Vừa nghĩ tới Nguyễn Thu Thu có thể thích một con sói xám tên Ốc Đồng, đáy lòng Uyên Quyết liền có một tư vị nói không rõ.
Nhân tộc này sao lại không có phẩm giá như vậy.
Đáy lòng Ác Lang tiên sinh phiền muộn không rõ nguyên do, lão sói xám kiểu gì lại gọi là Ốc Đồng?
Một con chó sói, lại gọi Ốc Đồng.
Y mặc dù không biết Ốc Đồng là con gì, nhưng lại biết Ốc đều là sinh vật cấp thấp, không có bất kỳ ý thức riêng nào.
Con sói xám tên Ốc Đồng lão sói xám đó nhất định là kẻ có thẩm mỹ rất kém cỏi.
Nhưng mà, nàng lại dùng giọng điệu vui vẻ như vậy chờ mong con sói kia giúp nàng.
Nàng hẳn nên biết, trong cái sơn động này, cũng chỉ có một người một sói bọn họ mà thôi.
Bàn tay lại một lần nữa mất khống chế biến thành móng vuốt sói, chờ Uyên Quyết hồi thần lại, tấm da thú dưới thân vừa được y len lén vá lại chỗ rách, lại bị y đâm thủng lỗ.
Lão sói xám tiên sinh thậm chí có chút âm u nghĩ, coi như nàng thích tên Ốc Đồng sói xám đó thì thế nào, nàng bây giờ đã gả cho y.
Gả cho y, một lão sói xám tàn tật, hủy dung, đã mất đi tất cả.
Ngực bỗng dưng đau xót, nỗi ưu tư cuồn cuộn, là sự thống khổ và dày vò mà y chưa từng nhận thức.
Nhân tộc này, có lẽ nàng thích Lang Yêu tên là Ốc Đồng.
Có lẽ bởi vì cuộc sống đưa đẩy, nàng không thể không gả cho y.
Vừa vặn y cũng là Lang Yêu, cho nên nàng mới có thể gọi y là phu quân.
Cho nên nàng đối xử tốt với y, chẳng qua cũng vì tên Lang Yêu Ốc Đồng nọ.
Nếu là lúc trước, y có tự tin nói rằng, tên Lang Yêu Ốc Đồng đấy nhất định không bằng y.
Tướng mạo không anh tuấn bằng y, màu lông không đẹp bằng y, yêu hình của y càng to lớn hơn, thực lực y mạnh mẽ hơn, địa vị của y cũng cao hơn, thậm chí năng lực đào sơn động, làm đồ gia cụ, tạo giường đá cũng đều thua kém y.
Nhưng bây giờ, y không còn gì.
Cái gì cũng không còn.
Mắt mù, chân cụt, lông cũng khó coi.
Y thậm chí không bằng một Lang Yêu bình thường, có thể ở mùa đông đi săn, có thể ở một cái sơn động không lớn nhưng an toàn trong trung tâm bộ lạc...
Lão sói xám tiên sinh chỉ cảm thấy một loạt cảm giác đau nhói, cay đắng không nói nên lời, từ chân cụt của y truyền thẳng lên, biến thành ngây thơ, tủi thân và khổ sở.
- --- Nguyễn Thu Thu nào biết lão sói xám phu quân của nàng sẽ suy nghĩ nhiều như thế, cũng nào biết chàng sói này sẽ nhạy cảm đến nỗi đem bản thân trở thành thế thân của Ốc Đồng sói xám trong lòng nàng đây →_→
Nàng suy nghĩ một chút, đem thịt khô tối hôm qua đã cắt miếng, còn dư lại một miếng nhỏ cũng bỏ vào trong nồi đá.
Bây giờ là chừng ba giờ chiều, tuyết bên ngoài vẫn còn rơi, không biết đến lúc nào mới ngừng, nàng và lão sói xám tiên sinh ắt không thể đi săn, vì tiết kiệm đồ ăn, ăn xong chầu này, hôm nay không thể lại ăn cái gì.
