Khi Nguyễn Thu Thu tỉnh lại đã là ngày thứ hai, bên ngoài trời đã sáng lên.
Ánh sáng bên ngoài trộn lẫn với bụi đất lạnh như băng, tiến vào từ khe hở chỗ chấp vá trên da thú, để cho sơn động hiếm khi được sáng sủa một chút.
Có lẽ do tối hôm qua cuối cùng cũng được ăn no một lần, củi đốt làm độ ấm trong sơn động không thấp, chất liệu giường đá đặc thù cũng rất ấm áp, tối hôm qua nàng nghỉ ngơi không tệ. Mặc dù trước khi ngủ say đã chia sẻ với lão sói xám tiên sinh một ít thống khổ, nhưng Nguyễn Thu Thu cảm giác hình như thân thể cũng không có chỗ nào không khỏe.
Cơn buồn ngủ chưa tan, Nguyễn Thu Thu cũng không vội ngồi dậy, mà là nhắm mắt lại tỉnh táo tinh thần, thuận tiện thò ra bàn tay từ chăn da thú, lặng lẽ đưa tay duỗi vào trong chăn da thú bên kia của lão sói xám tiên sinh, muốn tìm bàn tay to của y, thăm dò tình trạng hiện giờ của chàng sói nào đó.
Củi đốt trong sơn động đã sắp tắt, cánh tay Nguyễn Thu Thu lần mò ra khỏi chăn da thú, đã bị đông cho lạnh run.
Nhưng nàng vẫn không có mở mắt, cứ sờ soạng như vậy, thật vất vả mới chờ được móng vuốt của nàng vượt qua nửa mét, đi tới trong da thú của lão sói xám tiên sinh đang đắp, Nguyễn Thu Thu cảm giác dường như mình đã trải qua một thế kỷ dài dòng.
Nàng theo lông da thú bắt đầu sờ đi xuống, định tìm bàn tay to của sói.
Nhưng nàng sờ soạng trong da thú hồi lâu, cũng không đụng tới cánh tay của lão sói xám tiên sinh, chỉ đụng phải mấy cái lỗ không biết từ đâu ra.
Nguyễn Thu Thu: "....?"
Nàng lại đưa tay sang bên kia của y để thăm dò, nhưng đáng tiếc cánh tay nàng không đủ dài, sờ soạng nửa ngày cũng không sờ được bàn tay to của lão sói xám tiên sinh.
Lão sói xám tiên sinh ở trong đau đớn và giãy giụa suốt một buổi tối, tự hỏi cảm giác đặc biệt của mình đối với Nguyễn Thu Thu rốt cuộc là cái gì, tại lúc sắp hôn mê lại cảm giác được gió lạnh lùa vào trong chăn, nghe được tiếng tay nàng cọ xát da thú, gò má dần dần nổi lên một bệt ửng đỏ.
Y tận lực né tránh hướng sang bên cạnh mà không bị nàng phát hiện, tai nhọn màu xám bạc run run: "..."
Tiểu phu nhân Nhân tộc của y, mới vừa tỉnh ngủ đã muốn làm gì đó với y rồi?
Tối hôm qua rõ ràng y đã nắm tay với nàng thật lâu, sao nàng còn không biết thỏa mãn?
"Hả?" Nguyễn Thu Thu sờ lại sờ, không sờ được gì, lo lắng liệu có phải y lại giống như lần trước lén dẫn dắt Ma vật rời đi, trong lòng cả kinh, chợt thanh tỉnh, theo bản năng từ trên giường ngồi dậy.
Nguyễn Thu Thu kinh hãi nghiêng đầu, liền nhìn thấy tư thế tối hôm qua thế nào, hôm nay chính là tư thế đó, chỉ là hình như càng nhích ra phía ngoài so với ngày thường.
"Còn may." Nguyễn Thu Thu thở dài nhẹ nhõm, nhích sang bên cạnh y một chút, bọc da thú, cuối cùng là đụng vào bàn tay của lão sói xám tiên sinh.
Linh khí của nàng yên lặng không tiếng động truyền qua, quấn quanh một sợi ma khí trong cơ thể y.
Gần như trong chớp mắt, Uyên Quyết liền cảm thấy đau đớn toàn thân giảm bớt rất nhiều.
Ngược lại Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt đau đến hít hà một hơi, cong eo, thiếu chút nữa không thể thẳng lên được.
Tia linh khí đó của nàng không thể kiên trì được bao lâu, ước chừng chỉ kéo được khoảng ba mươi giây, đã tiêu tán.
Nguyễn Thu Thu đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng tâm trạng lại tốt hơn, "Miệng vết thương trên lưng vậy mà đã lành."
Mấy chỗ thương thế nghiêm trọng nhất trên người y chính là bả vai, sau lưng, còn có chân trái không biết bị thứ gì cắn xé xuống.
Tuy rằng nàng đã rất nỗ lực trị liệu, nhưng thiếu thốn dược thảo, vết thương của lão sói xám tiên sinh luôn thỉnh thoảng chảy máu.
Tối hôm qua nàng chỉ tạm thời giúp y ngừng chảy máu, lại không nghĩ rằng hôm nay vết thương trên lưng y đã kết vảy rồi, nhìn tình trạng còn có vẻ rất ổn định.
"Là linh khí hôm qua có tác dụng sao... Thật tốt quá." Nguyễn Thu Thu vừa dằn xuống đau đớn trên cơ thể, vừa nói khẽ.
Nàng thật sự rất vui, nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thương thế của lão sói xám tiên sinh có tiến triển rõ ràng như vậy.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được cong cong khóe môi, sắc mặt nàng tái nhợt vì cảm giác đau đớn vừa rồi, nhưng lại cười rất vui vẻ, thậm chí không kìm được đưa tay hơi lạnh lẽo đặt lên một đoạn đuôi lông xù nhỏ lộ ra dưới da thú.
Lông đuôi phía ngoài của y khá cứng, bên trong thì rất mềm mại, nhỏ mịn, sờ lên rất thoải mái, Nguyễn Thu Thu sờ đến nghiện, vừa vuốt lông sói vừa nhẹ nhàng chậm rãi nói, "Chàng sắp khỏe lại rồi sao? Dự trữ lương tiên sinh?"
- --- Nghe giọng nói có chút mong đợi của nàng, lần đầu tiên Uyên Quyết cảm thấy loại cảm giác như bị điện giật toàn thân khi nàng sờ cái đuôi đã yếu đi nhiều.
Y nói không rõ cảm giác trong lòng rốt cuộc là gì.
Nếu như Nguyễn Thu Thu biết...
Miệng vết thương của y lành nhanh như vậy, cũng không phải bởi vì nàng nỗ lực vận chuyện linh khí đến trong thân thể y, mà là công lao của những ma khí trong người y.
Nàng có còn không bận tâm, mong mỏi chờ y khỏe lại không?
Biết rồi, sẽ chán ghét mà vứt bỏ y chăng?
Lão sói xám tiên sinh suy nghĩ cả một buổi tối, mặc kệ là kinh nghiệm tiếp xúc với khác phái, hay là phương diện nào đó mà Lang tộc vẫn lấy làm tự hào, tất cả đều bằng không, cho nên còn không thể xác định y có cảm giác gì với Nguyễn Thu Thu.
Nhưng y lại lấy được một kết luận hết sức vô sỉ ----
Y không muốn quên nàng, cũng không muốn rời xa nàng, một chút cũng không muốn.
Chỉ cần ngẫm lại, khả năng phải chia cách nàng, y cũng sắp phát điên.
Nếu vẫn luôn là một Lang Yêu tàn tật vô dụng, tuy rằng y rất đau, sẽ hôn mê, sẽ đói bụng, có khả năng vĩnh viễn không cách nào khỏe lại, nhưng chỉ cần y giở trò lưu manh làm bộ không tỉnh, nàng sẽ không nỡ bỏ lại kẻ yếu ớt như y.
Chỉ là...
Nàng sẽ vì vậy mà mệt nhọc.
Sẽ rất cực khổ, sẽ bị khi dễ, sẽ không nhìn thấy hy vọng.
Hai ngày cuối cùng.
Y lại cho mình hai ngày cuối cùng.
Nếu như thật sự không hề có tiến triển...
Trước khi chìm vào hôn mê, hai đôi mắt hẹp dài của Uyên Quyết nhắm chặt, khóe môi xinh đẹp đọng sương lạnh, dưới làn mi đen nhánh là u sầu không thể xua tan.
......
Sau khi xác nhận lão sói xám tiên sinh không sao, Nguyễn Thu Thu liền tranh thủ thời gian ngồi dậy.
Trước tiên nàng nấu chút nước, sửa soạn sạch sẽ bản thân, lại lau mình
cho sói.
Bởi vì cơm chiều ngày hôm qua rất xa xỉ, cho nên cơm sáng hôm nay của nàng và lão sói xám tiên sinh cũng không phong phú, lại ăn món thịt khô nấu bột thân củ trước đó.
Thời tiết hôm nay đẹp hơn so với hôm qua rất nhiều, khi Nguyễn Thu Thu đi ra ngoài múc thêm tuyết dự phòng, rõ ràng cảm giác được tốc độ tuyết rơi đã trở chậm, chờ sau khi nàng chuẩn bị đầy một ly gỗ nhỏ chứa giọt nước chữa trị, bông tuyết bên ngoài rơi càng ít.
Thời tiết tốt như vậy rất thích hợp đi săn.
Càng thích hợp đi tìm dược thảo.
Mặc dù như vậy khả năng dã thú qua lại cũng lớn hơn nhiều, nhưng...
Nàng không có nhiều lựa chọn như vậy.
Nguyễn Thu Thu mất nửa tiếng đồng hồ, dùng một vài cây mây khô có tính dai và một tấm da thú rách tung tóe trong "phòng chứa đồ", làm thành một sợi dây thừng dài chừng hai mét, bỏ vào ba lô.
Chuẩn bị xong tất cả, Nguyễn Thu Thu liền cầm lấy mâu đâm chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, nàng xem xét lão sói xám tiên sinh nằm trên giường đá ----
Y vẫn như hơn mười ngày qua là mặt mày tái nhợt, trên gò má có rất nhiều vết sẹo dữ tợn.
Nhưng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cứ cảm thấy vệt đen trên mặt Ác Lang tiên sinh hình như đã tan không ít.
Điều này làm cho giá trị nhan sắc của y khôi phục một chút, nhìn giống như mỹ lang đang ngủ chờ đợi kỵ sĩ đến cứu vớt.
Nguyễn Thu Thu từ từ đến mép giường, nhìn gà mó xinh đẹp tái nhợt của Dự trữ lương tiên sinh, ma xui quỷ khiến thế nào, dựa vào càng gần.
Chờ khi nàng hồi thần lại, nàng đã ngồi ở bên mép giường của y, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa gò má của y.
Xúc cảm hơi lạnh truyền đến, Nguyễn Thu Thu bỗng hồi thần, có chút sụp đổ thu tay về, thế nhưng tim đập càng lúc càng nhanh.
Nàng cảm thấy có lẽ là độc thân lâu rồi, nhìn một chàng sói cũng thấy anh tuấn như vậy.
Không đúng không đúng, nàng đã không còn độc thân, Ốc Đồng sói xám tiên sinh quả thật rất anh tuấn... Còn cứu nàng rất nhiều lần....
Suy nghĩ ngày càng loạn, Nguyễn Thu Thu dùng sức cắn môi dưới, định dùng đau đớn làm mình hạ nhiệt độ.
Nàng đem mâu đâm đặt ở một bên, điên cuồng dùng tay quạt gió lên mặt mình.
