Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ

Trong tên có chữ Uyên


trước sau

Tiểu ma vật ngồi đằng sau bàn đá, rũ tai nghe, thỉnh thoảng đưa tay nghịch nghịch cặp sừng trên đầu, có vẻ không hề có hứng thú với những thứ mà Nguyễn Thu Thu nói ra.

Nhưng cho dù hắn che giấu đến vậy rồi, Nguyễn Thu Thu vẫn chú ý tới khi hắn nghe nàng nói đến "đồ ăn" và "tin tức", đôi mắt tiểu ma vật nhịn không được hơi sáng, sau đó lại cố gắng giả bộ như rất bình tĩnh không thèm để ý chút nào.

Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy đứa bé trước mặt này thật đáng yêu.

Nàng cố ý kéo dài giọng, "Ta thế mà lại biết không ít tin tức đặc biệt nha, trong nhà cũng có rất nhiều đồ ăn ngon mới mẻ... Giống thịt trâu khô chỉ là loại bình thường nhất, phu quân ta nói hương vị khó có thể sánh bằng nồi lẩu..."

Nguyễn Thu Thu liên tiếp báo thật nhiều đồ ăn chính nàng cũng thèm, hồi lâu không ăn được, sau đó giống như đáng tiếc nói, "Nhưng mà nếu Nguyệt ca không quá cảm thấy hứng thú đối với mấy cái này, vậy thì chúng ta đành cáo từ..."

Nguyễn Thu Thu nói xong kéo Điền Diệp đang sửng sốt đứng nghe bên cạnh, vậy mà thật sự xoay người cất bước đi ra ngoài sơn động.

Nguyệt Thần nhìn thấy nhân loại có mùi thịt rất thơm cứ như vậy kéo nữ yêu mùi vị cũng không tệ kia đi ra ngoài, lập tức có chút luống cuống.

Hắn chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thực lực mạnh như vậy đều là nhờ mấy ca ca tỷ tỷ sủng ra, lần này tới đại lục yêu tộc, cũng là bởi vì ca ca tỷ tỷ sợ hắn bị lừa, nhét cho hắn một chút đồ ăn và bảo bối cho hắn mang qua đây.

Nhưng qua hơn mười ngày, đồ ăn hắn mang theo đã ăn hết rồi, lại ăn không quen đồ ăn nhiều tạp chất ở đại lục yêu tộc, đã sớm đói tới chịu không nổi, lại không muốn giết người giết yêu, đã đạt đến nhẫn nại cực hạn.

Hắn muốn thừa dịp phiên chợ yêu ma lần này, dùng bảo bối đổi một một ít thức ăn, quan trọng nhất chính là, xem thử có thể đổi được Chiếu Hồn Kính hay không.

Hắn rất hiếu kỳ chuyện ma vật có linh hồn hay không. Cũng một mực rất hiếu kì, mình đến cùng phải đệ đệ ruột của Nguyệt Thần hay không.

Thịt trâu khô Nguyễn Thu Thu mang tới, hương vị quả thật rất ngon, còn có nồi lẩu cái gì, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói qua.

"Đợi đã." Nguyệt Thần đưa tay bịt chặt ba cái miệng há to do mình không thể khống chế nổi, thỉnh thoảng sẽ lộ ra ngoài, quay lưng đi, "Nể mặt các ngươi thái độ thành khẩn, ngươi nói trước xem ngươi có tin tức gì, có tin tức của Chiếu Hồn Kính không?"

Nguyễn Thu Thu sửng sốt một chút, trái tim cũng nhảy lên thình thịch.

Nàng không ngờ bảo vật đặc thù mà Nguyệt Thần muốn, đúng lúc là thứ bọn họ có.

Nguyễn Thu Thu đè xuống kích động trong lòng, ép buộc mình bình tĩnh lại.

Nếu bây giờ nàng biết tiểu ma vật trước mặt này muốn cái gì, tiếp xuống đàm phán và trao đổi tin tức sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Nguyễn Thu Thu nhìn về phía Nguyệt Thần, lộ ra nụ cười xán lạn, chém đinh chặt sắt nói, "Có."

