Theo tập tục của Thân Thành, phù dâu chỉ cần một người là đủ.
Vì vậy, đương nhiên phù dâu của Đàm Tích chính là Ôn Uyển.
Mấy năm nay những người bạn bên cạnh tới rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn lại một người bạn tốt Ôn Uyển, một tình bạn vô cùng chân thành.
Sáng hôm sau máy bay trực thăng sẽ đến Thân Thành chở tất cả những người tham gia hôn lễ đi.
Nhà Ôn Uyển ở khá xa, hơn nữa chỉ có một mình cô ấy là phù dâu, cô ấy lại sợ không kịp thời gian sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên buổi tối đã đến ngủ với Đàm Tích.
“Tính ra thì chúng ta đã lâu rồi không nằm chung một chiếc giường nhỉ.” Đàm Tích cảm khái nói.
“Trước đây học đại học thường xuyên ngủ chung, khi ấy còn tưởng rằng sau này sẽ vẫn luôn như vậy.”
Lúc học đại học hai người ở cùng một phòng ký túc xá.
Phòng ký túc xá là phòng dành cho bốn người, giường cũng lớn hơn so với giường của những phòng ký túc xá thông thường, hai người lại rất thích cày phim với nhau, cho nên dứt khoát ngủ chung một giường.
Sau đó tốt nghiệp cũng thuê chung phòng, nhưng tính chất công việc của hai người không giống nhau, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng khác, cho nên không còn ngủ chung với nhau nữa.
Mà hôm nay ngủ chung lại là vì hôn lễ.
Ôn Uyển không khỏi có chút thổn thức: “Nhanh thật đấy, bây giờ cậu đã là cô dâu rồi, qua mấy năm nữa cậu sẽ sinh em bé, còn tớ sẽ là mẹ nuôi của con cậu.
Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ năm lớp mười mọi người đều tưởng tượng đến hôn lễ trong tương lai.”
Ôn Uyển không có tưởng tượng, bởi vì cô ấy theo chủ nghĩa độc thân, suy nghĩ này đã kiên định từ lúc cô ấy còn rất nhỏ.
Khi mới lên cấp hai không lâu, chỗ ngồi của Đàm Tích ở ngay giữa lớp học, xung quanh cô hay có vài học sinh nữ tám chuyện với nhau, hết giờ không có chuyện gì làm thường nói về những người nổi tiếng, khi đó sẽ không phân biệt ai ngồi chỗ nào nữa.
Bạn học nào cũng la hét muốn hôn lễ của mình long trọng nhất, Đàm Tích chỉ cười nhạt, trước sau đều không lên tiếng.
Sao cô lại không có khát vọng hạnh phúc như những cô gái khác chứ? Có điều khi cô nhìn lại hai chân mình thì tự ti vẫn hoàn tự ti, luôn cảm thấy có quá nhiều giới hạn và không biết có thể gặp được một người lý tưởng hay không.
Không muốn hụt hẫng cũng không muốn thất vọng, vậy chi bằng ngay từ đầu đừng ôm hy vọng.
Cô chưa từng nghĩ rằng hôm nay mình sẽ hạnh phúc như vậy.
Ôn Uyển nhảy sang chuyện khác: “Đúng rồi, áo cưới của cậu trông đẹp thật đấy, không phải nói quá đâu, tớ thực sự chưa từng thấy bộ áo cưới nào đẹp như vậy, người nổi tiếng kết hôn còn không mặc áo cưới đẹp bằng của cậu.”
Đàm Tích tin Ôn Uyển nói thật.
Lúc cô cầm chiếc áo cưới này cũng cảm thấy rất xao động, là chế tác hoàn toàn bằng thủ công của nghệ nhân nổi tiếng nước Pháp, thời gian làm mất tới hơn ba tháng, mỗi một hoa văn xinh đẹp đều chứa đựng tâm huyết của nhà thiết kế.
Thật ra Đàm Tích vốn cảm thấy trong nước cũng có rất nhiều áo cưới đẹp, chọn đại một bộ là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy, nhưng thấy Hoắc Kỳ kiên quyết nên cô cũng đồng ý.
