Vào lúc này ai lại tới đây? Liệu có phải là đồng bọn của Thẩm Huệ Như không?
Sau lưng Đàm Tích toát mồ hôi lạnh, cô vô thức nhìn xung quanh, cố gắng tìm chỗ trốn, nhưng phát hiện căn phòng này tuy rộng rãi nhưng không có chỗ nào để cô có thể trốn được, cuối cùng cô chỉ có thể ngồi xổm xuống.
Tấm thân tàn tạ này thật sự chống đối cô đến cùng.
Cô lấy điện thoại ra rồi bấm nhanh vài phím.
Vài giây sau người đàn ông đã bước vào.
Cô lặng lẽ cất điện thoại vào túi quần.
Mặc dù vừa rồi Đàm Tích đã tắt đèn flash, nhưng ngay khi người đó mở cửa ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào, người đó đang đứng ngược sáng, dáng người rất cao, Đàm Tích không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, nhưng cô mơ hồ cảm thấy người đàn ông này trông rất quen.
Theo động tác từng bước từng bước anh ta đi vào, Đàm Tích mới nhìn rõ hoá ra là Hàn Hâm Đông.
Quả thực như Chu Lâm Lâm nói, Thẩm Huệ Như và Hàn Hâm Đông kết hợp với nhau thật không phải là chuyện tốt.
“Sao cô vẫn có thể tỉnh táo được hay vậy?” Hàn Hâm Đông bước nhanh vào, “Cô đã làm gì Như Như rồi?”
Đàm Tích cười nhạo: “Tôi có thể làm gì cô ta chứ, là cô ta làm gì tôi mới đúng.”
“Cô ta chẳng qua chỉ là uống đồ uống đã cho thêm nguyên liệu chuẩn bị sẵn cho tôi mà thôi.”
Thẩm Huệ Như nằm xiêu vẹo trên sô pha ngủ mê mệt, không hề hay biết mọi thứ đang phát sinh.
Đàm Tích rất cẩn thận, từ lúc bước vào cửa đã bắt đầu quan sát cách trang trí của căn phòng này, cô tinh ý nhận ra trên bàn có hai cốc đồ uống, nếu như Thẩm Huệ Như đã nói rằng 8 giờ mọi người mới tới, hơn nữa chỉ có một mình cô ta, vậy tại sao lại có 2 cốc đồ uống?
Khi Thẩm Huệ Như hát, Đàm Tích nhìn chằm chằm đồ uống một lúc lâu, cô phát hiện dưới ly bên cạnh có thứ gì đó giống như cặn trắng, đây là nước ép cam, cho dù có tép cam thì cũng không có cặn.
Vì vậy, cô liền cơ trí lợi dụng lúc Thẩm Huệ Như không chú ý đã đánh tráo hai chiếc cốc.
Cô không muốn nghĩ xấu về người khác, nhưng ý thức đề phòng không thể không có.
Đặc biệt trong tình huống giống như hôm nay, với điều kiện tiên quyết là Thẩm Huệ Như đã lộ đuôi hồ ly rồi.
Trong khoảnh khắc Thẩm Huệ Như uống đồ uống đó xong rồi thật sự ngã xuống, trong lòng Đàm Tích ngoại trừ hoảng loạn ra thì phần nhiều hơn là thất vọng.
Cô vẫn không hiểu tại sao Thẩm Huệ Như lại sắp đặt để bẫy cô như thế, hơn nữa công sức Thẩm Huệ Như bỏ ra để hỏi han ân cần Đàm Tích trong văn phòng Luật cũng không phải là ít.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để tìm ra sự thật, Hàn Hâm Đông yêu Thẩm Huệ Như sâu sắc, hai người họ là đồng bọn, Đàm Tích cũng không biết công dụng của thuốc kia có thể kéo dài tới bao giờ, ngộ nhỡ Hàn Hâm Đông thẹn quá hóa giận lại muốn giết cô thì phải làm sao đây.
Nhanh chuồn thôi.
Khi Hàn Hâm Đông cúi người xuống kiểm tra xem Thẩm Huệ Như có bị Đàm Tích làm gì không, Đàm Tích đã nhón nhẹ bước chân, chuẩn bị chạy đi.
Một bước.
Hai bước.
Vừa đi tới cửa, cô định kêu cứu thì Hàn Hâm Đông đột nhiên tỉnh táo lại, bước một bước dài như bay qua, túm lấy cổ áo Đàm Tích, đưa cô đến sô pha rồi thuận tay khóa cửa lại.
Hàn Hâm Đông chân tay nhanh nhẹn, khi túm lấy Đàm Tích còn dùng tay kia che miệng cô lại để cô không phát ra tiếng động.
Cơ thể của Đàm Tích không được tốt cho lắm, chưa kể sức mạnh nam nữ chênh lệch, Hàn Hâm Đông căn bản không cần dùng quá nhiều sức lực đã có thể đè Đàm Tích trên sô pha.
Bên trong và bên ngoài cửa như hai thế giới cách biệt.
Quán bar này cách âm rất tốt, mọi người đặt phòng riêng tìm không gian tương đối yên tĩnh trong quán để ngồi hát hò.
Hàn Hâm Đông nhỏ giọng mắng một tiếng: “Đồ đàn bà hèn hạ.”
Gân xanh nổi trên trán của Hàn Hâm Đông, anh ta có vẻ rất không hài lòng với việc Thẩm Huệ ngất xỉu, nên muốn trút toàn bộ tức giận lên đầu Đàm Tích.
