Lục Tử Nhiễm ngã trên mặt đất, bắt thịt đau đớn co quắp, khóe môi cũng mất mặt mà chảy ra nước bọt, hắn sít sao che lại chỗ đan điền, liều mạng nhớ lại tất cả trong "mơ", nhưng trong "mơ" lại không có cho hắn câu trả lời.
Vẻ mặt Lục Tử Nhiễm vặn vẹo, hoảng sợ phát hiện, cũng chỉ mới vài giây ngắn ngủi, tu vi của hắn đã từ đỉnh cấp ba sắp đến cấp bốn, rơi xuống cấp ba sơ kỳ.
Hắn không dám nghĩ nữa, gắng sức bò dậy, trợn to hai mắt quan sát bốn phía, định tìm ra yêu đánh lén hắn.
Lục Tử Nhiễm căn bản không phát hiện, ma khí ở trong đan điền điên cuồng chiếm đoạt tu vi của hắn dần lớn mạnh lên, từng chút từng chút tràn ra từ trên người hắn, tất cả lay động trở về trong tay lão sói xám tiên sinh dựa lưng phía sau cự mộc.
Uyên Quyết bình tĩnh "nhìn" Lục Tử Nhiễm ngã trên mặt đất, vốn dĩ hai mắt màu xanh xám xinh đẹp đã biến thành màu đỏ như máu.
Vết thương và ma khí dữ tợn lưu chuyển trên gò má y, hết sức tà dị.
Nhìn Lục Tử Nhiễm thống khổ run rẩy, khóe môi Uyên Quyết nhếch lên một độ cong sảng khoái thích giết chóc.
Y híp mắt, ma khí trong cơ thể cuồn cuộn, sắp mất khống chế.
- -- Đối với việc Lục Tử Nhiễm đột nhiên động kinh, Nguyễn Thu Thu hết sức bất ngờ, nàng siết chặt mâu đâm, theo bản năng nhìn xung quanh, lo lắng liệu có phải có yêu hoặc Ma vật tới tập kích hay không.
Nhưng nàng không nhìn thấy yêu hay Ma vật nào khác, ngược lại dùng linh lực phát hiện trên người Lục Tử Nhiễm có từng tia ma khí thuộc về lão sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu: ".....?"
Chẳng lẽ Lục Tử Nhiễm cũng giống như Tiểu Mạc Ngư, thể chất quá yếu, một khi ở lại quá lâu trước sơn động tràn đầy ma khí, sẽ trúng chiêu sao?
Nhưng hắn không phải là nam chính sao? Hay là trước khi hắn đến làm phiền nàng thì đã bị thương, là một con sư tử yếu ớt ngoài mạnh trong yếu?
Nguyễn Thu Thu không biết Lục Tử Nhiễm bị làm sao, nhưng lại biết Dự trữ lương tiên sinh còn "hôn mê" trong nhà lại giúp nàng một lần nữa.
Nàng quyết định mượn uy sói, lợi dụng cơ hội tốt này thoát khỏi sư tử cặn bã.
Trong lòng nhanh chóng lướt qua một ý tưởng, Nguyễn Thu Thu vội vàng ra vẻ sợ hãi hướng về mặt tuyết phía sau lưng Lục Tử Nhiễm hô một tiếng, "Trời ạ, chẳng lẽ truyền thuyết là thật, lân cận rừng rậm thật sự có Ma vật vô hình cấp cao?"
Nguyễn Thu Thu kêu xong liền nhanh nhẹn chạy về phía bộ lạc Viêm Lang, làm bộ như thật sự có thứ gì đang đuổi theo nàng, "Ma Vật vô hình thật đáng sợ! Ngươi không nên lại đây a a a a!"
Bị tiếng của nàng làm thức tỉnh, Uyên Quyết thiếu chút nữa để mặc cho ma khí và sát ý trong người định đoạt chợt tỉnh hồn, y dùng sức cấu lấy hai tay sắp không còn nghe không chế.
Ngực nghẹn một ngụm ma huyết vì sử dụng ma khí quá độ mà sinh ra, đang không ngừng tàn phá bừa bãi.
Cảm giác đau đớn ngập tràn trong cơ thể, nhưng lão sói xám tiên sinh không kịp chú ý, y bị hấp dẫn bởi Nguyễn Thu Thu đang ra sức biểu diễn.
- -- Chỉ thấy Nguyễn Thu Thu đột nhiên dùng tư thế quỷ dị ngã trên đất, giống như bị Ma vật vô hình cấp cao tấn công.
"Đau quá! Ối...." Nàng giống như bất ngờ bị bóp cổ, hai cái chân nhỏ loạng choạng ở trong tuyết không có chút sức, trong miệng thống khổ phát ra tiếng ho khan kịch liệt, gần như sắp tắt thở mà chết.
Lão sói xám tiên sinh: "......"
Kỹ thuật diễn của tiểu phu nhân, hình như còn không bằng y đâu...:)))
Uyên Quyết nhìn nàng bổ nhào ở trong tuyết, đột nhiên lặng yên nở nụ cười.
Cười cười, ma huyết theo đó phun ra ngoài.
Ác – Ma vật vô hình cấp cao – Lang tiên sinh: "......"