Lúc lấy được áo cưới, cô cảm thấy rất đáng giá.
Đàm Tích vội vã mặc thử, Hoắc Kỳ bắt chéo hai chân, ung dung ngồi chờ trong phòng khách.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau khi Đàm Tích thay xong, cô kéo góc váy từ phòng ngủ đi ra, dưới chân còn mang dép lê ở nhà, may mà chân váy khá rộng, xinh đẹp yêu kiều che đi đôi dép lạc quẻ của cô.
Hoắc kỳ có chút ngẩn ngơ.
Đàm Tích không chút khách sáo hỏi: “Có phải thấy em đẹp quá không?”
Hoắc Kỳ bất lực cong môi: “Ừ, không ngờ lại hợp như vậy.”
“Em cũng không ngờ.” Khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tích đầy vẻ tươi cười, hài lòng xoay một vòng, “Thật ra thì không ủng hộ anh đặt làm là vì cảm thấy đắt quá, nhưng không ngờ mặc vào lại đẹp như vậy.”
Có thể là vì hoàn cảnh trưởng thành nên Đàm Tích không hay quan tâm sẽ mặc cái gì, giá của chiếc áo cưới này so với tiền lương cả đời của một người bình thường còn cao hơn, vậy thì phô trương quá, cô vẫn thích tiết kiệm hơn.
Đàm Tích đứng trước gương ngắm nghía mãi.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào, dừng lại trên dáng người thon thả yểu điệu của cô, chiếc váy giống như những ngôi sao trên bầu trời, bên trên có những hạt kim sa nhỏ làm cho da thịt của cô giống như càng thêm phát sáng, trắng trẻo như dương chi bạch ngọc.
Đàm Tích nhìn mình trong gương, cả người có chút ngơ ngẩn, giống như trên trời rơi xuống một trận tuyết, còn cô thì đang nhảy múa trong đó.
Hoắc Kỳ không bất ngờ với kiểu dáng của áo cưới, anh đã bàn bạc và tham gia thiết kế với nhà thiết kế trong toàn bộ quá trình.
“Giống với tưởng tượng của anh không?”
Hoắc Kỳ cười một tiếng: “Đẹp hơn so với anh tưởng tượng.”
Đàm Tích hỏi tới không tha: “Vậy rốt cuộc là em đẹp hay áo cưới đẹp?”
Dường như con gái đều thích hỏi mấy câu hỏi nhàm chán này, Hoắc Kỳ thì đã quen, anh bình thản nói, “Đương nhiên là em đẹp.”
Đàm Tích cong môi, mặc dù không biết lời anh nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng dù sao anh chịu dỗ cô vui vẻ là cô đã hài lòng rồi.
Hoắc Kỳ đứng lên, không nhịn được cúi đầu hôn lên gò má hồng hào của cô: “Tích Tích, em là cô dâu đẹp nhất của anh.”
“Hả? Anh nói đẹp nhất…” Đàm Tích nhướng mày, chọc chọc vào ngực anh: “Nói xem, anh còn mấy cô dâu nữa?”
Hoắc Kỳ không biết phải làm sao, anh không trả lời mà lấy một cái hộp tinh xảo trong ngăn kéo ở bên cạnh ra, logo phía trên Đàm Tích có biết, là một nhãn hiệu cao cấp, quần áo và giày dép Hoắc Kỳ mua cho cô là của nhãn hiệu này.
Bên trong là một đôi giày thủy tinh xinh như mộng.
Giày cũng không cao lắm, Đàm Tích bước qua nhìn kỹ một hồi, hình như cũng là đặt làm, không giống với giày cao gót bình thường.
Hoắc Kỳ nói: “Tích Tích, anh biết em đã chọn giày xong rồi, nhưng mang giày cao gót chắc chắn sẽ không thoải mái, cho nên anh đã chuẩn bị đôi này.”
Đàm Tích ngu ngơ: “Nhưng em chưa từng thấy đôi giày này…” Cô đột nhiên hiểu ra, “Không phải cũng là đặt làm đó chứ?”
