Đột nhiên Đàm Tích cảm thấy Weibo không có gì vui, chỉ toàn scandal của các ngôi sao nổi tiếng, chiếm sóng với từng tiêu đề bắt mắt.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng, xe cũng không nhiều.
Nhưng lại có không ít thanh niên đi xe máy hò hét rồi lạng lách, vượt qua cả xe của bọn họ.
Từ gương chiếu hậu, Đàm Tích thấy Hoắc Kỳ khẽ nhíu mày, gọi một tiếng không nặng không nhẹ: “Anh.”
Sau đó anh sốt ruột nói: “Thêm rồi, nhưng em không đồng ý.”
Dường như Hoắc Lợi Kiệt cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Từ khi sinh ra em đã là người nhà họ Hoắc.
Em nên biết rõ có bao nhiêu mối quan hệ lợi ích đằng sau cuộc hôn nhân của chúng ta.
Em không nên quá ngây thơ.”
Hoắc Kỳ cười khẩy: “Hôn nhân không phải là chuyện kinh doanh, phải mất bao lâu anh mới hiểu được điều này?”
“Em sai rồi, hôn nhân là loại hình kinh doanh có lời nhất.” Hoắc Lợi Kiệt lạnh giọng: “Công ty trang sức của nhà họ Tưởng vừa nhận được vòng gọi vốn A, em không đọc tin tức tài chính đúng không?” Sau khi thấy đầu dây bên kia im lặng, Hoắc Lợi Kiệt lại nói, “Chẳng lẽ em thật sự định ở lại cái bệnh viện nhỏ bé của em cả đời sao?”
Đàm Tích nghe xong thì run sợ.
Bệnh viện Chí Hoa là một trong ba bệnh viện hàng đầu cả nước, vậy mà trong mắt Hoắc Lợi Kiệt lại là một bệnh viện nhỏ bé và cũ nát, người này thật sự kiêu ngạo.
Mặt Hoắc Kỳ không chút thay đổi: “Đó là sự nghiệp của em.”
Hoắc Lợi Kiệt nâng cao giọng: “Có tin anh đóng cửa bệnh viện của em không?”
Hoắc Lợi Kiệt muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Hoắc Kỳ đã ngắt lời anh ta: “Em cũng có cổ phần trong Chí Hoa.”
Lượng thông tin từ cuộc điện thoại này quá lớn, Đàm Tích thật không ngờ bệnh viện Chí Hoa lại là sản nghiệp của nhà họ Hoắc.
Lần trước chính cô đã điều tra bệnh viện này, nhưng cũng không tra ra được lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hoắc.
Cô vốn tưởng rằng Hoắc Kỳ chỉ là một bác sĩ nổi tiếng, không ngờ anh lại không đơn giản như vậy.
Dừng một chút, Hoắc Lợi Kiệt lại nói thêm: “Được rồi, anh ra lệnh cho em, lập tức liên lạc với cô gái nhà họ Tưởng.”
Hoắc Kỳ dường như cảm thấy anh ta đang cố tình gây sự, khẽ nói: “Em cũng không ngại nói cho anh biết lần cuối cùng, hôn nhân của em không phải là món hời trong tay anh.”
“Nếu anh sẵn sàng trao đổi thì sau này tự trao đổi nó một mình đi.”
“Anh có tính toán riêng về cuộc hôn nhân của mình, nhưng em phải hẹn hò với con gái nhà họ Tưởng.” Hoắc Lợi Kiệt hơi hạ thấp giọng nói của mình, “Hoắc Kỳ, em họ Hoắc, sẽ không có lựa chọn nào khác.
Nếu ba em còn sống …”
“Nếu ba em còn sống, ông ấy chắc chắn sẽ ủng hộ em ở bên cạnh người phụ nữ em yêu.” Vẻ mặt của Hoắc Kỳ gần như đông cứng lại, xung quanh anh như được bao phủ một tầng cảm giác ớn lạnh, đáy mắt tối đen.
“Người phụ nữ em yêu?” Hoắc Lợi Kiệt lặp đi lặp lại những từ này, “Em có cần anh nhắc cho em không? Hai người đã không còn khả năng nữa.”