Sau khi nàng bình tĩnh lại, lại cảm thấy quả thật quá ngốc rồi, mình vừa làm cái gì vậy.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, nỗ lực đem những suy nghĩ kỳ quái vừa rồi ném hết ra khỏi đầu.
Nàng cầm lấy vũ khí, mặt còn có chút đỏ, "Dự trữ lương tiên sinh, ta đi đây, ta sẽ mang dược thảo trở về."
Nguyễn Thu Thu nói xong, không nán lại nữa, khi kiểm tra vài thứ trong sơn động xong liền rời đi.
....
Nguyễn Thu Thu vừa đến cửa sơn động, đã loáng thoáng cảm thấy không đúng, chỗ tuyết nơi xa nhiều ra mấy cái dấu chân.
"Ai?!" Nguyễn Thu Thu cầm vũ khí, vẻ mặt nghiêm túc.
"Phu quân ta còn ngủ trong sơn động, mau ra đây, nếu không ta sẽ gọi y!" Nguyễn Thu Thu vừa cảnh giác, vừa điều động một tia linh khí trong cơ thể, ý đồ điều tra xung quanh.
"Thu Thu tỷ, là đệ." Một giọng nói non nớt quen thuộc vang lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn xem phía sau cự mộc đằng xa, đưa mắt nhìn qua đã thấy một cậu nhóc nhỏ bé quen thuộc.
"Tiểu Ngư?"
Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc, "Sao đệ lại đến đây?"
Linh khí ít ỏi phát hiện phía sau cự mộc thật sự chỉ có một mình Mạc Ngư, Nguyễn Thu Thu mới hoàn toàn thả lỏng.
Nàng nhìn dáng vẻ Mạc Ngư mở to mắt nhìn xem bên này, lại không dám lại đây, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Đệ đã khỏe chưa?"
Nguyễn Thu Thu đi đến bên cạnh Mạc Ngư, thấy cậu nhóc lắc đầu, "Cơ thể đệ rất khỏe mạnh."
Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp nói lại cái gì, đã nghe thấy Mạc Ngư vội vã giải thích giống như sợ nàng đuổi cậu đi, "Thu Thu tỷ, đệ không có sao, đệ tới tìm tỷ cùng đi tìm dược thảo."
Khuôn mặt nhỏ của cậu hơi tái nhợt, lại cầm rất chặt gậy xương trong tay, "Tỷ một mình ở trong rừng rậm rất nguy hiểm, đệ biết có một con đường an tòan hơn, là ca ca đệ trước kia phát hiện ra...."
Mạc Ngư nói rồi nói, giọng ngày càng nhỏ, càng ngày càng áy náy, "Thu Thu tỷ, rất xin lỗi, ngày hôm qua chưa có nói với tỷ... Hôm nay đệ tỉnh lại liền tranh thủ lại đây, may mà tỷ còn chưa đi."
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi mắt đo đỏ của cậu bé, đôi mắt ôn hòa.
Đối với chuyện Mạc Ngư nói, thật ra nàng cũng không tức giận chút nào, con đường an toàn hơn, sẽ không gặp phải mãnh thú khổng lồ như vậy cũng không dễ dàng phát hiện như thế, nói không chừng là ca ca cậu - Mạc Miêu vô số lần lăn lê bò lết, gian khổ đi săn mới phát hiện.
Mạc Ngư cẩn thận một chút cũng là rất bình thường.
Nàng khom lưng, sờ sờ đầu cậu, nhìn thẳng vào cậu, "Không sao, Tiểu Ngư vốn là định nói với tỷ đúng không nào? Hơn nữa hôm nay Tiểu Ngư còn tranh thủ lại đây, Tiểu Ngư không nên tự trách."
"Nên nói xin lỗi, hẳn là tỷ xin lỗi trước, ngày hôm qua ta hại đệ hộc máu."
****************
༼☯﹏☯༽
Nhớ ta không? Alo! Alo?! (⋟﹏⋞)
Hết chương 32.