Một ngày chỉ ăn một bữa, thêm một chút thịt khô, chắc cũng không sao.
Nguyễn Thu Thu bụng đói "ục ục", cảm giác dạ dày nàng sắp đói tới thắt lại.
Nàng chịu đựng đói bụng, nhìn lão sói xám tiên sinh một cái, không biết vì sao biểu tình trở nên có chút dữ tợn, cảm thấy có khả năng là y ngủi được mùi thức ăn mà đói bụng rồi.
Bằng vào thể tích yêu hình của y ngày hôm qua, chút xíu thức ăn trong nồi thế này cũng không đủ y nhét kẻ răng.
Nguyễn Thu Thu do dự một chút, quyết định hôm nay chia cho Ác Lang tiên sinh bốn miếng thịt.
Thức ăn trong nồi rất nhanh được nấu chín, Nguyễn Thu Thu cũng không vội đem thức ăn múc ra, mà là ngưng tụ một giọt nước chữa trị vào.
Có lẽ là vì có thêm muối thạch, lại có thêm giọt nước chữa trị, thức ăn hôm nay so với tối hôm qua ăn ngon hơn nhiều, Nguyễn Thu Thu ăn cũng nhanh hơn _(:з" ∠)_
Nàng sờ bụng xẹp lép chỉ mới lửng dạ, nhẹ nhàng thở dài, đem muỗng gỗ mới vừa dùng qua rửa sạch, giống như tối qua, múc cho lão sói xám tiên sinh một phần "thức ăn".
Chắc là lần này do nàng biết y đang tỉnh, cho nên Nguyễn Thu Thu vẫn giải thích một chút, "Phu quân, trong nhà chỉ có một cái muỗng gỗ, ta vừa dùng qua, cũng đã rửa sạch, chàng chớ chê..."
Nàng nói xong, cảm thấy mặt sói vốn là tái nhợt lại nhanh chóng ửng đỏ lên.
Nhìn Ốc Đồng sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu vì đói bụng mà tâm tình không tốt, cũng chợt thấy khá hơn nhiều.
Nàng cong môi cười, cầm muỗng gỗ đút sói.
—— Uyên Quyết vốn là không muốn ăn thức ăn của nàng.
Y biết mùa đông thức ăn rất quý giá, huống chi bên ngoài tuyết còn rơi rất nhiều.
Căn cứ hai mươi bảy năm kinh nghiệm sinh tồn, trận tuyết này cũng phải rơi bảy ngày trở lên, y biết thức ăn nàng mang tới căn bản không đủ ăn.
Y là yêu, cho dù rất lâu không ăn cái gì cũng sẽ không chết đói.
Trước khi nàng đến, y đã làm rất tốt.
Chẳng qua là mười mấy ngày không ăn uống mà thôi, y có thể kiềm chế bản năng của mình.
Đêm qua y hôn mê, ăn thức ăn của nàng cũng thôi, làm một Lang Yêu giống đực, bây giờ y còn ăn thức ăn của nàng thì thật quá đáng.
Nhưng tiểu phu nhân lại trêu chọc y.
Nói cái muỗng gỗ này nàng đã dùng qua, nàng cho là y không nghe thấy sao?
Rõ ràng trong lòng đã có "Ốc Đồng" sói xám, coi y thành lương thực dự trữ, trên miệng vẫn còn gọi y thành phu quân....
Nhân tộc này thật là....
Bởi vì mất đi thị giác, thính lực và khứu giác của lão sói xám tiên sinh so với trước đó muốn nhạy cảm hơn nhiều, nuốt xuống một ngụm thức ăn mùi vị không tệ, mặt rất nóng, đầu lưỡi là ngọt ngào và đắng chát đan xen.
Y không biết vì sao mình phải để ý lão sói xám tên "Ốc Đồng" đó như thế, nhưng y cắn răng hung ác nghĩ, lần sau nàng còn kêu Ốc Đồng sói xám giúp nàng, y mới không thèm hỗ trợ nàng nữa.
Y ăn thức ăn của nàng, y sẽ trả lại cho nàng.
Y sẽ cố gắng khỏe lại, liều mạng bắt thật nhiều con mồi cho nàng.
Dù cho tất cả yêu đều nói bị vỡ yêu hạch sẽ không có bất kỳ cơ hội bình phục nào, y cũng muốn thử một lần.
Chỉ là đút một bữa cơm, Nguyễn Thu Thu cũng không nghĩ gì, Ác Lang tiên sinh đã từ thời tiết chuyển tới kế hoạch tương lai, ăn xong phần thức ăn có thêm giọt nước chữa trị, định nhanh chóng khang phục.
Nhưng yêu hạch vỡ thành mấy mảnh của y, so với trước đó lại nhiều thêm mấy điểm đen.
Lão sói xám tiên sinh trong lòng lạnh lẽo, ép buộc mình nhanh chóng tiến vào trạng thái, đem tất cả sự chú ý đặt trên việc hấp thu linh khí và chữa trị yêu hạch.
Nguyễn Thu Thu nhìn gương mặt tái nhợt của y dần dần trở nên yên bình, đoán chừng lần này sói thật sự đã hôn mê, hơi thả lỏng.
Nàng rửa sạch nồi đá, chén muỗng gỗ, lại đun chút nước nóng, nhỏ lên ba giọt nước chữa trị, cầm dược thảo và da thú sạch sẽ, định đổi thuốc cho lão sói xám tiên sinh.
- ---- Y dù sao cũng trần hơn nửa người, lại thích cậy mạnh như vậy, y mới vừa tỉnh, Nguyễn Thu Thu hơi xấu hổ trực tiếp đem hai tấm da thú đắp trên chân y vén lên.
Nguyễn Thu Thu đem chậu gỗ để ở một bên, định trước tiên giúp y xử lí vết thương trên vai và eo.
Nhưng nàng vừa mới đem da thú vén lên, cả người có chút ngây ra.
Tại sao chỗ tấm da thú lão sói xám tiên sinh đang nằm lại bị y đâm ra mười cái lỗ rõ ràng như vậy??
Nguyễn Thu Thu: "....."
Nàng nhìn xem mấy lỗ nhỏ bị móng vuốt đâm thủng, phát hiện trên mặt còn có sợi "chỉ", hẳn là Ác Lang tiên sinh lúc nãy len lén vá lại.
Chỉ là lại bị y làm rách.
Nguyễn Thu Thu nhìn bàn tay thon dài có lực của y, so sánh với mình một chút, phát hiện tay của lão sói xám tiên sinh lớn hơn nàng rất nhiều, còn đen hơn nàng một chút.
Nguyễn Thu Thu đem hai tay y chuyển qua bên một chút, giúp y thay thuốc trên bả vai.
Dáng người của Ác Lang tiên sinh rất đẹp, vai rộng eo hẹp, trên cơ thể tràn đầy sức bật phủ một tầng cơ bắp không quá rõ ràng, có lẽ y là quá lâu chưa ăn gì, bụng so với nàng còn xẹp hơn, cộng thêm những vết sẹo chằng chịt ngang dọc trải rộng toàn thân, để cho thân thể y quả thực cũng không dễ nhìn.
Bàn chân y cũng rất lớn, so với bàn tay còn chênh lệch
lớn hơn, đáng tiếc bây giờ chỉ còn lại một cái.
Nguyễn Thu Thu nhìn chân cụt của y.
Trạng thái so với hôm qua khá hơn chút, nhưng vẫn khó coi như cũ.
Nàng cẩn thận rửa sạch máu đen phía trên, lại đắp lên một lớp dược thảo mới.
Làm xong tất cả, Nguyễn Thu Thu lại mạo hiểm lần nữa ra ngoài trời tuyết lấy hai chậu tuyết trở về, định đun thành nước nóng dự phòng.
Thừa dịp sắc trời còn sớm, còn có chút ánh sáng, nàng liền suy nghĩ chọn hai tấm da thú làm quần áo cho lão sói xám tiên sinh.
Mặc dù sói có thể dùng yêu hình và hình người, nhưng chờ vết thương y lành rồi, cũng không thể cứ để y luôn nửa trần, nàng sẽ xấu hổ.
Chỉ là hình người của lão sói xám tiên sinh cũng rất lớn, làm quần áo cho y, ít nhất cũng cần hai hai tấm da thú lớn.
Nguyễn Thu Thu từ trong da thú màu đen, màu nâu nhạt và màu nâu, chọn ra hai tấm da màu đen, cầm lên đo lường sói đang nằm trên giường đá một hồi, sau đó bắt đầu làm quần áo.
Trước kia sống ở tận thế nửa năm, bị buộc học được các loại kỹ năng sinh tồn, làm quần áo cũng là một loại trong đó.
Trước khi thức tỉnh dị năng hệ thủy, nàng có cùng tiền bối học may quần áo đem đi bán.
Nhưng kỹ thuật của nàng có chút tồi, quần áo làm ra mặc dù có thể miễn cưỡng mặc, nhìn cũng tạm, so với người khác lại kém hơn nhiều, cho nên căn bản không có bán đi.
Có điều tay nghề trước kia của nàng, ở thế giới viễn cổ này, lại có thể gọi là đứng đầu.
Áo da thú bây giờ Nguyễn Thu Thu đang mặc nhìn vô cùng đơn sơ, tay áo thiết kế giống cánh dơi, căn bản chỉ cắt một chút vá ra hai cái tay áo, nửa người dưới dứt khoát quấn một tấm da thú, giống như váy da thú.
Nàng cũng muốn đem quần áo của mình sửa lại một chút, mặc dù nàng rất thích mặc váy nhỏ, nhưng mùa đông mặc như vậy rất lạnh.
Thật ra thì cái áo khoác da thú trắng phao trên người Nhu Nguyệt Nhiêu vô cùng đẹp, nàng cũng muốn một tấm da vừa giữ ấm vừa đẹp như thế, đáng tiếc không có.
Đây đại khái chính là sự khác nhau giữa nữ phụ và nữ chính.
Nguyễn Thu Thu một bên vẽ mẫu thiết kế cho da thú, một bên bất đắc dĩ nghĩ, nàng bây giờ cũng chỉ có bộ "đồ cưới" kia coi như đẹp đẽ.
......
Dùng một hai tiếng, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng đem quần áo của lão sói xám tiên sinh làm xong.
Nàng nhìn cái áo và quần đơn giản này, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Tuy rằng đường may thô ráp lại rộng một chút, nhưng so với quần áo nàng đang mặc hiện giờ, đã tốt hơn nhiều lắm.
Vì chiếu cố tự tôn của sói nào đó, nàng không có tiết kiệm da thú chỉ làm một ống quần dài.
Nguyễn Thu Thu có chút giảo hoạt chớp chớp mắt, không chỉ có như vậy, nàng còn rất tri kỷ suy xét đặc thù sinh lý của hùng yêu, quần của lão sói xám tiên sinh còn được thiết kế kéo ra, mặc dù không có khóa kéo, chỉ có thể dùng da thú buộc lấy thắt lưng.
Không biết Ác Lang phu quân của nàng nhìn thấy hai bộ quần áo này sẽ có phản ứng gì.
Nguyễn Thu Thu mong đợi phản ứng của Dự trữ lương tiên sinh, sau đó có chút dậy tinh thần, xoa xoa gò má hơi nóng lên, chậm rãi rũ xuống đôi mắt sáng ngời.
- ---- Nhất định là nàng quá nhàm chán, mới có thể liên tục nghĩ tới chuyện của sói.
Làm quần áo khá lâu, Nguyễn Thu Thu kỳ thật có chút đói bụng.
Nhưng nàng nhìn số thức ăn ít đến đáng thương, do dự chốc lát, vẫn là cầm chén gỗ lên uống chút nước ấm.
Bên ngoài tuyết rơi nhiều nối liền thành dải, tựa như sắp đem mọi thứ nhuộm thành màu trắng.
Ngoại trừ tiếng đi đường của Nguyễn Thu Thu, trên thế giới này hầu như không còn âm thanh nào khác.
Cô tịch lại ngột ngạt.
Nguyễn Thu Thu ngồi ở bên băng đá, nhấn nhấn mi tâm, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận nguyên tố thủy trong không khí.
Cái thế giới này mặc dù nguy hiểm, nhưng linh khí và các loại nguyên tố trong không khí so với tận thế mạnh hơn rất nhiều.
Nguyễn Thu Thu dựa theo phương pháp trước kia tu luyện, hướng dẫn nguyên tố thủy màu lam nhạt hết sức sinh động trong trời đất từng chút theo gân mạch của nàng, vận chuyển một vòng sau đó hình thành linh lực hệ thủy, ngưng tụ gần đan điền (
vùng dưới rốn khoảng 3 cm).
Không biết vì sao, thân thể bây giờ của nàng thậm chí so với thân thể ở tận thế trước kia càng phù hợp với linh hồn của nàng, dường như nàng mới chính là chủ nhân chân chính của thân thể này.
Lúc trước ở thời tận thế, vận chuyển một vòng cần ít nhất một tiếng đồng hồ, nhưng hiện giờ, tốc độ tu luyện của nàng so với trước kia nhanh hơn gấp mấy lần.
Thời gian để vận chuyển một vòng lúc trước, bây giờ đủ cho nàng vận chuyển ba vòng.
Chẳng qua là tiêu hao tinh thần rất lớn.
Chờ khi đầu nàng bị từng đợt đau nhói từ trong trạng thái tu luyện lấy lại tinh thần, trong đan điền đã tụ tập ít ỏi mười sợi linh khí.
Nguyễn Thu Thu không tiếp tục bóc lột tinh thần và thể lực nặng trĩu của mình, nhìn sắc trời sắp tối xuống, lau sơ người, lại bỏ thêm chút củi, liền nhanh chóng leo lên giường đá, định tu luyện một chút nữa rồi ngủ.
Bụng nàng rất đói, nhưng nàng biết giờ đây không thể tiếp tục ăn cái gì.
Tại lúc tu luyện mệt đến mức nằm xuống sẽ ngủ say, Nguyễn Thu Thu nghĩ, ngày mai tuyết sẽ ngừng rơi chăng, nàng muốn thử đi săn thú, dù chỉ săn được một con thỏ gầy nhỏ thôi cũng được.
Mặc dù thỏ rất đáng yêu, thịt lại ăn rất ngon, nàng muốn ăn thịt, thịt tươi mới, nướng lên mỡ vàng óng ánh, lớp da chín vàng thơm phức, rắc chút ớt cay lên mặt ngoài, béo phì cũng được.....
Trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở sâu lắng của một người một sói.
Màn đêm buông xuống, tất cả chìm vào bóng tối.
Thời điểm Nguyễn Thu Thu đang nằm mơ ăn thịt nướng, lão sói xám tiên sinh dường như cảm giác được cái gì, chợt mở mắt ------
Y thả ra yêu thức thật vất vả mới khôi phục một chút, ở trong bóng tối như mực "nhìn thấy" một con Ma tộc cấp thấp, đang từ biên giới rừng rậm từng chút từng chút đến gần sơn động của bọn họ.
Ma tộc nọ có ba con mắt và ba chân, đạp lên trên tuyết, phát ra tiếng "phốc phốc, phốc phốc".
********************