Đàm Tích lúc này đang ở thế yếu, cô biết mình không thể chọc giận Hàn Hâm Đông.
Chỉ vì Thẩm Huệ Như uống đồ uống chuẩn bị cho Đàm Tích mà Hàn Hâm Đông đã trở nên tức giận đến nhường này, có lẽ tình yêu của Hàn Hâm Đông dành cho Thẩm Huệ Như đã đến mức cố chấp.
Nói thẳng ra là trong lòng Đàm Tích có chút sợ hãi.
Chủ yếu là vì cô không nắm được thóp của đối phương, nhưng cô cũng có trực giác rằng âm mưu phía sau của hai người có lẽ không phải là làm tổn hại đến tính mạng của cô.
Dù sao bọn họ cũng là người trong nghề luật sư, lại không có thâm thù đại hận gì, thật sự không cần thiết phải mang chuyện tính mạng vào.
“Chúng ta có chuyện gì từ từ bàn bạc có được không?” Đàm Tích nén giọng nói chậm lại, để khi thốt ra không quá sắc bén, “Các người muốn gì? Tiền hay là một thứ gì khác? Nếu như tôi có thể đưa, tôi sẽ lập tức đưa cho anh.”
“Yo, cô cũng biết sợ à.” Hàn Hâm Đông ấn chặt Đàm Tích, đưa tay cô bắt chéo sau lưng, chế nhạo, “Bình thường không phải cô kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ cũng biết sợ hãi à?”
Đàm Tích thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.
Hàn Hâm Đông dùng từ kiêu ngạo.
Trong công ty luật cô căn bản không hề kiêu ngạo, bình thường nhìn thấy người khác cũng cười nhẹ chào hỏi, người khác cần giúp đỡ việc gì cô đều chủ động làm.
Đến AE đã 3 tháng, mọi người đều có cái nhìn không tệ về cô.
Cô không chung một bộ phận với Hàn Hâm Đông nên không quá thân thiết với anh ta.
Thử hỏi ai lại có định kiến về một người không hề quen biết?
Trừ khi ai đó nói với Hàn Hâm Đông như vậy, hơn nữa còn là người rất thân thiết với anh ta.
Đàm Tích từ khóe mắt liếc nhìn Thẩm Huệ Như đang ngủ say, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
“Tôi đương nhiên biết sợ rồi, đây là thuốc mà các người chuẩn bị, trong tay các người chắc hẳn có thuốc giải, Thẩm Huệ Như chắc chắn sẽ không sao, nếu bây giờ anh thả tôi đi tôi sẽ không báo cảnh sát, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, có được không?”
Đàm Tích thấp giọng thảo luận với Hàn Hâm Đông.
“Coi như chuyện này chưa từng xảy ra?” Hàn Hâm Đông nhếch miệng cười lạnh,“Cô nghĩ tôi sẽ tin những gì cô nói sao?”
“Có điều tôi có thể tiết lộ với cô một câu, cô sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, đợi lát nữa cô chỉ cần chụp một vài tấm ảnh thì chuyện này coi như xong.”
“Chụp ảnh?” Đàm Tích lớn tiếng hỏi, “Chụp ảnh gì?! ”
“Đương nhiên là những bức ảnh khiến cho bạn trai cô đau lòng chết đi được.” Hàn Hâm Đông vừa chậm rãi nói vừa cầm cốc đồ uống mà ban nãy Thẩm Huệ Như đã uống được hơn nửa lên, anh ta bóp cằm Đàm Tích, bắt cô phải mở miệng.
Trong lòng Đàm Tích còn có rất nhiều câu hỏi vẫn chưa nói ra.
Bạn trai cô ở đâu ra, nếu như đã là chụp ảnh khiến cho bạn trai tuyệt vọng, vậy chính là… kiểu ảnh đó sao?
Cô không muốn cùng Hàn Hâm Đông chụp loại ảnh đó, thật sự ghê tởm quá mức!
Sự ghê tởm về thể xác của Đàm Tích cùng với hành động túm chặt cô không hề thương hoa tiếc ngọc của Hàn Hâm Đông giống như có ai đó cầm gậy thụi vào bao tử của cô, khiến cô suýt nữa ói ra.
Hàn Hâm Đông cau mày, không còn kiên nhẫn: “Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, tôi cũng không muốn làm chuyện này đâu, nhưng hết cách rồi.”
“Anh thả tôi ra trước, tôi sẽ phối hợp chụp những bức ảnh mà anh muốn, tôi không uống nước này.” Đàm Tích vừa kháng cự vừa ho dữ dội.
Hàn Hâm Đông khịt mũi: “Nếu như cô không uống thì không thể phối hợp được, đừng tự cho mình thông minh nữa, yên tâm, tôi sẽ không hại cô đâu.”
“Bây giờ anh đang hại tôi rồi, anh làm thế này là phạm pháp!” Đàm Tích giãy giụa.
Hàn Hâm Đông lặp lại hai từ phạm pháp, thấp giọng lẩm bẩm: “Để được ở bên cô ấy, tôi còn để ý tới phạm pháp sao?”
Nói xong, anh ta vẫn còn quyết tâm bất chấp tất cả, kiên quyết đổ cốc đồ uống đó xuống.
Đàm Tích không muốn uống nên đồ uống không thể đi hết vào miệng, mà hơn một nửa đã chảy ra ngoài, làm ướt cổ áo cô.
Giãy giụa một lúc lâu, cô vô cùng chật vật, đầu tóc đã rối hết cả lên.
Mấy phút sau, Đàm Tích cảm giác như mình đã uống say, đầu óc mơ