Điền Diệp không biết trong tay Nguyễn Thu Thu có Chiếu Hồn Kính, còn tưởng rằng nàng chỉ là nói cho có, không khỏi căng thẳng lên.

Dù sao ma vật trước mặt này mặc dù xem ra tuổi còn nhỏ, nhưng hắn có ba cái miệng phát ra bất đồng giọng nói đã rất quỷ dị, thực lực cũng là cấp sáu, nếu phát hiện bị lừa thẹn quá hoá giận, nàng không nhất định có thể bảo vệ được Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu biết Điền Diệp lo lắng, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Điền Diệp biểu thị an ủi, sau đó kéo nàng ngồi xuống một băng ghế đá, bắt đầu chăm chú đàm phán cùng Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần mặc dù có ba cái miệng há to hơi dọa người một chút, giọng cũng có loại cảm giác quỷ dị, nhưng lại không phải người khó nói chuyện như vậy.

Nguyễn Thu Thu dùng "nồi lẩu" và bộ quần áo lông gấu trúc mềm mại đổi được một chút tin tức của vực sâu Ma Giới.

Ví dụ như đang tranh đoạt vị trí Ma Vương có ba ma vật cấp bảy, trong đó có một ma vật có thực lực ngang hàng với Mặc Tịch bị Mặc Tịch và thuộc hạ của hắn đánh chết rồi, đây cũng là nguyên nhân Mặc Tịch bị thương nặng.

Lại ví dụ như sự biến thái của Mặc Tịch, bắt đầu từ đầu tháng, thuộc hạ của hắn liên tục bị chết, nói với bên ngoài là tiến đánh đại lục yêu tộc bị trọng thương, nhưng trên thực tế rất có thể đã bị hắn cắn nuốt hết.

Lúc nói đến chuyện tiến đánh đại lục yêu tộc, cơ thể Điền Diệp có chút khống chế không nổi run rẩy, cũng không phải là sợ hãi, mà là cảm thấy phẫn nộ.

Giọng Điền Diệp cũng có chút run rẩy, bàn tay nắm chặt, "Vì sao, vì sao nhất định phải trở thành Ma Vương?"

Đại lục yêu tộc cũng đã rất lâu không có Yêu Vương, Yêu Vương đời trước vẫn là chuyện từ mấy trăm năm trước, xuất thân từ lang tộc Tinh Nguyệt. Thế nhưng đại lục yêu tộc vẫn rất bình tĩnh như cũ, tất cả mọi người vẫn sinh sống rất vui vẻ.

Nguyệt Thần sờ sờ cặp sừng của mình, nghe vậy bật cười một tiếng, "Ngươi nghĩ là Ma Giới hòa bình giống đại lục yêu tộc bên này sao?"

"Ma vật nhỏ yếu vừa sinh ra đã bị ép chém giết lẫn nhau, coi nhau là đồ ăn! Đâu có giống yêu tộc, còn có bộ lạc, còn có thể chung sống hòa bình, nằm mơ đi." Nguyệt Thần nói, “Vì sao nhất định phải trở thành Ma Vương, vì vinh dự chí cao vô thượng! Vì để ma vật trong lãnh thổ và dưới trướng của mình không đói bụng, vì không gian để bọn họ có thể phát triển và tiến hóa."

Nguyệt Thần nói, lần đầu tiên ngữ khí nghiêm túc đến vậy, "Nếu như không phải thông đạo không gian đến đại lục yêu tộc quá hà khắc, đã sớm có ma vật đếm không hết chạy từ Ma Giới chạy đến, san bằng toàn bộ đại lục yêu tộc, làm gì còn có không gian cho các ngươi sinh tồn, hãy biết ơn vì điều ấy đi."

Điền Diệp bị lời nói của hắn làm cho sắc mặt tái xanh, phẫn nộ nhưng lại không biết phải làm như thế nào cho phải.

