Thời gian ở cạnh chàng sói nào đó luôn trôi qua rất nhanh, đến khi tên sói này miễn cưỡng thoả mãn một chút, bầu trời bên ngoài đã lại lần nữa sáng lên.
Vì để cho tiểu thê tử được nghỉ ngơi thật tốt, Uyên Quyết suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định cho Nguyễn Hàn Sơn leo cây, chỉ ung dung nói với hắn một câu là Thu Thu chưa nghỉ ngơi tốt, thế là lại thỏa mãn ôm tiểu thê tử nhà mình ngủ tiếp.
Nguyễn Hàn Sơn chờ ở cửa vào thông đạo không gian giao giới Ma Giới và đại lục yêu tộc: "......"
Người bình thường luôn nho nhã bình thản, bây giờ cũng tức đến đen cả mặt.
Nguyễn Hàn Sơn nắm thật chặt trong tay truyền âm châu, tức giận đến mức xì khói.
Dù Uyên Quyết là Ma Vương! Cũng không thể quá đáng như thế.
Đều đã hơn năm mươi ngày, đại lục yêu tộc đã sắp đến mùa xuân rồi, tên sói này còn khi dễ muội muội của hắn như thế.
Bên ngoài câu chuyện tình yêu lãng mạn đã đồn ra hơn hai mươi phiên bản, cũng không thấy hắn quản một chút, căn bản chính là cố ý mà.
"Hàn Sơn, còn phải bảo bọn họ hâm lại đồ ăn nữa không?" Một hộ vệ đứng bên cạnh Nguyễn Hàn Sơn do dự nói.
Nguyễn Hàn Sơn càng nghĩ càng bực, bực bội nói: "Không cần, cho hắn ăn không khí luôn đi!"
Hắn nói xong xoay người rời đi, chỉ cảm thấy mình chuẩn bị một phen đều lãng phí.
Hộ vệ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng thủ lĩnh nhà mình, đành phải bảo những người khác cất hết những thứ như quần áo và áo choàng mà Nguyễn Hàn Sơn đặc biệt chuẩn bị cho Nguyễn Thu Thu.
Dù bộ lạc bọn họ gọi là nhân tộc dưới lòng đất, thật ra chỉ là bởi vì có được một mảnh địa hình địa thế kì lạ, tại dưới mặt đất tương đối an toàn mà những tộc khác không có, như là một thị trấn nhỏ vậy.
Công trình phòng ngự và phát triển trồng trọt, vượt xa khỏi rất nhiều bộ lạc yêu tộc còn dừng lại tại giai đoạn viễn cổ, cũng bởi vậy nên dù trong tộc không có người nào đặc biệt cường đại, nhưng nhờ có bảo vật trấn tộc và một đám tộc nhân thực lực không tệ, vẫn có thể đứng thẳng không ngã tại đại lục yêu tộc.
Chỉ là...
Hộ vệ nghĩ đến chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, cũng có chút buồn bã.
Nếu như trước kia tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân vẫn còn, có lẽ Nguyễn Hàn Sơn cũng không đến mức phải một mình gánh vác áp lực lớn như vậy.
Bây giờ rốt cuộc thủ lĩnh cũng tìm được muội muội, tìm được thân nhân, thủ lĩnh hẳn là rất vui.
Nghe được Nguyễn Hàn Sơn nói Nguyễn Thu Thu bọn họ muốn trì hoãn một chút, Khanh Như Ý đang chuẩn bị nói từ biệt lại chỉ khẽ cười, dường như không quá bất ngờ với chuyện này.
Tân hôn mà, mặc kệ là ma vật hay là lang tộc, đều có tiếng là thời gian dài.
Bà cũng rất hiểu thanh niên chính là như vậy.
Bây giờ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng bà vẫn có ý định cùng Mạc ca ca đi chu du đại lục yêu tộc, chỉ là quyết kế hoạch ban đầu vốn là đi luôn không trở về nữa, nhưng phải thay đổi thành đi du lịch một chuyến, dù sao trong nhà còn có nhiều trẻ con như vậy.
