Cuối cùng Đàm Tích vẫn không đi theo Chu Chi ngắm người đàn ông siêu đẹp trai và chuẩn man kia, bởi vì buổi chiều cô ăn cơm rồi nên không thấy đói, bèn nằm trong phòng nghỉ ngơi.
Hơn nữa Đàm Tích cảm thấy bạn trai của mình còn đẹp trai hơn ngôi sao nữa, mắt thẩm mỹ cũng cao hơn, trai đẹp trong miệng người khác lại khiến cô cảm thấy không đẹp.
Thêm vào đó bản thân cô không quan tâm đến gương mặt đẹp hay những thứ khác, có đẹp trai hơn cô cũng chẳng quan tâm.
Buổi tối Đàm Tích tùy tiện ăn một cái bánh bao, uống một ly trà sữa rồi lập tức lên giường nằm nghỉ, từ lúc Chu Chi quay về vẫn không ngừng than thở: “Rất nhiều người mai mối cho anh ấy.
Thật sự rất đẹp trai.
Chỉ là dáng vẻ nhìn chăm chú vào điện thoại kia khiến tôi không dám đến gần…”
Sau đó tiếp tục than thở thêm mấy câu, nhưng khi ấy Đàm Tích đang đeo tai nghe, cô cũng không nghe thấy.
Đến tận bây giờ Hoắc Kỳ vẫn chưa gửi cho cô tin nhắn nào.
Anh bạn trai này cũng quá không được rồi.
Anh không nhắn tin cho cô thì cũng không ngăn được Đàm Tích nhớ anh, Đàm Tích không chịu được nữa, cuối cùng cô mở điện thoại ra, gửi cho Hoắc Kỳ một tin nhắn.
Đàm Tích: 【Tối nay em nhớ anh.】
Là một dòng tin nhắn thẳng thắn biểu đạt ra điều cô suy nghĩ trong lòng.
Hoắc Kỳ lập tức gọi điện thoại lại, không biết tại sao bỗng nhiên tim Đàm Tích đập rất nhanh, giống như thiếu nữ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vậy.
Cô nhấn nút trả lời, giọng nói của Hoắc Kỳ vang lên khiến vành tai cô ngứa ngáy: “Nhớ cái gì của anh?”
Nghe thấy âm cuối của anh có chút ý cười, Đàm Tích biết ngay đằng sau câu này còn có ý nghĩa khác, cô không nhịn được mà “Hừ” một tiếng: “Anh có thể suy nghĩ bình thường chút được không?”
Vốn tưởng rằng anh là người vừa xuất sắc vừa liêm chính, nhưng khi chính thức yêu nhau thì mới phát hiện ra bản chất của anh.
Hoắc Kỳ “ừ” một tiếng: “Nhớ em.”
Cuối cùng Đàm Tích cũng vừa lòng với đáp án này, cô lại hỏi: “Anh ở một mình có ổn không, đồ ăn trong căng tin khó ăn như vậy, anh nhớ tự làm chút đồ ngon mà ăn nhé.”
“Ăn một mình chẳng có hứng thú gì cả.”
Tâm trạng của Đàm Tích cũng trầm xuống, đối với cô thì ăn một mình hay hai mình cũng như nhau, nhưng Hoắc Kỳ thì khác, anh chỉ thích ăn chung với cô.
Trước đây Hoắc Kỳ đã kể với cô rằng, mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn của nhà người ta, anh sẽ rất hâm mộ, anh nói vốn là anh cũng có thể có được mùi hương khói bếp hạnh phúc như thế.
Vậy thì cô phải bù đắp cho anh nhiều thêm chút.
“Lúc về em sẽ nghiên cứu nấu ăn, nghe nói được ăn đồ ăn do người mình thích làm thì sẽ hạnh phúc gấp đôi.”
“Không cần đâu.” Giọng nói của Hoắc Kỳ xuôi theo tiếng cười nhàn nhạt, “Bà Hoắc đi theo ăn giúp anh là được rồi.”
Chuyện nhỏ xíu như nấu cơm này, dì giúp việc trong nhà làm được, anh cũng làm được, nhưng chỉ không nỡ để cô làm.
“Anh lại kêu em như thế nữa rồi.” Đàm Tích có chút chột dạ, “Chuyện kết hôn vẫn còn sớm mà, anh gấp làm gì.”
Trước đây cô cảm thấy Hoắc Kỳ là một người cực kỳ bình tĩnh, nhưng sau khi quen nhau lại phát hiện anh rất nhiệt tình trong một số chuyện là sao? Có đôi khi cô còn nghi ngờ, rốt cuộc người mà cô thích có phải là Hoắc Kỳ đó không.
Nhưng dù là Hoắc Kỳ nào thì cũng đều đẹp trai, đều khiến cô mê đắm.
“Không còn sớm nữa.” Anh thản nhiên trả lời, “Đợi em về rồi sẽ nói chuyện của chúng ta cho bố mẹ hai bên biết, nên sớm bàn chuyện kết hôn với họ.”
“Này!” Đàm Tích không nhịn được mà gào lên, “Chẳng lẽ em phải trở thành gái đã có chồng nhanh vậy sao?”
Cách xưng hô này có vẻ già quá, cô luôn cảm thấy bản thân mình vẫn là cô thiếu nữ năm nào.
“Gái đã có chồng thì có sao, là giai đoạn mà đời người ai cũng phải trải qua.” Hoắc Kỳ nói, “Ngược lại là anh cảm thấy vì những kết tinh ấy mà ngày tháng càng thêm đắm say.”
Đàm Tích hừ lạnh: “Anh chỉ muốn kết hôn thôi, đừng có bịa ra nhiều lý do đường đường chính chính như thế.”
Hoắc Kỳ ở đầu dây bên kia dừng một giây, sau đó tiếng cười bất đắc dĩ từ từ vang lên: “Ừ, anh chỉ muốn kết hôn thôi.”
“Muốn kết hôn với Tích Tích.”
Thậm chí đến một ngày cũng không chờ đợi được nữa, hận không thể đi lãnh chứng nhận ngay lập tức.
Bởi vì chỉ có làm như thế cô mới thực sự là của anh.
Giọng nói của Hoắc Kỳ ngạo mạn mà dịu dàng, mang theo chút khàn khàn quyến rũ, đột nhiên Đàm Tích cảm thấy bản thân có chút không chống lại được.
Không xong rồi, cô thích dáng vẻ đó rồi!
Mắt thấy ý cười bên môi càng lúc càng hiện rõ, mà Chu Chi ở giường bên cạnh cũng đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cô.
Đàm Tích nghĩ mình nên bớt biểu hiện ra ngoài chút, cô ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay đến đây thôi, tối ngày mai chúng ta liên lạc sau nha.”
Nói xong cô muốn kết thúc cuộc gọi, nhưng lại nghe thấy câu cuối cùng của Hoắc Kỳ: “Không cần đợi đến tối mai đâu.”
Trong đầu Đàm Tích xuất hiện một dấu chấm hỏi, cô nghĩ thầm chẳng lẽ người đàn ông này suy nghĩ thông suốt rồi, định lúc nào cũng quan tâm đến cô ư?
Nghĩ như thế, trong lòng cô lại cảm thấy thích thú.
–
Ngày hôm sau, sau khi chính thức bước vào trạng thái làm việc, buổi sáng mọi người cùng nhau đến quán ăn ở dưới lầu ăn cơm, giữa trưa sẽ có tài xế lái xe buýt đưa mọi người vào trong trung tâm thị trấn Long Cập, bên đó có một hội trường lớn, buổi tọa đàm sẽ được tổ chức ở đó.
Dựa vào lai lịch và kinh nghiệm của Đàm Tích, bất kể thế nào cũng không đến lượt cô lên làm người nói chính, chủ yếu cô chỉ phụ trách phân tích một vài vụ án nhỏ.
Dù sao thì cô vẫn còn trẻ, bài giảng cũng tương đối có sức sống, lúc trước cô đã chỉnh sửa vụ án về quyền lợi của phụ nữ thật tốt và làm thành bài trình chiếu, hôm nay chủ yếu nói về vấn đề phân chia tài sản khi ly hôn.
Đàm Tích đã gặp qua hai mươi mấy luật sư, nhưng sáng nay lại nhìn thấy thêm không ít gương mặt mới, phần lớn là nam, tuổi tác cũng không lớn.
Chu Chi nhỏ giọng nói: “Những người này đều là bác sĩ hết, nhìn thấy chưa?”
Đàm Tích đang uống nước, nghe được câu này thì thiếu chút nữa phun hết ra.
“Cô làm sao thế?”
“Quên nói với cô, bạn trai của tôi cũng là bác sĩ, cho nên nghe thấy chữ bác sĩ thì cảm thấy rất thân quen.” Đàm Tích lại hỏi, “Sao lại có nhiều bác sĩ ở trong khách sạn này vậy?”
Hơn mười gương mặt mới lạ.
Chu Chi lơ đễnh đáp: “Đến chúng ta còn có thể tới đây tuyên truyền pháp luật kia mà? Bác sĩ người ta đến đây là để chữa bệnh từ thiện đó.” Cô ấy thì thầm bên tai, “Tôi cảm thấy thật ra bác sĩ đến đây cũng rất cần thiết, rõ ràng là chúng ta làm chuyện tốt mà phải tặng chút quà mới có người đồng ý nghe, còn vừa nghe tới có bác sĩ chữa bệnh từ thiện thì người kéo tới rầm rầm.”
“Cô là luật sư mà, sao lại ‘trở súng bắn quân mình’