Nàng hiểu, Nguyệt Thần nói rất có lý. Nếu như nàng là một ma vật cao cấp, có lẽ cũng sẽ muốn trở thành Ma Vương, tựa như nàng bây giờ muốn trở thành Yêu Vương vậy.

Thấy nàng không nói lời nào, Nguyệt Thần cũng không dừng lại, tiếp tục nói, “Huống hồ trở thành Ma Vương, sẽ có được cơ hội nhận được truyền thừa của Ma Vương tiền nhiệm, đạt được một khối hồn mộc có thể đi vào núi Cấm Bảo, kế thừa ngọn núi chứa đầy bảo vật và mười vạn đại quân ma tộc cao giai Ma Vương tiền nhiệm để lại."

Nguyệt Thần cảm khái, "Mười vạn, nếu như ca ca của ta thắng, có lẽ sẽ vẫn chỉ sinh sống ở Ma Giới, cùng lắm thì khai hoang đất đai gì đó ở vực sâu. Nhưng nếu là cái tên điên Mặc Tịch kia thắng, có lẽ toàn bộ đại lục yêu tộc đều sẽ gặp phải tai ương."

Nguyễn Thu Thu ở bên cạnh chăm chú nghe, nghe được hai chữ hồn mộc, hơi nhướn mày, "Hồn mộc?"

"Đúng vậy." Nguyệt Thần nói, “Nghe nói lối vào bảo địa ngay tại đại lục yêu tộc, ngươi biết nơi này có chỗ nào thần kỳ không? Ngươi mà biết ta sẽ cho ngươi tất cả những vật này."

Nguyễn Thu Thu rất kinh ngạc, do dự một chút rồi nói, "Nếu ta biết, ngươi thật sự sẽ đưa những vật này cho ta sao?"

Nàng nói xong, lần này đến phiên Nguyệt Thần kinh ngạc.

Hắn mở to đôi mắt, "Ngươi có phải đang nói đùa không? Ngươi biết hồn mộc và cấm địa ở đâu?"

Nguyễn Thu Thu cũng không nói thẳng mình có biết hay không, mà là nói, "Ta có một ít manh mối."

Cặp sừng trên đầu Nguyệt Thần kích động đến mức có chút phát sáng, hắn nhe răng, "Ta cảnh cáo các ngươi, không được gạt ta."

Nguyễn Thu Thu mỉm cười, "Ta không có lừa ngươi, nhưng bây giờ ta còn không thể nói."

"Nếu như ngươi còn chưa nói gì, mà ta đã đưa đồ vật cho ngươi, vậy chẳng phải ta rất ngốc sao?" Nguyệt Thần nói, “Huống hồ tin tức của ngươi còn chưa nhất định là thật."

Nguyễn Thu Thu mỉm cười, "Vậy chi bằng chúng ta ký kết thệ ước, thế nào? Dùng hai tin tức này, trao đổi ba loại vật phẩm trên bàn của ngươi."

Nguyệt Thần suy tư hồi lâu, đột nhiên nói, “Thực lực ngươi yếu như vậy, biết đâu ngươi bị đưa ra làm tốt thí thì sao, ta muốn ký kết thệ ước cùng với yêu có thực lực cường đại ở bên cạnh ngươi."

Nguyễn Thu Thu "..."

Nét mặt của nàng bất đắc dĩ, có chút không biết phải nói gì, Điền Diệp bên kia lại rất sảng khoái, cười nói, “Được chứ."

Nguyệt Thần hoài nghi nhìn hai người bọn họ, do dự nửa ngày, cố bình tĩnh nói, “Được thôi, nhưng ngươi chỉ có hai cái tin tức, vẫn phải đưa ta thêm vài thứ nữa mới có thể đổi ba cái bảo bối của ta, nếu không thì ta quá thua lỗ rồi."

"Không có vấn đề gì." Nguyễn Thu Thu mỉm cười, sảng khoái đáp ứng.