Lúc đầu dự định gặp Nguyễn Thu Thu một lần rồi mới đi, nhưng bây giờ đã đợi một mạch hơn năm mươi ngày rồi.
Nhưng dù sao cũng đã đợi lâu như vậy, giờ đợi thêm chút thời gian nữa cũng không có gì.
Đám trẻ con Hùng Cổn Cổn, nghe thấy Thu Thu tỷ lại muốn chờ thêm một thời gian nữa mới đến, cũng là một mặt thất vọng.
"Thu Thu tỷ đã lâu lắm không tới thăm chúng ta rồi." Tiểu Bạc Hà méo miệng.
Hùng Cổn Cổn cũng sờ sờ cái mặt tròn vo của mình, "Haizz, ngày mai Thu Thu tỷ đến được thì vui quá, nhưng nhỡ ngày mai Thu Thu tỷ vẫn không tới thì sao?"
Hắn nói vậy, Tiểu Bạc Hà càng không vui nổi, trừng mắt liếc hắn một cái lại nhìn Tiểu Xà Khâm ở trong góc đang một thân một mình chăm sóc Xà Anh, chạy tới tìm hắn.
Hùng Cổn Cổn mảy may không có phát hiện có chỗ nào không đúng, nên vẫn hồn nhiền chơi đùa cùng Hùng Đóa Đóa.
Hùng Viễn đứng xem: "..." Hắn nhớ Hùng Cổn Cổn và Hùng Đóa Đóa có một chút quan hệ bà con xa, là chi huyết mạch nhà Hùng Đóa Đóa trời định ế bền vững, hay là gia tộc gấu mèo đều tương đối ngu ngơ không nhìn ra cảm xúc của tiểu cô nương vậy?
Rõ ràng có được điều kiện tiên thiên tốt như vậy, thế mà tự làm mình chẳng còn chút ưu thế nào luôn, đúng là ế bằng năng lực quả không sai mà.
Hắn thật sự là cạn lời luôn rồi.
Nhìn sa điêu Điền Tú nhà người ta kia kìa, ưu tú chưa, trực tiếp theo đuổi được thanh mai trúc mã của mình.
Lại nhìn lại hai cái tên ngốc này, đúng là không có so sánh thì không có đau thương mà.
Hùng Viễn thở dài, sâu sắc cảm thấy lo âu vì tương lai củ các huynh đệ nhà mình.
Mà Nguyễn Thu Thu bị giày vò thật lâu, vào buổi sáng ngày thứ ba cuối cùng cũng khôi phục nguyên khí, cũng giống lần trước, thứ Ma Vương tiên sinh lưu tại
trong cơ thể nàng đã bị hấp thu, Nguyễn Thu Thu xấu hổ không còn lời nào để nói, chờ nàng chậm rãi xử lý sạch sẽ, cùng Uyên Quyết thay đồ rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Thiên Ma Vương bệ hạ chuẩn bị cho nàng áo bào màu đỏ, đi trên đường rất là nổi bật.
Lúc mới từ lãnh địa của bọn họ đi ra ngoài thì còn tốt, chung quanh không có ma vật gì, nhưng đến lúc Uyên Quyết ôm nàng đáp xuống cánh cửa không gian nối liền giữa Ma Giới và đại lục yêu tộc, lại hấp dẫn một đám quần chúng vây xem.
"Trời ạ?" Một trận hô vang "Bệ hạ", "Thu Thu vương hậu" và những tiếng suýt xoa vang lên như sóng biển, lúc đầu Nguyễn Thu Thu dự định từ trong ngực Uyên Quyết đi xuống rồi tự mình đi về bộ lạc, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng dứt khoát để Uyên Quyết ôm mình chặt hơn nữa một chút, giống nghi thức thành khế trước đó vậy, chôn mặt ở trong ngực hắn.