Hoắc Kỳ cười, sờ đầu cô một cái: “Thông minh đấy.”
“Nhãn hiệu giày này chưa từng nhận đặt làm.”
Đàm Tích buồn bực, áo cưới thì quan tâm vấn đề độc nhất vô nhị, đặt may cũng đặt may rồi, nhưng giày thì nhãn hiệu này chưa từng nhận đặt làm, mặc dù cô không theo đuổi xa xỉ phẩm, nhưng vẫn tương đối hiểu về nhãn hiệu nghe tên nhiều nên quen này.
Hoắc Kỳ không sợ sóng lớn, nói: “Đúng lúc anh có một người bạn làm ở nhãn hiệu này.”
Đàm Tích: “…”
Thật là lợi hại, hình như cô không có người bạn nào lợi hại như vậy.
Hoắc Kỳ bảo cô ngồi xuống, bàn tay với khớp xương thon dài lấy một chiếc giày ra, sau đó ngồi xổm dưới đất thay giày giúp cô.
Đột nhiên bị chạm vào mắt cá chân, ngón chân Đàm Tích hơi co lại.
Hoắc Kỳ nhẹ nhàng thay giày xong cho cô.
Chân vừa chạm vào đế giày đã có cảm giác rất thoải mái.
Cô đứng trước gương soi một lúc, nó cùng màu với áo cưới, phối hợp rất ăn ý.
Đàm Tích ngày càng tin tưởng gu thẩm mỹ của chồng cô.
Cô căn bản không mang giày cao gót, trừ những trường hợp vô cùng đặc biệt ra thì bình thường cô đều mang giày thể thao hoặc giày bệt.
Sở dĩ luyện tập trước thời hạn nhiều ngày như vậy là bởi vì muốn hôn lễ hôm đó có được một trạng thái tốt nhất, cô không muốn làm Hoắc Kỳ mất mặt.
Cô đã chuẩn bị xong cả việc mang giày cao gót không thoải mái, ai ngờ Hoắc Kỳ lại săn sóc đến vậy, từ sớm đã giúp cô đặt sẵn giày cao gót thoải mái.
Vẻ ngoài đẹp mắt là đã thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của con gái, vậy mà nó còn cho cô cảm giác thoải mái và tiện lợi.
Khóe mắt Đàm Tích hơi ướt át, cô không nhịn được dang tay ra ôm lấy cổ Hoắc Kỳ: “Ông xã, sao anh lại tốt đến vậy chứ.”
Tốt đến nỗi làm cho cô cảm động, làm cho cô xấu hổ.
Hoắc Kỳ mỉm cười cưng chiều, khẽ vuốt cái mũi cao của cô: “Bởi vì em xứng đáng.”
Nhớ tới những chi tiết nhỏ này, Đàm Tích nằm ở trên giường của mình không khỏi lăn lộn, cô nhỏ giọng nói với Ôn Uyển: “Làm sao đây, bây giờ tớ muốn gả ngay cho Hoắc Kỳ, một giây cũng không chờ nổi.”
Ôn Uyển cảm thấy buồn cười, liếc nhìn điện thoại di động một cái: “Bây giờ đã mười một giờ rồi, cách lúc cậu ấy tới đón cậu chỉ còn bảy tiếng đồng hồ thôi.”
Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cô Đàm Tích, tôi khuyên cô đừng kích động như vậy, tốt nhất là nên ngủ sớm một chút, nếu không người ta nhìn thấy cô, phát hiện ra hai cái quầng mắt đen thui rồi hối hận thì biết phải làm sao?”
Đàm Tích nhanh chóng kìm nén tâm trạng kích động của mình lại, vội vàng đắp chăn, xoay người, không để ý tới Ôn Uyển nữa.
Qua năm phút, Ôn Uyển nhỏ giọng gọi tên cô, phát hiện không có ai đáp lại.
Ôn Uyển: “?”
Bạn thân của cô ấy kiếp trước là heo sao? Mới đây còn kích động muốn kết hôn, vậy mà bây giờ đã lăn ra ngủ rồi.