Trước đó gấu trúc gia gia cũng đã nói có thể dùng những tin tức này trao đổi vật phẩm, lúc ấy nàng cảm thấy chưa chắc đã có thể đổi được, không ngờ lần này lại may mắn như vậy, vừa vặn gặp được đệ đệ của Nguyệt Thần.

"Vậy ký kết thệ ước đi." Nguyệt Thần nói xong, đứng lên, cùng Điền Diệp cao hơn hắn ra hai cái đầu ký kết thệ ước, ước định cẩn thận tin tức chuẩn xác.

Thệ ước ký kết xong xuôi, Nguyễn Thu Thu cũng không lề mề, trực tiếp nói cho Nguyệt Thần biết núi Cấm Bảo và hồn mộc đều ở bộ lạc Đông Hùng.

Nguyễn Thu Thu mới nói xong, Nguyệt Thần và Điền Diệp vừa phí hết gần nửa canh giờ mới hoàn thành thệ ước, còn lại một nửa bên Nguyệt Thần còn chưa có hoàn thành.

"Chỉ thế thôi á??" Nguyệt Thần kinh ngạc, hai mắt trợn tròn như sắp rớt ra ngoài, hắn im lặng lại táo bạo ở nguyên tại chỗ nhảy mấy lần, mới bất đắc dĩ phất phất tay, "Được rồi, cho các ngươi đi."

Nguyễn
Thu Thu cũng không khách sáo, lập tức thận trọng cất ba loại bảo bối trên bàn đi, nhìn Nguyệt Thần đang mặc bộ đồ lông gấu trúc, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút xanh xám.

"Vậy chúng ta đi về trước." Nguyễn Thu Thu một khắc cũng không muốn chờ đợi nữa, quay người lôi kéo Điền Diệp dự định trở về.

Nếu đã đổi được thứ cần thiết, vậy những vật phẩm khác bọn họ mang tới có thể trao đổi thành đồ ăn.

Những giọt nước chữa trị còn có thể thử cùng bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất trao đổi công cụ phòng ngự bọn họ nói.

"Các ngươi muốn đi rồi sao? Thế nồi lẩu của ta làm sao bây giờ!" Nguyệt Thần vội vã đến dậm chân.

Nguyễn Thu Thu mỉm cười, "Vậy hay là Nguyệt ca cùng chúng ta về bộ lạc Đông Hùng?"

"Được." Nguyệt Thần lập tức đáp lời, thời gian này một mình hắn khổ chết mất, không bằng đi theo Nguyễn Thu Thu bọn họ, còn có đồ ăn ngon.

Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp đối với chuyện này đều không có ý kiến gì, lập tức nhìn Nguyệt Thần hào hứng dập củi, xách lên một cái túi da thú nhỏ rách rưới ném trong góc rồi đi ra ngoài, "Ta thu dọn xong rồi, đi thôi."

Nguyễn Thu Thu "..." Cái này căn bản là không hề thu dọn gì mà?

Nàng có chút bất đắc dĩ, nhắc nhở nói, “Bên ngoài còn mưa nữa."

Cứ như vậy ra ngoài, sẽ bị ướt.

"Không có gì, nàng không phải hệ không gian sao?" Nguyệt Thần nhìn Điền Diệp, "Có nàng ở đây ta còn sợ mưa ướt gì chứ?"

Điền Diệp có chút bất đắc dĩ, dù sao vừa nãy ký kết thệ ước, Nguyệt Thần đã biết năng lực của nàng, nàng cũng không có che giấu, chỉ nói, “đi thôi."

Nguyễn Thu Thu nhìn mấy khúc củi còn chưa cháy hết kia, nói, "Nguyệt ca, những cây củi kia ngươi không cần nữa sao?"

"Bỏ đi, đều đốt một nửa rồi, không phải vật hi hãn gì." Hắn nói xong, nhìn Nguyễn Thu Thu, cố tình, “ta vẫn còn đây, ngươi không cần phải nhặt đồ bỏ đi."

Nguyễn Thu Thu "..."