“Điều đó cũng không liên quan gì đến anh.” Đáy mắt Hoắc Kỳ tối tăm không rõ, anh nhíu mày rồi cúp điện thoại.
Bên trong xe rơi vào sự im lặng kéo dài.
Đây là chuyện giữa hai anh em bọn họ, Đàm Tích không có gì để xen vào.
Nhưng mà trong đó có nhắc tới cô gái mà Hoắc Kỳ yêu, nên cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô và Hoắc Kỳ là cái gì với nhau?
Vốn Hoắc Kỳ có chút hiểu lầm với cô, anh cho rằng cô là người phụ nữ bội tình bạc nghĩa.
Cuối cùng sau khi hiểu được sự hiểu lầm trong đó, hai người cũng chia tay nhau một cách thẳng thắn, và đồng ý không còn liên lạc với nhau nữa.
Nhưng ngặt nỗi lại hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nên hai người vẫn còn dây dưa với nhau.
Tại sao hôm đó cô lại vô thức cầu cứu Hoắc Kỳ? Từ tận đáy lòng Đàm Tích tự hỏi mình thêm một lần nữa.
Song cô biết ngay cả khi đang trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc một lần nữa, cô vẫn sẽ gọi cho anh, để anh đến để cứu cô thoát khỏi nguy hiểm.
Rõ ràng cô không thể cho anh bất kỳ hy vọng nào.
Ngay cả khi mối quan hệ này kết thúc, sự tin tưởng lớn nhất của cô vẫn là anh.
Hoắc Kỳ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, lên tiếng kéo cô ra khỏi những suy nghĩ vu vơ: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Đàm Tích di chuyển cơ thể một chút.
Sau khi xuống xe, Hoắc Kỳ mở cửa xe giúp Đàm Tích, anh duỗi tay muốn ôm Đàm Tích lên.
Nhưng lần này Đàm Tích không cho anh ôm, nhất định phải tự mình đứng lên.
Có điều chỗ ngồi trong xe hơi lại khá thấp, Đàm Tích phải chống ghế mới miễn cưỡng đứng lên được.
Sau đó thì chân phải chạm đất, cô đau thấu xương nên hít một ngụm khí lạnh.
Hoắc Kỳ thật sự nhìn không nổi nữa, anh hơi khom lưng xuống để ôm cô lên.
Hơi thở mát lạnh và dễ chịu của anh phả lên đỉnh đầu cô, anh trầm giọng nói: “Còn thể hiện à?”
Chỉ một vài từ đơn giản, kết hợp với giọng nói trầm thấp và dễ chịu của anh khiến Đàm Tích cảm thấy có chút được nuông chiều không thể giải thích được.
Cũng giống như những gì được viết trong tiểu thuyết ngôn tình, và cũng giống như Hoắc Kỳ trước đây.
Cô cắn môi, không nói gì.
Hoắc Kỳ xoa xoa đỉnh đầu cô, ánh mắt sâu lắng, bình tĩnh nói: “Anh không biết con gái nhà họ Tưởng là ai, cũng chưa từng liên lạc với cô ta.”
Hoắc Kỳ là mẫu bạn trai ngoan hiền chung thủy điển hình, anh chưa bao giờ làm chuyện gì khiến bạn gái hiểu lầm.
Trước kia cũng như vậy, nếu có tình huống gì nhất định phải ở một mình với người khác giới, anh nhất định sẽ thông báo trước cho cô.
Chỉ tiếc là mối quan hệ của bọn họ bây giờ không phải như vậy.
Không cần thiết phải thông báo.
“Chuyện này không liên quan gì đến em.” Hiểu được ý nghĩ bên trong lời nói của Hoắc Kỳ, Đàm Tích run rẩy đôi mi, “Thật ra nhân lúc tuổi còn trẻ, kết bạn nhiều hơn cũng tốt.”
Hoắc Kỳ đứng ngược chiều ánh sáng, nhưng khuôn mặt đẹp trai chói mắt kia đang gần trước mắt cô.
Vóc dáng anh rất cao, lại đang ôm cô như vậy, nên cô cảm thấy có chút uy nghiêm không thể nghi ngờ.