Hôn lễ được tổ chức vào một ngày thời tiết đẹp hiếm thấy.
Nhiệt độ của tháng Năm rất tốt, bầu trời xanh thẳm quang đãng như một dải lụa thượng hạng.
Năm giờ Đàm Tích đã thức dậy, Hoắc Kỳ đã mời cho Đàm Tích một ekip trang điểm, nghe nói là người trang điểm cho ngôi sao.
Thợ trang điểm năm giờ đã tới đây giúp cô sắp xếp váy áo rồi từ từ trang điểm.
Nền tảng da vẻ của Đàm Tích tốt, chỉ cần trang điểm nhạt, thợ trang điểm lại cực kỳ kiên nhẫn, trang điểm cho cô rất tinh xảo.
Sau khi trang điểm xong, Đàm Tích không nhịn được đẩy cửa sổ ra, đúng lúc nghe thấy một trận tiếng vang, máy bay trực thăng quanh quẩn ở trên cao, cô nhận ra đây là chiếc máy bay của Hoắc Kỳ.
Tim cô đập như trống đánh, thầm nghĩ Hoắc Kỳ sắp tới rồi.
Quả nhiên, mười mấy phút sau, cửa phòng đã bị gõ.
Đàm Tích định đứng lên mở cửa, Ôn Uyển cảm thấy buồn cười: “Cô dâu như cậu không dè dặt gì cả.”
Khuôn mặt Đàm Tích hơi đỏ lên, trong phòng chật cứng nam nữ trẻ tuổi, còn có người thân của cô, Ôn Uyển vừa mở cửa đã thấy Hoắc Kỳ mặc âu phục, nghiêm trang đứng thẳng.
Tướng tá của Hoắc Kỳ vốn nghiêm chỉnh đẹp trai, nhất là khi mặc âu phục vào thì càng có vẻ tuấn dật phi phàm, Đàm Tích âm thầm nhớ đến hàng mày tuấn tú của anh, tim không nhịn được đập rộn lên.
Mới chỉ ba ngày không gặp nhau mà cô cảm thấy anh càng đẹp trai hơn rồi.
Sống mũi Hoắc Kỳ rất cao, xương hàm rõ ràng, trong phòng có người ồn ào náo nhiệt nhưng hai người không hẹn mà cùng xem nhẹ những thứ này, bốn mắt nhìn nhau đầy thâm tình.
Ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn cô vô cùng chăm chú, anh chậm rãi nói: “Tích Tích, anh đến cưới em đây.”
Đàm Tích cong cong môi, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, ừm một tiếng.
Sau đó Hoắc Kỳ không kịp đợi đã ôm lấy Đàm Tích, người cô rất nhẹ, Hoắc Kỳ không tốn chút sức đã bế được cô lên.
Đàm Tích đã được anh bế vô số lần, cô ôm chặt lấy cổ Hoắc Kỳ một cách tự nhiên, tư thế của hai người thân mật, vừa nhìn đã biết ân ái vô cùng.
Người thân xung quanh bàn luận.
“Chồng của Tích Tích còn đẹp trai hơn minh tinh ở trong tivi nữa.”
“Thằng nhóc trông cũng lanh lợi, không tệ không tệ, công việc cũng rất tốt.”
“Con hâm mộ chị và anh rể quá, quả thật là một đôi thần tiên quyến lữ, con cũng muốn có một người bạn trai yêu thương con như vậy.”
“Còn nhỏ tuổi mà nghĩ cái gì thế? Coi chừng về nhà mẹ lại tét mông cho đấy!”
Đàm Tích cũng cười khanh khách, đôi môi đỏ thắm cong lên, ánh mắt cũng biến thành vầng trăng lưỡi liềm nhỏ đáng yêu.
Mấy người Ôn Uyển rải cánh hoa vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Kỳ ôm Đàm Tích đi xuống lầu, máy bay đáp xuống gần đó, tất cả khách khứa tham gia hôn lễ cùng với Hoắc Kỳ và Đàm Tích lên máy bay, đi đến trang viên Hoắc Kỳ đã bao sẵn.
Hôn lễ được tổ chức như vậy, đừng nói là con nít kinh ngạc, mà ngay cả người lớn cũng chưa từng thấy.
Mọi người ở trên đường liên tục cảm thán sau này Đàm Tích sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.
Mười ngón tay của Đàm Tích và Hoắc Kỳ đan vào nhau, Hoắc Kỳ nhìn cô thật lâu, đột nhiên cười nói: “Không cần sau này, bây giờ cũng rất hạnh phúc rồi.”
Một tia sáng chói mắt chiếu xuyên qua buồng máy bay, hàng lông mi dài của Đàm Tích phản chiếu xuống khuôn mặt của cô, hiện ra hai cái bóng nho nhỏ đáng yêu, ánh mặt trời cũng chiếu lên người Hoắc Kỳ, anh không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.
–
Hôn lễ là kiểu sân cỏ phương Tây.
Trang viên Hoắc Kỳ bao rất lớn, ánh mặt trời chiếu xuống khắp nơi, sân cỏ rộng rãi, bãi cỏ xanh như một tấm đệm, trông có vẻ tươi mát và dịu dàng lãng mạn.
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng êm ái từ từ vang lên, trên chiếc bàn ăn dài bày đầy rượu, bánh ngọt và đủ loại điểm tâm, trái cây tự phục vụ, Hoắc Kỳ chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Dọc hai bên đường trồng đầy hoa hồng.
Gió nhẹ thổi qua, còn có thể ngửi được hương hoa hồng tươi mát, màu đỏ rực và màu xanh đan xen một chỗ, vô cùng rực rỡ lãng mạn, hương vị thiên nhiên ngập tràn, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Người chủ trì mời cô dâu chú rể lên sân khấu, hôn lễ nhanh chóng chính thức bắt đầu.
Họ sóng vai đứng trước mặt mục sư, trên mặt là nụ cười dịu dàng, giống như được ánh sáng thiêng liêng bao phủ.
Mục sư mở miệng hỏi: “Anh Hoắc Kỳ, anh có đồng ý cưới cô Đàm Tích làm vợ của mình không? Bất kể sau này thuận lợi hay khó khăn, nghèo khổ hay giàu có thì vẫn yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy mãi mãi?”
Hoắc Kỳ nhìn cô thật lâu, không lạnh lùng hời hợt giống như bình thường mà chứa đầy sự dịu dàng không cách nào che giấu.
Giọng anh chắc chắn: “Con đồng ý.”
Mục sư lại xoay đầu nhìn về phía Đàm Tích: “Cô Đàm Tích, cô có đồng ý cưới anh Hoắc Kỳ làm chồng của mình hay không? Bất kể sau này thuận lợi hay khó khăn, nghèo khổ hay giàu có thì vẫn yêu anh ấy, tôn trọng anh ấy mãi mãi?”
Vô số khách mời đều tập trung ánh mắt nhìn về phía bọn họ, bóng bay đầy màu sắc từ từ bay lên trời, tạo nên sự bình yên và an ổn.
Ánh mắt Đàm Tích dịu dàng: “Con đồng ý.”
“Hôm nay tất cả quan khách tại đây đều làm chứng cho tình yêu của họ, cha chúc vợ chồng các con yêu nhau suốt đời, đến răng long đầu bạc.” Mục sư nói, “Bây giờ mời chú rể cô dâu trao nhẫn cưới cho nhau.”
Hoắc Kỳ lấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh từ trong hộp ra, anh quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Đàm Tích, giống như muốn chiếm giữ cả đời của cô.
Tất cả khách mời tại hiện trường đều chứng kiến cảnh tượng thần thánh này, họ ngừng thở, ánh mắt dán chặt vào cặp đôi ở bên trên, tiếng vỗ tay như sấm, dường như sẽ vang mãi không ngừng.
Trao nhẫn xong, mục sư nói: “Bây giờ chú rể đã có thể hôn cô dâu.”
Hoắc Kỳ vén khăn voan lên, ôm eo Đàm Tích, kéo cô vào trong ngực mình, đặt xuống môi cô