Nếu hắn đã nói như vậy, nàng cũng dẹp luôn ý định nhặt chỗ củi ấy về đổi đồ ăn.

Một người một yêu một ma bắt đầu đi trở về.

Vốn Nguyễn Thu Thu nghĩ là bọn họ còn có thể gặp lại người thanh niên có ngoại hình khá giống nàng lúc trước, nhưng mãi cho đến bọn họ rời khỏi khu vực trung tâm của phiên chợ yêu ma, cũng không lại nhìn thấy nhóm người của bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất.

Nguyễn Thu Thu lại dùng một ít giọt nước chữa trị cùng mấy bộ lạc nhỏ trao đổi một chút dược thảo và đồ ăn, rồi kết thúc giao dịch đêm nay, bắt đầu đi về phía sơn động nhỏ của họ.

Nguyễn Thu Thu phát hiện Nguyệt Thần nói thật sự rất nhiều, trên đường đi không ngừng nói có chuyện có liên quan đến Ma Giới, cái gì mà ma vật cấp thấp không có trí tuệ là không đúng, có một ít ma vật cấp thấp đặc biệt bẩm sinh đã có trí tuệ rất cao.

Lại nói cái gì mà giữa ma vật cũng có cảm tình, không phải tất cả đều lạnh lùng vô tình như yêu tộc đồn thổi.

Nguyệt Thần nói rất hào hứng, hai mắt lóe sáng, hắn lấy miếng thịt trâu khô cuối cùng mà Nguyễn Thu Thu cho hắn từ trong túi da của mình ra, cũng không đoái hoài tới hình tượng, ba cái miệng đều lộ ra, ăn hết miếng thịt trâu khô, sau đó vội vàng nói, "Các ngươi biết không, đại khái sáu, bảy trăm năm trước, Ma Giới vẫn là có Ma Vương đấy."

Nghe vậy, Nguyễn Thu Thu mới có chút hứng thú, vừa nhìn đường vừa chăm chú nghe hắn nói.

"Ma Vương tiền nhiệm là tồn tại rất cường đại, còn rất trẻ, nghe nói xuất thế chưa đến mười năm đã trở thành Ma Vương, xưng hào Tư Thu." Nguyệt Thần rất chi là thích tám chuyện.

Nguyễn Thu Thu nghe được hai chữ Tư Thu, không biết vì sao đáy lòng lại khẽ nhói, quay sang hỏi Nguyệt Thần, "Vậy tại sao Ma Vương tiền nhiệm lại... vẫn lạc?"

"Nghiêm chỉnh mà nói, hắn cũng không tính là chết." Nguyệt Thần thở dài một tiếng, "Theo như ca ca ta nói, hắn có một cách tương đối đặc thù để có thể chuyển sinh, hình như chuyển sinh đến đại lục yêu tộc."

Nguyễn Thu Thu lần đầu tiên nghe nói còn có thể chuyển sinh, nàng nhịn không được hiếu kì hỏi, "Ma Vương tại sao lại muốn chuyển sinh? Là bởi vì đắc tội rất nhiều ma vật bị đuổi giết sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Nguyệt Thần lau miệng, "Hắn xuất hiện rất đột ngột, cũng chỉ làm Ma Vương không đến ba năm đã đi chuyển sinh, nghe nói cách để chuyển sinh là..."

Nguyệt Thần khoa trương làm một cái động tác cắt cổ, "Tự sát."

Nguyễn Thu Thu sửng sốt một chút, nàng không ngờ cách chuyển sinh sẽ là tự sát, nhưng nàng biết một điều, tại thế giới yêu tộc, yêu càng cường đại muốn tự sát thì càng khó, chắc hẳn ma vật cũng giống như vậy.

Đã trở thành Ma Vương, lại muốn tự tay đoạn tuyệt tất cả sinh mệnh lực, bất kể như thế nào, đều không phải chuyện một ma vật bình thường có thể làm được.

