Quả nhỏ màu đỏ trông rất xinh đẹp, mặc dù xem ra chỉ lớn hơn anh đào một chút, nhưng Nguyễn Thu Thu có thể cảm giác được, quả nhỏ trước mặt tối thiểu cũng là linh quả cấp hai trở lên.
Trước mặt nàng trên lá cây màu xanh chất thành rất nhiều, tròn căng dặt chung một chỗ, rất nổi bật.
Mà trước mặt chàng sói nào đó mặc dù cũng có nước trà, nhưng trái cây bên trên lá xanh lại ít đến thương cảm, so với nàng còn nhỏ hơn một chút, dính một chút hạt sương chưa được lau sạch sẽ, thưa thớt nằm trên phiến lá rộng, Nguyễn Thu Thu đếm, chỉ có năm quả.
"..." Nàng có chút buồn cười, đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Hàn Sơn, có chút muốn biết vị ca ca ruột này của nàng là nghĩ như thế nào, phân biệt đối xử rõ ràng vậy sao?
Nhìn qua, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện Nguyễn Hàn Sơn mặc dù mặt lạnh không nói lời nào, có vẻ tương đối đáng sợ, nhưng bây giờ nàng nhìn kỹ, mới phát hiện hắn cũng rất là căng thẳng.
Động tác của Nguyễn Hàn Sơn khá là cứng ngắc, thần thái cũng không được tự nhiên, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không biện pháp phát hiện hắn căng thẳng.
Ý thức được Nguyễn Hàn Sơn cũng chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, Nguyễn Thu Thu lại thoáng thả lỏng hẳn.
Nàng cầm lên một quả, cắn một cái, khiến nàng tương đối bất ngờ chính là, quả này không có hạt, vào miệng là tan ra ngay, rất ngọt ngào, thuận đường trượt xuống dạ dày, mang theo một cảm giác ấm áp.
Trước đó Nguyễn Thu Thu rõ ràng đã ăn cơm hương vị chẳng ra sao mà chàng sói nào đó nấu, mà dưới sự đốc thúc của hắn cũng ăn không ít, nhưng vẫn là ăn quên cả trời đất, đến lúc nàng lấy lại tinh thần, trước mặt vón chất đống một đống nhỏ quả nhỏ, đã bị nàng ăn hết non nửa.
Tai Nguyễn Thu Thu có chút đỏ, nàng ngượng ngùng đặt quả trong tay xuống, cố gắng làm như biểu cảm rất tự nhiên.
Nhưng mà trong sơn động chỉ có ba người, chàng Bụt Ma Vương thấy nàng thích ăn, đầu ngón tay thon dài cầm lên một quả, đưa tới bên môi Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu theo bản năng há miệng ăn, đầu lưỡi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay hơi thô của chàng sói nào đó.
"..." Cặp sừng và đôi tai trên đầu Uyên Quyết lập tức xuất hiện, nhẹ nhàng run run, trên hai gò má tuấn mỹ cũng đỏ ửng, lập tức cầm lên quả thứ hai.
Nguyễn Thu Thu ăn xong quả vừa rồi, cũng ý thức được chỗ nào đó không đúng lắm, nàng đưa tay kéo ống tay áo Uyên Quyết lại, nghe được Nguyễn Hàn Sơn nói một câu: "Phần quả kia của hắn có mấy quả bị hỏng đó."
Nguyễn Thu Thu: "......" Quả bị hỏng sao? Nàng vừa nãy nàng không thấy có cảm giác gì nhỉ...
Thấy Nguyễn Thu Thu giật mình, Nguyễn Hàn Sơn nhịn cười không được, hắn cho dù không thích muội phu này thế nào đi nữa, thì cũng không đến mức cho hắn ăn quả bị hỏng, hắn nói vậy hoàn toàn là muốn chọc muội muội nhà mình thôi.
"Ca...!Ta nói đùa thôi." Nguyễn Hàn Sơn nhìn hai đứa nhóc mà mình đã nhìn thấy từ nhỏ này, suýt chút quên mất bây giờ bọn họ không còn nhỏ nữa, mới buột miệng tự xưng ca ca.
Nguyễn Thu Thu nhìn Nguyễn Hàn Sơn cười, càng ngại hơn, nhưng thật cũng không câu nệ như lúc trước nữa, do dự hỏi: "...!Ca, ngươi nói muốn gặp ta..."
"Ừm." Nghe muội muội nhắc đến chính sự, Nguyễn Hàn Sơn cũng nghiêm túc mấy phần, đứng lên, đi tới tủ gỗ bên tường bên cạnh.
Lúc này Nguyễn Thu Thu mới chú ý trong góc sơn động có một cái tủ gỗ.
Nàng trông thấy đầu ngón tay Nguyễn Hàn Sơn toát ra ánh sáng, mở tủ gỗ ra, lấy một cái hộp gỗ từ bên trong ra.
"Là Chiếu Hồn Kính." Uyên Quyết thấy gương mặt hiếu kỳ của Nguyễn Thu Thu, ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói.
Nguyễn Thu Thu hơi nghi hoặc một chút, Chiếu Hồn Kính nàng và Uyên Quyết trước đó đạt được đã cho Nguyệt Thần, chẳng