đã đứng lặng ở bên ngoài thật lâu, chật vật cực kỳ, chân cũng đau nhức, cô không muốn để Hoắc Kỳ nhìn thấy bất kỳ một khía cạnh không tốt nào của cô.
Cô lắc đầu: “Không có ạ, em muốn đưa cho anh ấy một bức thư.”
Hoắc Lợi Kiệt kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.
Đàm Tích nghĩ, có lẽ ánh mắt của anh ta là muốn nói “Thời đại này rồi, sao vẫn còn người viết thư nhỉ”, nhưng Hoắc Lợi Kiệt không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Hôm nay Hoắc Kỳ cùng bạn ra ngoài chơi rồi, anh giúp em đưa thư cho nó nhé.”
Đàm Tích gật đầu: “Vâng, vậy thì làm phiền anh, nếu được, anh có thể kêu anh ấy đọc thư ngay trong đêm nay không ạ?”
“Được.” Hoắc Lợi Kiệt thản nhiên đồng ý.
Rolls-Royce càng lúc chạy càng xa, cuối cùng biến mất không thấy dấu vết, trái tim bị buộc vào hòn đá của Đàm Tích cuối cùng cũng thả lỏng.
Cô nghĩ, chỉ cần Hoắc Kỳ nhìn thấy thư nhất định sẽ đến gặp cô ngay.
Hoắc Kỳ thích cô thế kia, nên không thể nào quên cô nhanh chóng như vậy.
Nhưng cô chờ từ năm trước đến mùng một, lại chờ từ mùng một đến mười lăm, chờ đến cấp một cấp hai lục tục bắt đầu năm học, chờ đến bản thân thu dọn xong xuôi hành lý khăn gói đến trường, cô mới bừng tỉnh nhận ra rằng, cậu thiếu niên đã từng yêu cô thương cô coi cô như bảo bối quý giá không còn yêu cô nữa.
Sau này, cô dần dần hết hy vọng, dù cho người khác nhắc đến tên Hoắc Kỳ, cô cũng vô cùng bình thản mà tiếp nhận.
Sau khi hai người gặp lại, Hoắc Kỳ hận cô nghiến răng nghiến lợi, không phải cô không nghĩ rằng có lẽ Hoắc Kỳ căn bản chưa từng nhìn thấy lá thư ấy, nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị cô vứt ra sau đầu.
Hoắc Lợi Kiệt thoạt nhìn cũng không phải là người không đáng tin cậy, chỉ là một lá thư mà thôi, chẳng lẽ lại gây khó dễ cho người khác.
Cô nghĩ, đại khái chính là Hoắc Kỳ cực kỳ hận cô, dù có thấy được thư cũng không chịu tha thứ cho cô.
Thái độ với cô gần đây của Hoắc Kỳ càng ngày càng kỳ quái, cô cũng không nghĩ theo chiều hướng này —— Hoắc Kỳ thế nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy lá thư ấy.
Chỉ là cái ý nghĩ không có khả năng nhất này lại cứ được chứng thực như vậy.
Trong lòng Đàm Tích dâng lên một nỗi thê lương, cô đã nói mà, anh thích cô như thế sao có thể không tha thứ cho cô được, trong bức thư kia cô cũng đã hạ mình rất nhiều.
Có lẽ đây chính là ý trời rồi, vòng đi vòng lại trêu chọc nhau như vậy, có lẽ tình yêu của bọn họ vốn dĩ chỉ là một trò đùa.
Dường như mọi cơn gió trên thế giới đều đang thổi vào Đàm Tích, cả người cô tưởng chừng muốn sụp đổ.
Thế nên giờ phút này, Đàm Tích nhắm mắt lại, chậm rãi buông thõng tay, khó khăn và choáng váng nở một nụ cười gần như thoải mái, chỉ là giọng nói nhạt nhẽo đến mức một cơn gió cũng có thể thổi tan: “Không có gì, tôi mệt rồi, tôi còn phải làm việc.”
Hoắc Kỳ cất cao giọng gọi tên cô: “Vừa nãy rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh, nhìn về phía đầu cầu thang đi lên lầu trên.
Chu Lượng xấu hổ giơ tay: “Bác sĩ Hoắc, chỉ chờ mỗi anh thôi đấy, có cuộc họp.”
Hôm nay không cần Hoắc Kỳ ngồi khám bệnh, có một đội ngũ y tế chữa trị ngoại hình của nước ngoài đến giao lưu, thế nên có một hoạt động nghiên cứu và thảo luận y học quan trọng nhất định phải tham gia.
Hoắc Kỳ lo lắng Đàm Tích bị Trương Ái Quốc gây khó dễ nên đặc biệt đến cửa phòng bệnh quan sát tình hình, nào ngờ cô lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, hai người phải ở cầu thang bộ dây dưa một lúc lâu.
“Ừ, qua ngay giờ đây.” Hoắc Kỳ trả lời anh ấy.
Đàm Tích cũng không nói gì, trực tiếp từ cầu thang lầu này đi xuống dưới.
Hoắc Kỳ thở dài, cho tay vào túi quần đi theo Chu Lượng quay về.
Chu Lượng hai mắt sáng ngời: “Đây chính là cô gái mà lần trước cậu kéo về từ trung tâm kiểm tra sức khoẻ đấy à?”
Hoắc Kỳ ừ một tiếng.
“Tình huống của hai người là sao vậy, người ta không thích cậu, cậu muốn cưỡng bức người ta theo cậu à?” Chu Lượng cười trêu chọc.
“Đâu ra mà không thích,” Hoắc Kỳ liếc anh ấy một cái, “Chu Lượng, cậu nói xem, nếu con gái bị người đàn ông mình không thích cưỡng hôn thì sẽ thế nào?”
Chu Lượng ồ một tiếng, che miệng lại: “Trời đất ơi, bác sĩ Hoắc, sao cậu lại có thể phát điên như vậy!”
Có thế nào anh ấy cũng không nghĩ ra được bác sĩ Hoắc áo mũ chỉnh tề lại làm ra hành vi cầm thú như thế, hình ảnh đó quả thực không tài nào nhìn thẳng vào được.
Hoắc Kỳ thản nhiên nói: “Cậu chưa trả lời tôi.”
Chu Lượng sờ cằm: “Chắc là giơ tay tát một cái nhỉ?”
Đáy mắt tối đen của Hoắc Kỳ kết thành băng, anh trào phúng nhếch khóe môi, nhẹ à một tiếng như là không muốn tin.
Chu Lượng: “?”
*
Họp xong, Hoắc Kỳ mệt mỏi không chịu được, anh vân vê ấn đường, điện thoại đột nhiên vang lên, là Trình Lập Tắc đã lâu không liên lạc gửi tin nhắn đến.
Trình Lập Tắc: 【Đừng quên cảm ơn anh.】
Hoắc Kỳ: 【Cảm ơn anh cái gì?】
Trình Lập Tắc bật cười: 【Sáng nay anh bảo Đàm Tích đến bệnh viện của các cậu đưa tài liệu cho Trương Ái Quốc, vốn dĩ thứ đấy vứt đi cũng chẳng sao.】
Qua một lát, Hoắc Kỳ mới phản hồi.
Hoắc Kỳ: 【Buổi tối có muốn đi uống rượu không?】
Trình Lập Tắc đọc tin nhắn hồi âm của Hoắc Kỳ thì lâm vào trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ là do nước cờ của anh ấy kém cỏi, hai người này không hề củi khô gặp lửa lớn, mà ngược lại là bắt đầu tố cáo lẫn nhau?
Mỗi lần Hoắc Kỳ hẹn anh ấy uống rượu, cơ bản đều là khi tâm trạng của anh không tốt.
Thân là anh em tốt của Hoắc Kỳ, cũng đúng là nên an ủi anh một chút.
Lúc Hoắc Kỳ đến chỗ hẹn, bên phía Trình Lập Tắc vẫn chưa đến vì kẹt xe.
Lần này nơi mà Trình Lập Tắc chọn chính là một quán bar náo nhiệt, tiệc rượu phòng hoa, cả