"Còn có một cái truyền thuyết." Nguyệt Thần nói, “Truyền thuyết nói hắn sở dĩ làm Ma Vương ba năm, là bởi vì hắn dùng thời gian ba năm ấy để giết chết chính mình."

Nguyễn Thu Thu "..."

Điền Diệp "..."

Cho dù không quen biết Ma Vương tiền nhiệm, lúc này Nguyễn Thu Thu cũng bắt đầu bội phục hắn, vì chuyển sinh, chỉ là tự sát đã cần đến ba năm, đến cùng là vì cái gì mới làm được như vậy?

Nguyễn Thu Thu nghĩ như vậy, cũng tò mò hỏi, "Vậy tại sao Ma Vương tiền nhiệm lại muốn chuyển sinh?"

Nguyệt Thần sờ cặp sừng một cái, ngữ khí có chút tang thương, "Cái này ta không rõ lắm, ta chỉ biết là mọi người đồn nhau, nói hắn chuyển sinh là vì đi tìm người."

"Tìm người?" Nguyễn Thu Thu nghi hoặc, "Ma Giới cũng có nhân tộc sao?"

"Không có." Nguyệt Thần nói, "Cho nên mới nói, hắn rất thần bí, cứ như là ma vật từ tương lai trở lại quá khứ vậy, nhất định phải chuyển sinh, có lẽ chính là vì tìm kiếm nhân loại tên là Nguyễn Thu Thu kia."

Nguyệt Thần thở dài một tiếng, "Dù sao thì hắn cũng có xưng hào là Tư Thu mà, nghe nói là vì tưởng niệm thê tử còn chưa kịp thành khế của hắn."

Nguyễn Thu Thu "???"

Điền Diệp "..."

"Ngươi nói không sai chứ? Nguyễn Thu Thu?" Điền Diệp mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nhịn không được hỏi, "Có phải nhớ lầm rồi không?"

Nguyễn Thu Thu cũng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, "Nguyệt ca, ngươi nói, hắn đang tìm một nhân loại tên là Nguyễn Thu Thu?"

Nàng mang theo tâm trạng kỳ quái, ngữ khí chậm rãi đọc lên tên của mình, "Nguyễn Thu Thu?"

Thế nhưng mà mấy trăm năm trước kia, nàng còn chưa có ra đời mà.

Chẳng lẽ là cùng tên?

"Đúng vậy, cái tên này không hề giống tên ở Ma Giới, cho nên ta nhớ rất rõ ràng." Nguyệt Thần nói, "Là ta nhìn thấy bên trong ma quyển ca ca ta ghi chép đấy."

Nghe Nguyệt Thần nói như vậy, Nguyễn Thu Thu cảm thấy có lẽ chỉ là trùng hợp, trùng hợp người yêu của Ma Vương tiền nhiệm cũng tên là Nguyễn Thu Thu, cũng không phải là nói, vị Ma Vương hư hư thực thực trở lại quá khứ tự sát ba năm để chuyển sinh kia là Sói xám tiên sinh.

Nhưng đáy lòng một khi đã sinh ra ý nghĩ và hoài nghi như vậy, sẽ giống như nhiều đám lửa đang nhanh chóng nhen nhóm, khiến nàng không kịp phản ứng.

Trái tim Nguyễn Thu Thu đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng dần nóng lên, nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh hỏi, "Nguyệt ca, ngươi vừa nãy nói Ma Vương tiền nhiệm xưng hào là Tư Thu, vậy ngươi biết tên hắn không?"

Nguyệt Thần trầm mặc một lát, như đang cố gắng nhớ lại lấy cái gì đó, hồi lâu mới cau mày nói, "Ta không nhớ rõ cụ thể hắn tên là gì, nhưng hình như trong tên hắn có một chữ Uyên..."

Ba giọng nói quỷ dị của Nguyệt Thần quấn quýt lấy nhau trong đêm cũng rất làm người ta sợ hãi, nhưng giờ phút này, lại giống một tia chớp, bổ thẳng vào đầu Nguyễn Thu Thu, làm nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện