Sau khi Tiểu Mạc Miêu nói hết những gì hắn biết, hai mắt hắn sóng sánh nước mắt. Hắn nghiêm túc nhìn Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, như đang trông đợi từ họ một đáp án có thể khiến hắn yên tâm hơn.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi đau lòng, nàng hơi do dự rồi an ủi hắn, “Như Ý nãi nãi kêu chúng ta chờ, vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đệ đừng lo lắng.”
Nói xong, nàng thấy Tiểu Miêu cùng Tiểu Ngư bọn họ trông yên tâm hơn được một chút, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Thu Thu bắt gặp ánh mắt của Sói xám tiên sinh, trong cặp mắt màu đỏ kia, nàng nhìn ra một tín hiệu bảo nàng hãy yên tâm.
Mọi người tạm thời gác cái chuyện không có cách giải quyết này đi, Nguyễn Thu Thu lại đi kiểm tra tình hình của con non bán xà bán ưng kia một lần nữa.
Con non tỉnh lại sớm hơn Xà Khâm, trên người hắn đều là vết thương, nhưng tinh thần hắn thì không tệ lắm, cứ tròn xoe mắt mà nhìn xung quanh.
“Buổi sáng lúc vừa tỉnh lại, Tiểu Xà Anh còn rất sợ hãi, cứ giãy dụa muốn thoát ra mãi.” Tiểu Ngư đứng cạnh Nguyễn Thu Thu nói, “Nhưng hắn nhìn thấy đệ đệ hắn ở kế bên, nên lại yên lặng ngay.”
“Xà Anh?” Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt.
Tiểu Ngư cười, nói thêm, “Đúng vậy, Xà Anh là tên mà chúng ta đặt cho hắn tạm thời, sau này nếu hắn không thích, thì tự sửa tên cũng chẳng sao. Cùng họ với Xà Khâm, “Anh” chính là hy vọng hắn sau này có thể trở thành đại anh hùng!”
Nghe thấy ngụ ý của cái tên, ánh mắt Nguyễn Thu Thu dịu xuống, ngay cả sự lo âu trong lòng cũng nhẹ đi một ít.
Lúc cùng Sói xám tiên sinh rời khỏi chỗ của bọn Tiểu Bạc Hà, bầu trời bên ngoài lại có chút âm u.
Nguyễn Thu Thu hỏi hắn, lúc nãy trong sơn động, tại sao hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng không cần lo lắng cho Như Ý nãi nãi.
Bị tiểu phu nhân nhìn chằm chằm mình như vậy, hàng mi dài của Uyên Quyết hơi rũ xuống, hai gò má anh tuấn hơi ửng đỏ, “Bởi vì thệ ước.”
Hắn khẽ vén ống tay áo lên, một ấn kí màu đỏ hiện lên, Nguyễn Thu Thu nhìn thoáng qua thứ trên cổ tay Sói xám tiên sinh, nàng chợt hiểu ra, đây là thệ ước lúc trước nàng và Như Ý nãi nãi đã định ra.
Ấn kí hình bán nguyệt, phần đuôi sắc nhọn, giống một lưỡi đao bén nhọn dựng đứng.
Nguyễn Thu Thu nhớ rất rõ, ban đầu nó không có màu này.
“Cũng không phải hoàn toàn biến thành đỏ như máu, chắc là không có nguy hiểm đến tính mạng.” Uyên Quyết để ý biểu cảm trên gương mặt nàng, giọng hắn ôn tồn nhẹ nhàng giải thích, giống như không quan tâm lắm đến việc này.
Nguyễn Thu Thu không chịu được bèn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào ấn kí trên cổ tay hắn, tiếng nàng hơi run run lo lắng, “Có đau không?”
Uyên Quyết hơi nhúc nhích người, cười nhẹ một tiếng, vành tai hắn ửng đỏ, “Nếu là rất đau, thì phu nhân sẽ hôn sói một cái, phải không?”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng cũng không nhịn nổi mà nhoẻn miệng cười, nhớ lại những lần trước hắn hôn nàng ra sao, nàng nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay của Uyên Quyết lại, nghiêng người tới trước, hôn một cái lên gò má của hắn, cong môi, “Vâng.”
Nàng nói xong rồi chống cằm, thích thú nhìn xem phản ứng của chàng Bụt.
Đuôi mắt hắn đỏ ửng, mím môi, ngượng ngùng nhìn nàng.
Tên sói ngây thơ này, chỉ cần nàng hơi chút chủ động một chút, chắc chắn cũng sẽ thẹn thùng cho mà coi.
Nhưng có một điều Nguyễn Thu Thu đã đoán sai.
Ngay sau khi vẻ thẹn thùng của Uyên Quyết qua đi, hắn không hề định buông tha nàng, mà nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trên cổ tay nàng, vòng tay bắt lấy Nguyễn Thu Thu, không cho nàng kịp chạy đi đâu, rồi hắn hôn nàng, giống như ngày hôm qua.
Vì họ đang ở bên ngoài, hắn cũng không làm gì quá giới hạn, nhưng đợi hắn hôn cho đã đời xong, Nguyễn Thu Thu cũng mềm nhũn chân tay cả rồi.
Một người một sói gặp lại Hùng Viễn và Hùng Tiểu Nguyệt, sắp đặt cho họ một ví trí trong bộ lạc Đông Hùng, là đi tuần tra và đi săn.
Đợi sau khi mọi chuyện được thương lượng xong, Nguyễn Thu Thu gọi mấy bác gấu già hôm qua đã ăn no nên hôm nay đã tỉnh dậy, để họ giúp đỡ bật bông.
Buổi chiều, Uyên Quyết một mình vào rừng rậm đi săn, Nguyễn Thu Thu thì đi đến gian nhà gỗ, nàng cầm tấm mộc bài đỏ trên tay, bắt đầu tiếp thu truyền thừa.
“Ô ——”
Một giai điệu vừa kỳ diệu vừa xa lạ lại vừa du dương vang lên bên tai, Nguyễn Thu Thu thả mình theo âm thanh kia, toàn bộ tâm trí hoàn toàn hòa vào nó, giống như hôm qua vậy, nàng để cho những giai điệu dẫn dắt suy nghĩ của mình.
Ở bên trong tu luyện như thế, Nguyễn Thu Thu cũng mất đi khái niệm thời gian.
Nàng tưởng lần tu luyện này sẽ giống như hôm qua vậy, mình cứ ngỡ là thời gian trôi qua rất lâu, nhưng thực ra thời gian chỉ trôi qua một lát.
Nhưng hôm nay lại khác, đến khi thân thể Nguyễn Thu Thu đạt tới cực hạn, bị giai điệu bài xích, lúc nàng đột nhiên mở mắt ra, trong không gian nhà gỗ tràn đầy ánh trăng này, chỉ có một sự yên lặng đáng sợ.
Nàng đứng dậy vươn vai, cất kĩ miếng mộc bài màu đỏ đi, nàng cung kính cúi đầu trước bức tường đầy những bài vị của những con gấu đã hi sinh, rồi đẩy cánh cửa gỗ đi ra.
Nhưng, thời gian thực tế khác xa với những gì nàng đoán, lúc nàng mở cánh cửa gỗ ra, một luồng gió lạnh mang theo mưa tuyết phả vào mặt Nguyễn Thu Thu.
“Sao lại muộn thế này rồi?” Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn bầu trời chẳng có tí ánh sáng nào và mưa tuyết rơi liên tục, nàng nghĩ mình chỉ mới ngồi hơn 1 tiếng thôi mà, sao trời lại tối thế chứ.
“Phu nhân.” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong góc, Nguyễn Thu Thu đột nhiên giật mình không phản ứng kịp.
Nàng quay đầu lại, dụi mắt, mất vài giây sau nàng mới mơ hồ nhìn thấy một con sói nào đó đang đứng trong góc của căn nhà gỗ nhỏ, giống như một tác phẩm điêu khắc đứng bất động.
“Phu quân??” Nguyễn Thu Thu thử kêu hắn một tiếng, nàng có vẻ kinh ngạc, vội vàng đóng cửa lại.
Nàng còn chưa kịp bước lên trước, đã nghe tiếng Sói xám tiên sinh vang lên trầm trầm, “Đi.”
Chiếc dù vốn trên đầu của con sói, đã bay tới trên đầu nàng.
Nguyễn Thu Thu: “……” Không hề chờ đợi, nàng lảo đảo chạy đến bên người Sói xám tiên sinh, túm lấy ống tay áo của hắn, “Sao chàng lại ở đây? Không phải nói trở về tu luyện trước sao?”
Buổi trưa lúc tạm biệt nhau, một người một sói giao ước trước, ai làm xong việc trước thì về sơn động tu hành trước.
Uyên Quyết hơi cúi đầu, tay phải hắn nắm tay Nguyễn Thu Thu, giọng nói hơi khác, "Sói đâu có nói đâu."
Nguyễn Thu Thu: "..." Nàng nghĩ kỹ lại, buổi trưa đúng là nàng đưa ra quyết định, Sói xám tiên sinh chỉ lẳng lặng nhìn nàng từ đầu đến cuối, hắn không lên tiếng cũng không gật đầu đồng ý.
Nhoẻn miệng cười bất đắc dĩ, Nguyễn Thu thu nắm lấy cánh tay của hắn, cười rạng rỡ, "Vậy chúng ta về nhà nhé?"
“Được.” Uyên Quyết đáp, nhưng hắn khựng lại, lấy từ trong túi
ra một chiếc túi da thú nhỏ đưa cho Nguyễn Thu Thu.
“???” Nguyễn Thu Thu hiếu kì nhận lấy nó, nàng nghe thấy giọng nói hững hờ của con sói, “Mở nó ra.”
Nguyễn Thu Thu không nghi ngờ gì, ngón tay nàng bắt đầu mở cái túi da thú nhỏ.
Một vài ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra, những thứ trong chiếc túi da thú nhỏ, giống như những viên thạch màu vàng nhạt, khi lắc nhẹ sẽ tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, lan tỏa ra rìa túi da, chúng sáng lấp lánh trong đêm tối đen như mực.
“Đây là cái gì vậy?” Nguyễn Thu Thu háo hức muốn lấy những thứ bên trong túi ra, nàng phát hiện món quà đó khá giống một chiếc vòng tay, sờ vào rất thích.
Từng viên ngọc mềm mềm xâu thành một chiếc vòng tay, nàng cầm trên tay vẫn còn cảm giác âm ấm.
“Dạ quang châu.” Uyên Quyết lạnh lùng nói.
Nguyễn Thu Thu: “Dạ quang châu?” Là giống dạ minh châu sao? Có thể phát sáng ư?
“Không phải là vật gì hiếm thấy lắm đâu.” Sói xám tiên sinh khẽ mím cặp môi nhợt nhạt, chỉ là hơi khó tìm, thường giấu ở một góc nào đó, hắn sưu tầm rất lâu.
“Quà của chàng tặng, với ta chúng đều là những thứ quý giá.” Nguyễn Thu Thu cười, nàng đeo chiếc vòng vào tay.
Ánh sáng dịu dàng tỏa ra, chiếu sáng con đường trước mặt họ.
Nguyễn Thu Thu đi theo Uyên Quyết trên con đường mòn, đi thẳng về sơn động, lúc sắp đến nhà, Nguyễn Thu Thu không chịu nổi mà hỏi hắn, “Phu quân chờ ta có lâu không?”
Uyên Quyết chỉ tốn có một tiếng là đã đi săn về, thời gian còn lại hắn đều đứng chờ ở ngoài gian nhà gỗ, Sói xám tiên sinh hơi cúi xuống, cũng không có biểu hiện gì khác lạ, “Không lâu.”
Nghe lời hắn nói, Nguyễn Thu Thu có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng mặc kệ nàng có hỏi gì đi nữa, Sói xám tiên sinh đều khăng khăng rằng mình không có đứng bên ngoài chờ lâu lắm, Nguyễn Thu Thu đành phải thôi hỏi, nàng nói sang chuyện khác, “Đêm nay sói không được đi xuống dưới thác tu luyện nữa.”
Uyên Quyết: “……”
Đuôi mắt Uyên Quyết hơi ửng đỏ: “Ừ.”
Một người một sói về tới sơn động, hai người ăn một bữa cơm tối mà cũng không biết nó được nấu từ khi nào nữa, sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, hai người lại ngồi bàn bạc chuyện xảy ra lúc sáng.
Mọi chuyện của Bộ lạc Đông Hùng vận chuyển bình thường, lỗ thủng nơi kết giới cấm địa càng ngày càng nhỏ, ngay cả màu sắc của ấn ký thệ ước trên cổ tay Sói xám tiên sinh cũng đã nhạt hơn, biết Như Ý nãi nãi cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không biết vì sao, lại chưa trở về.
Buổi tối người và sói đều không ngủ, mà họ tu luyện.
Linh lực và ma khí quấn lấy nhau, để mình không bị mất mặt, Nguyễn Thu Thu ngồi xa Uyên Quyết ra một tí.
Nàng dựa nửa người vào góc giường đá, nàng nhìn thấy gương mặt anh tuấn đầy mồ hôi của Uyên Quyết, lóe lên một luồng ánh sáng mông lung.
Nàng nhìn đôi tai nhọn của hắn run rẩy không ngừng và vết sẹo trên gò má chưa lành, không biết tại sao nàng lại có một cảm giác bất lực và khổ sở khó mà miêu tả được.
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi lông mày đen u ám của Uyên Quyết, lòng nàng lại cảm thấy bất an.
Cũng tái nhợt giống vậy, chàng Bụt mà nàng thích, có lẽ không lâu nữa, sẽ rời xa mình.
Bàn tay nắm chặt, Nguyễn Thu Thu cắn răng, cố gắng vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Tình cảnh ăn không đủ no lúc trước đã vượt qua, tình huống suýt chết lần trước cũng đã vượt qua rồi, nguy cơ lần này, bọn họ chắc chắn sẽ vượt qua được.
Hai ngày sau, thời gian trôi qua thật nhanh, trừ việc Như Ý nãi nãi và tộc trưởng gia gia đi mãi vẫn chưa về, thì mọi việc đều tiến triển thuận lợi như trước.
Hùng Đóa Đóa và Hùng Cổn Cổn đã hồi phục hết rồi, trạng thái của tiểu Xà Khâm cũng đỡ hơn rất nhiều, hắn chạm vào gương mặt bóng láng của mình, mà nghẹn ngào nói không nên lời.
Xà Anh cũng khôi phục rất nhiều, hắn cực kì thư thái.
Nhưng điều ngoài dự đoán của Nguyễn Thu Thu chính là, hắn lại rất thích chàng Bụt.
Tiểu Xà Anh trông không xinh đẹp mấy, trước đây nghe nói hắn cũng không muốn tiếp xúc với những yêu khác.
Nhưng từ khi phát hiện đệ đệ của mình (là quả trứng kia) bên cạnh mình, hắn đã trở nên rất ngoan ngoãn, tuy vẫn không thích thân cận quá với những yêu khác, nhưng dù gì cũng không còn tấn công ai nữa.
Những yêu có thể sờ vào người hắn, cũng chỉ có tiểu Xà Khâm và Sói xám tiên sinh mà thôi.
Lần đầu mà con chim vừa trọc lông vừa xấu xí kia vươn đôi cánh ra, chạy đến dưới chân Uyên Quyết kêu “Chích chích” đòi được ôm, Nguyễn Thu Thu đều sợ ngây người.
Uyên Quyết hơi không ưa nó, cuối cùng hắn cũng chỉ là lạnh lùng dùng một ngón tay, chọc chọc chiếc bụng nhỏ của nó, nó bị hắn chọc thì nằm ưỡn bụng ra, rồi cười khanh khách, lúc nó tưởng Sói xám tiên sinh đang chơi đùa với nó, thì hắn nhoẻn miệng cười một cách xấu xí.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng bất đắc dĩ nhìn chàng sói ngây thơ đùa với con non kia, nhìn tiểu Xà Anh hết lần này đến lần khác vỗ chiếc cánh nhỏ ngóc đầu bò dậy.
Nàng biết, hiếm khi có con non nào đồng ý thân cận Uyên Quyết, chàng sói của nàng trông như đang ăn hiếp đám con non, nhưng thực ra, hắn không hề dùng lực gì cả, thậm chí còn rất thích huấn luyện tiểu Xà Anh cách đi và cách né tránh, thì cũng xem như có cố gắng rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.