“Đây không phải là kết bạn.”
“Em biết.”
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu rồi thờ ơ hỏi: “Nếu anh kết hôn với cô ta thì sao?”
Sắc mặt Đàm Tích vẫn không thay đổi: “Em chúc phúc cho hai người.”
Hoắc Kỳ ôm cô đi lên lầu, anh nhận chìa khóa từ tay cô rồi giúp cô mở cửa, khó khăn lắm mới đặt cô lên giường rồi bỏ lại một câu: “Đàm Tích, tốt nhất là em đừng hối hận.”
Và anh rời đi.
*
Trước đây cũng từng bị trẹo chân như vậy, khớp xương của Đàm Tích vẫn không tốt lắm, dễ bị tổn thương hơn nhiều so với người bình thường, cũng cần phải dành nhiều công sức hơn để bảo vệ.
Trong nhà thường chuẩn bị không ít thuốc giảm đau và tiêu sưng.
Đàm Tích thích nhất dùng loại thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược.
Cô xịt một ít vào chân rồi đặt chân lên giường cho khô ráo, sau đó lấy một quyển sách rồi tùy tiện lật ra đọc.
Nhưng không biết tại sao cô lại không thể đọc vào.
Những từ ngữ lúc nha lúc nhúc trong cuốn sách dày cộm không thể đi vào đầu óc được, Đàm Tích bất lực, lại lấy iPad ra để tìm ngẫu nhiên một bộ phim truyền hình ăn khách.
Là một bộ phim truyền hình ngọt ngào bình thường, phim sảng khoái, không căng thẳng, không áp lực, khi xem không cần mang theo não.
Nhưng sau khi xem được hai mươi phút, Đàm Tích vẫn không biết được ai là nam chính và nữ chính.
Cô bất lực tắt bộ phim rồi lấy điện thoại ra, bật liên lạc Wechat và mở ảnh đại diện của Hoắc Kỳ lên.
Khi nhìn thấy tài khoản Wechat của anh, tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
Cô sẽ hối hận nếu anh thực sự kết hôn với người khác sao?
Có lẽ cô sẽ không hối hận, nhưng cô sẽ rất buồn.
Buổi tối khi Ôn Uyển trở về thì thấy Đàm Tích đang nằm ngẩn người ở trên giường.
Cô ấy vươn tay ra vẩy tay trước mặt cô: “Đàm Tích, cậu đang nhìn gì vậy?”
Đàm Tích đột nhiên hoàn hồn: “Cậu về rồi hả?”
Ôn Uyển mỉm cười, chỉ vào bầu trời tối đen ở bên ngoài: “Bảy giờ rồi, tớ mà không về thì ở lại tiếp tục nói chuyện à?”
Dĩ nhiên Đàm Tích không biết trời đã tối.
“Đừng nói suốt cả ngày hôm nay cậu không ăn một miếng cơm nào đấy chứ?”
Đàm Tích sờ bụng mình, sáng sớm hôm nay cô có ăn lót dạ.
Cả một ngày cũng không uống gì cả, thế nhưng cô cũng không thấy đói.
Ôn Uyển không nhịn được lo lắng hỏi: “Cậu như vậy là không được rồi, để tớ tranh thủ làm chút gì cho cậu ăn, cậu muốn ăn gì? Ở nhà có sườn, cũng có thịt bò, cậu muốn ăn sườn hay lẩu?”
“Sườn heo hầm đi.” Ăn chỗ nào bổ chỗ đó, huống gì chân cô còn đang bị thương, cũng không thích hợp ăn thức ăn cay.
Ôn Uyển bận rộn tới lui làm thức ăn, lực tay mạnh mẽ cứ như muốn nổ tung cả phòng bếp.
Có điều tài nấu nướng Ôn Uyển lại rất được, tuy rằng không thể so sánh với Hoắc Kỳ, nhưng Đàm Tích thấy vẫn ổn.
Ôn Uyển đặt một cái bàn lên trên chiếc giường nhỏ của Đàm Tích, sau đó đặt nồi đất đựng sườn lên.
Hai người mỗi