Mà Lục Tử Nhiễm bên kia thấy Nguyễn Thu Thu sợ hãi như vậy, hơn nữa hắn trúng chiêu quá bất ngờ, tu vi thụt lùi quá nhanh, đã sắp xuống dưới cấp ba, thì đã tin hơn phân nửa.
Đan điền ngày càng đau, một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Lục Tử Nhiễm cũng biến mất.
Hắn nhìn Nguyễn Thu Thu dần dần không còn nhúc nhích, không hề do dự, tại chỗ hóa thành yêu hình tiện cho việc chạy trốn, một đường bỏ chạy hướng về chỗ sâu trong rừng rậm.
Hắn thậm chí không hề liếc nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, dù rằng vừa mới nói sẽ "Thích nhiều hơn chút", chạy rất nhanh về phía rừng rậm, đầu
cũng không ngoảnh lại.
....
Xung quanh dần dần an tĩnh lại:
Nguyễn Thu Thu cũng rất bình thản, nằm ở trên nền tuyết, làm bộ mình bị "Ma vật vô hình bóp chết".
Nàng ở trong lòng đếm số, chờ thêm hai phút, mới chậm rãi mở mắt ra, run run chống cánh tay ngồi dậy từ trên mặt tuyết.
Trạng thái bây giờ của nàng có chút tệ, vừa rồi quá ra sức "biểu diễn", vết thương do cá hai sừng cắn phải lại rách ra, máu chảy ra lẫn với vụn cây, thoạt nhìn có chút ghê.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ cổ, có chút hối hận vừa rồi vì phát ra tiếng ho khan hít thở không thông, quá dùng sức bóp.
Nhưng may mà cuối cùng nam chính cũng đi, Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nhìn hướng Lục Tử Nhiễm chạy đi, thật sự là không nhịn được cười "Ha ha" hai tiếng.
Nào có Ma vật vô hình gì, không nghĩ tới Lục Tử Nhiễm lại mắc câu.
Kỳ thật trong cốt truyện, Lục Tử Nhiễm cho mình chính là trung tâm, sẽ cảm thấy nữ phụ xung quanh đều cần sự trợ giúp của hắn, không cách nào cự tuyệt.
Nhưng trong trí nhớ, Lục Tử Nhiễm cũng không tự cho là đúng như vậy, không biết vì sao hắn lại trở nên "chảy nhớt" như thế.
Hi vọng hắn thật sự cảm thấy mình đã chết, không nên đến làm phiền nàng nữa mới tốt.
Nghĩ đến Lục Tử Nhiễm vài giây, Nguyễn Thu Thu đã cảm thấy nổi da gà mấy lần.
Nàng cần phải nhanh chóng sờ sờ cái đuôi lông nhung của lão sói xám tiên sinh chữa trị tâm linh bị tàn phá của mình.
Nguyễn Thu Thu vừa xoa xoa đầu gối đau đớn, vừa nghĩ chuyện liên quan đến lão sói xám tiên sinh, nét mặt có chút ngây ra ---
Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, lão sói xám tiên sinh còn chưa tỉnh, chắc không phải là bệnh tình chuyển biến xấu chứ?
Nguyễn Thu Thu muốn nhanh chóng về xác nhận tình trạng của y, đôi tay chống mặt đất muốn đứng lên.
Nhưng nàng còn chưa đứng lên, xung quang sắc trời trong nháy mắt tối sầm lại, dường như bị vật gì đó cao lớn chặn đi toàn bộ ánh sáng.
Nguyễn Thu Thu muốn ngẩng đầu đi xem, bên người chợt cuốn lên gió rét rất mạnh.
Cả ngày cũng không có tuyết rơi, chợt rơi như trút xuống, còn che cả tầm nhìn, gió lạnh lôi cuốn, thổi "vù vù" đầy mặt Nguyễn Thu Thu, che mờ toàn bộ tầm nhìn của nàng.
".... Tuyết rơi sao?" Nguyễn Thu Thu buộc phải giơ tay che lại đôi mắt, có chút không vui nỉ non một tiếng.
"Ừm, tuyết rơi." Bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng nói vừa xa lạ lại quen thuộc, âm cuối trầm thấp xen lẫn chút cảm xúc ưu tư phức tạp, thêm cả hơi ấm cùng thổi qua vành tai nàng.
"?? Lão sói xám tiên sinh?" Nguyễn Thu Thu theo bản năng gọi ra xưng hô ngày thường mình hay gọi trong lòng, kinh ngạc mở mắt ----
Sao nàng lại nghe được tiếng của lão sói xám tiên sinh, bây giờ không phải sói đang nằm ở trong sơn động sao?
Nguyễn Thu Thu muốn di chuyển cánh tay, quay đầu nhìn lại.
Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu, giọng nói đó lại khàn khàn vang lên lần nữa, nói một câu rất quen thuộc tựa như lần trước đó, "Ngủ."
Nguyễn Thu Thu: "....."
Đơn âm trầm thấp và yêu lực ôn hòa phát ra, Nguyễn Thu Thu cố gắng mở to đôi mắt lại dần dần nhắm lại, thậm chí nàng còn chưa kịp tự hỏi lão sói xám tiên sinh vì sao lại ở chỗ này, đã không cam lòng chìm vào bóng tối.
*************
Chương này hơi ngắn nhé. Hết chương 38.