Nhưng thế này cũng không mang lại hiệu quả gì lắm, đám ma vật lại càng kêu nhiệt liệt hơn, bởi vì sau khi thực lực tăng lên thính lực cũng tốt hơn nhiều, trong tiếng kêu ầm ĩ ồn ào, đột nhiên nghe được một câu: "Ma Vương bệ hạ thật lợi hại, ngươi nhìn vương hậu chỉ có thể để ngài ấy bế thôi kìa... có phải là..."
Phần sau hắn nói nhỏ đi nhiều, Nguyễn Thu Thu nghe không rõ, nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng.
Nàng lập tức cảm thấy mặt vừa đỏ vừa nóng, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe được một câu, "Vương hậu cũng rất mạnh, ngươi nhìn vết tích trên người bệ hạ kìa... Ta cảm thấy vẫn là phiên bản câu chuyện thứ mười một đáng tin nhất..."
Nguyễn Thu Thu: "......"
Nàng đột nhiên hối hận hôm nay nghe lời Uyên Quyết mặc cái áo có phần cổ tương đối thấp này, tên sói này chính là muốn khoe khoang.
Buổi sáng nàng có cắn lên cổ của hắn, dấu vết lưu lại vẫn còn chưa biến mất.
Còn nữa, phiên bản câu chuyện thứ mười một là cái gì? Chẳng lẽ là chuyện liên quan tới nàng và Uyên Quyết sao? Tại sao lại có nhiều phiên bản như vậy?
Trong đầu Nguyễn Thu Thu đang chất đầy dấu chấm hỏi, nhưng cũng may đám ma vật này mặc dù nói nhiều, nhưng cũng không nói mấy thứ khiến nàng không thể tiếp nhận nổi, mà đoạn này cũng rất ngắn, Nguyễn Thu Thu làm con đà điểu chôn đầu vào ngực hắn mười mấy giây, Uyên Quyết đã mang nàng rời đi Ma Giới.
Cảm giác lúc xuyên qua thông đạo không gian rất kỳ diệu, giống như đang đi qua một con đường lộng lẫy, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu mở to mắt nhìn, bọn họ đã đi tới đại lục yêu tộc.
"Thu Thu tỷ!" Bọn họ vừa đặt chân xuống, Nguyễn Thu Thu đã nghe được giọng nói đầy hưng phấn của Tiểu Bạc Hà.
Nàng vội vàng từ trong ngực Uyên Quyết đi xuống, đưa tay kéo kéo cổ áo, cười cười với tiểu cô nương đã lâu không gặp, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn thấy Mạc Ngư, Hùng Cổn Cổn và Điền Diệp bọn họ cũng tới.
Nguyễn Thu Thu chào bọn họ, sau đó xoa Mạc Bạc Hà đầu một cái, "Tiểu Bạc Hà, hình như cao lớn một chút xíu?"
"Hì hì, quần áo của Thu Thu tỷ thật xinh đẹp!" Tiểu Bạc Hà cũng rất hưng phấn, tiến lên nắm tay Nguyễn Thu Thu, nhìn Nguyễn Thu Thu mấy giây, sau đó nghi hoặc nói, "Thu Thu tỷ, Ma Giới có phải hoàn cảnh không tốt không, trên người tỷ thật nhiều dấu đỏ!"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nàng có chút xấu hổ, mắt vô thức nhìn dang chàng sói ở bên cạnh.
Hùng Cổn Cổn nhanh nhẹn cũng thuận ánh mắt của nàng, run rẩy đưa ánh mắt nhìn sang truyền thuyết rừng rậm nghe nói đa tiến hóa thành Ma Vương... à là tỷ phu mới đúng, tự tìm đường chết: "... Trên, trên người tỷ phu cũng có thật nhiều dấu đỏ! Hình như nhạt màu hơn trên người Thu Thu tỷ á... Dị ứng mà còn bị khác nhau sao?"
Xà Khâm nãy giờ vẫn nép bên cạnh xem, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Gấu đần, đó là dấu hôn!"
Nguyễn Thu Thu: "......" Cầu đám nhóc con buông tha cho nàng đi mà!